Chúng Ta Toàn Thôn Xuyên 90 Rồi

Chúng Ta Toàn Thôn Xuyên 90 Rồi - Chương 51: Trọng phạt (5) (length: 7826)

Trần Lan Hoa: "Đi thôi. Nhà mẹ nàng đâu có may mắn như nhà ta."
Nhưng mà cho dù biết có kỳ ngộ, nói ra chỉ sợ cả nhà kia cũng chẳng theo thôn bọn họ cùng đi.
Nhà thông gia của họ chắc chắn không tin tưởng thôn của bọn họ.
Nàng nhìn căn nhà ngói cao cấp này, còn có tường xi măng trát một lớp vôi trắng toát, lại nhìn tủ đựng đồ, bếp núc, tiền tiết kiệm. Tâm trạng Trần Lan Hoa vốn có chút không thoải mái trong nháy mắt liền bình ổn xuống. Ngươi xem xem, cuộc sống bây giờ của bọn họ tốt bao nhiêu, phải trân quý hiện tại chứ.
Nhà họ náo loạn chuyện lớn như vậy, mấy nhà xung quanh đều không ai ra mặt. Cũng không phải là họ tránh mặt, mà là tất cả đều đã xuống đất rồi.
Lão đầu dẫn mấy người đều đi, ngay cả Đông Tử cũng đi theo.
Cái thời đại mới mẻ này, thật là tốt đẹp.
Trần Lan Hoa an lòng lại, bắt đầu làm việc, nàng gọi người: "Vợ của lão đại, vợ lão nhị, ra giúp ta sửa sang lại cái sân, ta trồng rau trong sân."
Mảnh đất trống này không trồng rau thì phí quá.
Tống Xuân Mai cùng Vương Sơn Hạnh cũng ra: "Dạ!"
Mẹ chồng nàng dâu mấy người cùng nhau bận rộn. Đừng tưởng chỉ có việc của đàn ông là nhiều, việc của người nội trợ cũng thêm nữa đấy, tuy không mệt nhọc như việc đào đất, nhưng việc vặt vãnh lặt vặt, đầu mối nhiều vô kể, rất nhiều là đằng khác.
Tống Xuân Mai: "Nương, nương nói chuyện này nên giải quyết thế nào?"
Trần Lan Hoa: "Ta đoán là có thể xử lý nghiêm túc."
Nàng nghĩ ngợi một chút, nói: "Ngươi nghĩ mà xem, chuyện này đâu có giống mấy chuyện đấu võ mồm."
"Cái đó thì đúng ạ."
Trần Lan Hoa: "Mấy đứa con gái nhà Điền Phú Quý này, không có đứa nào được dạy dỗ tốt, ta thấy là xong rồi."
Hai chị em dâu trong lòng đồng cảm gật đầu, vô cùng đồng tình.
Mà lúc này ở ủy ban thôn Cổ Hoài Dân và mọi người cũng tương đối im lặng, không ngờ đến chuyện này còn có dính dáng đến Trương Hoành. Tuy Điền Tú Hà ở đây không thừa nhận, nhưng ở ủy ban thôn bị hỏi đi hỏi lại vài lần thì cũng khai ra nguyên nhân.
Trương Hoành trông như vừa nuốt phải con ruồi.
Mà lúc này Điền Viễn Sơn đã về thôn đi làm cũng tương đối im lặng, con gái hắn sao tự dưng lại gặp tai bay vạ gió thế này.
Trương Hoành với con gái hắn, nửa điểm quan hệ cũng không có a.
Chuyện đưa sách, con gái hắn cũng trả tiền mà.
Cái này, Điền Tú Hà là đầu óc có vấn đề rồi sao?
Điền Viễn Sơn: "Thôn trưởng, chuyện này thật sự không phải là do ta gây sự, ngươi xem chuyện này gọi là cái gì chứ? Con gái ta hiếu học nhờ Trương Hoành giúp chút đã bị người ta hiểu lầm, nhà ta xui xẻo quá vậy? Con nhỏ này thật quá ác độc. Ngươi nhìn xem nó gây ra chuyện gì đi, nhưng mà Trương Hoành ngươi ngược lại nên mừng vì chuyện này xảy ra đấy. Nếu không thì đến khi con nhỏ đó cởi đồ ra ăn vạ ngươi, ngươi cũng chẳng thể giải thích rõ ràng, thiếu điều nhờ có việc này sớm biết đấy, ai mà biết con nhỏ làm được những chuyện này chứ."
Mặt Trương Hoành đen như đáy nồi.
Hắn hít sâu một hơi, nói: "Ta cũng đâu dễ bị lừa gạt như thế."
Hắn cũng đâu phải cái kiểu người thích để người khác xỏ mũi.
Cổ Hoài Dân: "Vậy mọi người thương lượng xem nên giải quyết chuyện này như thế nào."
"Giải quyết như thế nào? Ta thấy nên xử lý nghiêm minh mới được, ta là người trong cuộc, là cha nó, các ngươi có thể không nghe ý kiến của ta, nhưng ta thấy nếu không xử lý nghiêm túc, người khác lại bắt chước, sau này chẳng phải loạn cả lên sao?" Điền Viễn Sơn cũng chẳng nể nang cái thể diện người nhà, càng chẳng nói mấy lời hay ý đẹp làm gì.
Thật sự là thù cũ hận mới.
Trương Hoành: "Ta cũng miễn cưỡng xem như người trong cuộc, ta cũng đồng ý xử lý nghiêm minh. Nếu không họ lại nghĩ mình làm gì cũng được."
"Tôi cũng đồng ý."
Mọi người rất nhanh chóng thống nhất ý kiến, chưa đầy một lát, Chu Tuyết Hoa và cả nhà Điền Phú Quý đều bị gọi lên ủy ban thôn.
Buổi chiều không ít người đang làm việc, có người làm ngoài đồng, cũng có người bận việc ở nhà. Còn lũ trẻ con Điền Điềm đi học thì vừa đúng giờ tan học. Đài phát thanh liền vang lên: "Các vị thôn dân xin chú ý, các vị thôn dân xin chú ý, hiện tại thông báo một tin tức. Buổi trưa hôm nay, thôn ta phát sinh vụ ẩu đả nghiêm trọng, nay đưa ra quyết định xử phạt như sau, một, Điền Tú Hà từ ngày này trở đi trong ba năm không được rời khỏi Cát Thạch Đảo; hai, Điền Tú Hà đồng chí bị đình chỉ trợ cấp nửa năm; ba, bị phạt ba năm quét đường. Do Điền Tú Hà gây ra việc vợ chồng Điền Đại Ngưu và Vương Hòe Hoa bị thương, trạm y tế miễn phí điều trị. Xin nhắc lại một lần nữa..."
Mấy cái loa trên các cây trong thôn đồng loạt phát, tin tức này vừa ra, gần như cả thôn đều biết.
Mọi người thật không ngờ tới, lại bị xử phạt nghiêm trọng như vậy.
Ai nấy trố mắt.
Thật sự, không nghĩ đến luôn.
Chuyện đánh nhau cũng không phải là lần đầu tiên, nhưng lần này...
Nhưng mà ngẫm lại, mục đích của lần này thật là quá ác độc, tuy nhiên, mọi người vẫn cảm thấy hình phạt này thực sự không hề nhẹ.
Ra là, vẫn có thể phạt tiền à!
Nửa năm đấy!
Rầm~ Trần Lan Hoa hít một ngụm khí, tính toán: "Nửa năm, số tiền này đâu có ít, con nhỏ còn vị thành niên, một tháng được năm mươi lăm, ba trăm, hơn ba trăm à..."
Tống Xuân Mai: "Ba trăm ba."
Nàng cũng hít một ngụm khí lạnh.
Cái này quả thực là quá ác độc.
Quả nhiên, cái kiểu quét đường là không có tác dụng gì với người ta, chỉ có phạt tiền, mới là đáng sợ nhất.
Mấy ông lão đang làm việc ngoài đồng ai nấy đều túm năm tụm ba, không biết ai lẩm bẩm một câu: "Cái số tiền hơn ba trăm này, nếu là mua Sơn Tra, thì cũng phải thu đến mấy ngàn cân."
"Ai mà chẳng thế."
"Cái này đúng là không ít."
"Đúng vậy! Trời ạ, đúng là không thể tùy tiện làm bậy, làm bậy không chỉ mất mặt còn xấu hổ, cái này lại còn bị mất tiền!"
"Hơn ba trăm, cái con Chu Tuyết Hoa kia chắc chắn ăn tươi nuốt sống con cháu gái."
"Nhà nó đều bị phạt rồi, nếu như lại giở trò yêu quái nữa, thì có khi lại càng chẳng ra làm sao ấy chứ."
"Cũng đúng đấy."
Người ngoài thảo luận thì cứ thảo luận, nhà Chu Tuyết Hoa bọn họ kỳ thực giận đến muốn phát điên lên, hiện giờ chỉ là cố gắng chống đỡ, hoàn toàn là cố gắng chống đỡ mà thôi.
Điền Phú Quý mặt tối sầm lại, nói: "Nương, lấy tiền đưa Tú Hà đi trạm xá."
Người ta vợ chồng Điền Đại Ngưu là miễn phí, nhà mình thì không phải.
Chu Tuyết Hoa rất hận: "Trị cái gì mà trị, chết đáng đời!"
Điền Phú Quý âm trầm: "Không thể được. Con nhỏ không ra gì cũng là con gái ta, ta mặc kệ người khác nhìn ta thế nào!"
Hắn cũng không nghĩ tới, Tú Hà sẽ ngu ngốc đến mức này, không có chuyện gì lại đi trêu chọc Điền Thanh Liễu làm gì cơ chứ? Còn kéo theo vợ chồng Điền Đại Ngưu vào, đến giờ hắn vẫn không thể hiểu con gái này trong đầu đang nghĩ gì, thật sự là ngu như bò.
Điền Phú Quý dù sao cũng suy nghĩ nhiều hơn Chu Tuyết Hoa, người cũng khôn khéo hơn, hắn nói: "Mặc kệ như thế nào, hiện giờ cứ nuốt cái cục thiệt thòi này đã, chúng ta phải nhịn xuống."
Sắc mặt hắn âm trầm: "Mặc kệ là Điền Đại Ngưu hay là nhà Trần Lan Hoa, sớm muộn gì cũng có ngày ta sẽ thu thập hết bọn chúng."
Chu Tuyết Hoa: "Đúng! Đều là mấy cái đồ tiện nhân, hơn ba trăm tệ đấy, nhiều quá đi!"
Nghĩ đến mà bà run lên.
Thật sự là ngập tràn hận ý, mắt đều đỏ hoe!
Điền Phú Quý hận đến mức muốn đánh chết cái con lợn nhà mình, nhưng hắn cũng biết, có đánh chết nó thì cũng chẳng ích gì, hắn chỉ có thể cố gắng gượng, cố mà nhịn xuống. Không nhịn xuống thì có thể làm gì?
Hiện giờ chỉ có thể thế thôi.
Còn có Tú Hà, hắn cũng không thể ăn nói ác độc được, con gái lớn rồi, sau này còn có thể gả đi để có sính lễ, tuy rằng hiện giờ không quá quan trọng chuyện này, nhưng nói chung là vẫn có. Hắn không thể để cho con gái bất mãn với nhà được...
Bạn cần đăng nhập để bình luận