Chúng Ta Toàn Thôn Xuyên 90 Rồi

Chúng Ta Toàn Thôn Xuyên 90 Rồi - Chương 53: Học tập cho giỏi (5) (length: 14549)

Điền Quý Tử: "À, vậy được, ngươi đi đi."
Điền Điềm tranh thủ thời gian chuồn mất!
Điền Quý Tử: "Ấy, Điền Điềm."
Điền Điềm: "Hả?"
Điền Quý Tử: "Về sau ngươi giúp ta nhiều hơn nữa nha."
Điền Điềm: "... Dạ!"
Điền Điềm hốt hoảng, đầu óc mông lung, nàng đột nhiên như vậy liền có được một cân đào tươi, mặc dù nàng là người cực kỳ yêu thích đào tươi, nhưng mà, cô bé vẫn bước chân loạng choạng. Nàng có làm gì đâu. Mặc dù nàng cố hết sức phủ nhận, nhưng mà Quý Tử thúc cứ nằng nặc đòi đưa mà.
Điền Điềm mơ hồ nhận lấy cái bánh từ trên trời rơi xuống này.
Chuyện bánh từ trên trời rơi xuống, thật sự quá đỗi ly kỳ.
Điền Quý Tử tuy nói là tìm đến Điền Điềm, nhưng vẫn phải lén lén lút lút như thế, hết cách rồi, mẹ hắn toàn diện bao vây chặn đánh, không cho phép hắn qua lại với Lan Ni Tử. Nếu như biết Điền Điềm giúp hắn, có khi lại nổi trận lôi đình cho xem.
Mẹ hắn bụng dạ hẹp hòi mà.
Haizz, cả ngày giục hắn cưới vợ, hắn thật sự chọn trúng người rồi, mẹ hắn lại còn không vui.
Điền Quý Tử mặt thần đầu quỷ liếc nhìn xung quanh, xác nhận không có nguy hiểm, lập tức ba chân bốn cẳng chạy về nhà.
Hắn vội vàng chạy, lại không thấy, trên cửa sổ nhà Điền Gia có người dán mặt vào đó. Trần Lan Hoa dán vào trên cửa sổ xem náo nhiệt, mặc dù không biết hai người nói cái gì, nhưng nàng thấy Điền Điềm ôm một bao đồ vật chạy vào phòng.
Xem ra, là quà vặt.
Đợi Điền Điềm về đến nhà chính, Trần Lan Hoa nhìn cháu gái bằng ánh mắt đầy thâm ý.
Mọi người ăn cũng gần xong, Điền Điềm dọn chỗ thức ăn thừa, tựa vào trên tường. Trần Lan Hoa lại vừa ngó nàng một cái.
Điền Điềm: "Nãi, bà cứ nhìn con mãi thế?"
Trần Lan Hoa đầy thâm ý: "Con gái ngoan à, vừa rồi con cầm cái gì đó?"
Bà lão không có vòng vo tam quốc.
Điền Điềm: "Là Quý Tử thúc đưa cho con."
Nàng gãi gãi đầu, nhỏ giọng nói: "Anh ấy hiểu lầm con thật mà."
Trần Lan Hoa: "Vậy con nói thử xem! Ta đã bảo con rồi, con đừng có học theo Lan Ni Tử đấy."
Điền Điềm ngơ ngác ngẩng đầu, nói: "Nãi, bà nói gì vậy? Con mới không có!"
Mặt nàng phồng lên như quả trứng gà, nói: "Con đâu có cần mà, là anh ấy nhất quyết đưa cho con. Lén lút đưa cho con đó."
Thấy người trong nhà đều nói nàng, Điền Điềm cảm thấy mình nên giải thích rõ một chút, nàng thật là người tốt mà.
"Quý Tử thúc nghĩ con xúi giục nãi dẫn Thanh Lâm thúc ủ phân trấu, cho nên đến cảm ơn con." Sao nàng lại làm chuyện đó được chứ!
"Cái gì vậy trời?"
Trần Lan Hoa không nhịn được ngoáy lỗ tai, bà suy nghĩ một chút câu này, đúng là cạn lời.
Điền Điềm cũng bó tay. Nàng thực sự không muốn đâu, nếu Thanh Hòe thúc hiểu lầm thì không hay, nhưng mà Quý Tử thúc cứ nằng nặc. Điền Điềm còn đang khó xử đây.
"Ai mà ngờ, đứa nhỏ này lại nghĩ đến chuyện này chứ?"
Điền Điềm lắc đầu, làm sao mà nàng biết được.
Trần Lan Hoa: "Đứa nhỏ này đúng là..."
Trong nhất thời, Trần Lan Hoa bị làm cho cũng không biết phải nói gì.
"Trong lòng hắn, ta là cái người dễ bị xúi giục thế sao?"
Điền Điềm gật đầu: "Hắn cho là bà như vậy."
Trần Lan Hoa: "..."
Ôi trời ơi!
Trần Lan Hoa giật giật khóe miệng, do dự hồi lâu mới nói: "Sau này con cứ chăm chỉ học hành, bớt dính vào chuyện của bọn nó."
Điền Điềm tủi thân: "Con có dính vào bao giờ đâu."
Trần Lan Hoa khoát tay: "Thôi được rồi thôi được rồi, con về phòng học bài đi, đúng là, lo những chuyện đâu đâu đấy, không chịu học cho giỏi thì có lỗi với số tiền điện bà nộp."
Điền Điềm: "Dạ biết rồi."
Nàng biết ngay bà nãi là tiết kiệm nhất.
"Đợi đã."
Thấy Điền Điềm sắp chạy mất, Trần Lan Hoa: "Con khoan đi, gặp nhau chia đôi, con đưa cho bà một nửa."
Điền Điềm: "!"
Mắt nàng trợn tròn xoe.
Trần Lan Hoa: "Sao hả? Nếu không có ta, con lấy đâu ra cái cảm ơn đó? Con chia cho bà một nửa thì có gì sai?"
Bà cảm thấy mình suýt thì bị lỗ vốn, nhà ai để con nít ăn nhiều đào tươi như vậy, bà đúng là người bà tốt bụng nhất đấy.
Trần Lan Hoa: "Sau này mà có chuyện của bà, con tự giác một chút, đừng có để bà phải đi đòi, tự chủ động nộp một nửa lên."
Điền Điềm buồn bã ngước nhìn trời, nãi nàng là người lớn mà, sao còn đi vặt lông dê của con nít nữa chứ.
Hu hu hu.
Thật là thê thảm!
Nhưng mà thôi, người thức thời mới là trang tuấn kiệt.
Điền Điềm cúi đầu, nói: "Dạ được ạ."
Nàng buồn bã trở về phòng, chẳng mấy chốc đã mang đến cho bà nãi, Trần Lan Hoa tranh thủ thời gian cất đi, ngoài miệng thì lảm nhảm: "Bà có phải mình bà ăn đâu, chẳng phải cuối cùng vẫn là vào miệng của các con sao? Với lại chuyện này là bà chống lưng cho con đấy. Sau này Thanh Hòe mà hiểu lầm con thì bà sẽ thu xếp hắn. Bà cũng đâu phải lấy không đồ của con đâu. Mà thôi thì con cứ nghĩ xem, không có bà trông nom Thanh Hòe thì làm sao con có đào tươi mà ăn? Nên là, tất cả đều là do bà cả, bà muốn của con những thứ này thì cũng chẳng nhiều nhặn gì."
Điền Điềm: "Biết rồi biết rồi."
Bà nội bà thật là lắm điều.
Điền Điềm ừ hử cho qua, nhanh chóng rút lui.
Trần Lan Hoa lại lẩm bẩm với Điền Viễn Sơn: "Ông coi con nhỏ này mà xem."
Điền Viễn Sơn bật cười: "Đừng nói con nít, người lớn mình có mấy ai không muốn ăn chứ?"
Trần Lan Hoa khẽ gật đầu.
Bà nói: "Ông nói xem, mấy đứa con trai giờ nó thích cái gì mà cứ phải cái dáng dấp như con Ny Tử kia vậy? Từng đứa cứ khăng khăng một mực. Bà không muốn quản chuyện nhà người ta, nhưng chuyện của Thanh Hòe thì không thể không lo được."
Điền Viễn Sơn: "Thằng nhỏ Thanh Hòe này, từ bé đã không có cha mẹ, tuy cuộc sống khổ sở, nhưng có ông trông nom, còn có Thanh Lâm, anh ruột nó che chở, nên người nó ngược lại ngây thơ quá. Nó cũng không nghĩ một chút, Lan Ni Tử có lòng thì đâu dễ gì mà tìm đến bọn nó."
Ông lắc đầu, nói: "Còn quá trẻ, không nhìn thấu được đâu! Là người lớn, tôi đương nhiên không thể không quản. Nhưng mà tôi thì cảm thấy, chi bằng cứ mở đường mà đi, nó đã muốn đâm đầu vào vậy thì cứ để nó đi đi. Bây giờ nó thích làm chó liếm thì cứ làm, nhưng một xu cũng đừng nghĩ đến chuyện tiêu pha lãng phí. Chuyện làm đồng, chuyện nhà cũng không thể thiếu, nếu đều làm xong rồi, vậy nó muốn đi liếm thì cứ liếm, cũng không ảnh hưởng gì đến nhà mình và cũng không bị thiệt. Tôi không tin nó không bỏ tiền ra cho Lan Ni Tử dùng, rồi làm việc cũng không theo kịp, Lan Ni Tử sẽ còn nhỏ nhẹ với nó."
Trần Lan Hoa: "... Có điều chung quy thì..."
"Đứa nhỏ này mà, phải tự nó cảm nhận thì mới biết được, người ta trước giờ chưa từng coi nó ra gì."
Vẻ mặt già nua của ông Điền lộ ra vẻ bất đắc dĩ, bọn họ lớp người xưa này nhìn thấu được, chứ bọn trẻ thì không đâu.
Trần Lan Hoa: "Haizz!"
"Không sao, cũng chỉ chuyện hai năm này thôi, chỉ cần không chịu thiệt thòi lớn, cứ để tụi nó làm chút chuyện thì theo chúng nó đi. Tôi thấy rồi, Lan Ni Tử căn bản không tìm bọn nó đâu. Ông xem đi, con bé Lan Ni Tử đó lòng dạ lớn lắm, sau này chắc chắn sẽ muốn tìm ai có điều kiện tốt hơn. Chắc thôn mình nó còn chẳng thèm để mắt tới ấy chứ."
Phải nói là gừng càng già càng cay, mặc dù nhà Lan Ni Tử chưa từng lộ ra bên ngoài, nhưng Điền Viễn Sơn đã nhìn ra.
Ông khịt mũi, nói: "Bà Thạch Tú Quế này, tâm cơ thâm sâu. Bà ta cũng sẽ không để Lan Ni Tử gả trong thôn đâu."
Trần Lan Hoa bĩu môi: "Trong thôn thì làm sao chứ? Người trong thôn không tốt hả?"
Nhìn cái kiểu khinh người trong thôn gì chứ!
Mặc dù có vài hạt sạn, nhưng phần lớn vẫn là người rất tốt, nếu không thì làm sao mà đoàn kết thành một dây để chạy nạn chứ. Bà không vui khi nghe những lời đó đâu.
Điền Viễn Sơn: "Được rồi, đừng nói mấy chuyện đó nữa, dọn dẹp rồi đi xem ti vi đi. Phim truyền hình chắc là lát nữa lại bắt đầu rồi đấy. Không biết Hoắc Nguyên Giáp có dạy dỗ cái đám quỷ sứ kia không, đúng là tức chết đi được mà..."
Trần Lan Hoa: "Chắc chắn là có thể, bọn vô dụng sinh con không có nấy cái thứ."
Hai người nhanh chóng chuyển đề tài sang phim truyền hình, vừa lẩm bẩm vừa đi ra ngoài.
Trước khi đi, Trần Lan Hoa lại vòng trở lại, bước chân nhẹ nhàng cẩn thận đến bên cửa sổ nhìn một cái, thì thấy Điền Điềm đang cúi đầu xoèn xoẹt viết gì đó, con bé vừa tay lật sách, vừa tay không ngừng viết chữ.
Trần Lan Hoa âm thầm gật đầu, chịu khó là tốt rồi.
Chỉ cần chịu khó thì cái gì cũng hơn.
Những người khác trong nhà lục tục đều đến ủy ban thôn, Trần Lan Hoa với bọn ông là đi sau cùng, đã khóa cửa chính.
Điền Điềm ở nhà một mình, nàng cúi đầu chăm chú học hành, toán văn anh, hiện tại nàng học chủ yếu vẫn là ba môn này, nghe nói sau còn có hóa học vật lý. Điền Điềm hít một hơi, vội vàng đọc sách, thời gian của nàng, không có nhiều cho lắm.
Học một lúc, Điền Điềm đứng lên xoa xoa mắt, nàng không muốn bị cận thị, đi cắt kính mắt còn tốn tiền nữa chứ.
Điền Điềm dứt khoát cất hết sách vở, đứng lên tấn ngựa khởi động chân tay một lát, rồi lập tức bắt đầu luyện tập đọc thuộc lòng thơ cổ.
Ừm, Lý Bạch, Đỗ Phủ, Bạch Cư Dị...
Không biết sao họ lại làm ra nhiều thơ như vậy.
Điền Điềm ừ hừ một tiếng, đi vòng quanh trong phòng, vừa vận động chân tay, vừa đọc thuộc lòng thơ cổ. Còn có cả mấy bài cần phải thuộc nữa chứ, đúng là quá nhiều mà... Lúc này Điền Điềm mới cảm thấy, nếu mình muốn thuận lợi ra ngoài học cấp ba, phải dùng hết sức mình.
Cố lên, Điền Điềm!
Điền Điềm ở nhà học không có đi ra ngoài, những người khác thì đều đến ủy ban thôn, dạo này đại hiệp Hoắc Nguyên Giáp đúng là quá sức hấp dẫn người, nghe nói đây không phải là phim mới, nhưng mà vẫn khiến mọi người chạy theo như vịt.
Đặc biệt là đám trẻ con, bọn chúng tuy thích xem ti vi lắm, nhưng mà bắt chúng xem mấy chuyện gia đình như "Khát Vọng" thì chắc chắn không thể bằng cái này được. Ngay cả Thải Vân còn mang cả sách vở đến lớp học, định vừa học vừa xem.
Bà nội của Thải Vân là bà Tống thì vừa đến nơi đã ngó ngang ngó dọc một chút, không thấy Điền Điềm, sắc mặt bà liền tối sầm lại.
Nét mặt của nàng hết sức khó coi.
Những người khác thì không để ý, nhưng Điền Thanh Tảo lại tranh thủ hỏi: "Mẹ, sao thế ạ?"
Điền Thanh Tảo là một nàng dâu hiếu thuận, luôn luôn quan tâm đến tâm tư của mẹ chồng.
Tống bà tử mím môi hỏi: "Ngươi có thấy Điền Điềm không?"
Điền Thanh Tảo nhìn xung quanh một chút, nói: "Không có ở đây, chắc là ở nhà rồi, dạo này Điền Điềm cũng không tới xem tivi."
Đứa bé này đúng là một người cứng cỏi, tivi đẹp như vậy, ai cũng không nỡ bỏ qua, mà nàng ấy lại có thể cưỡng lại được sự cám dỗ.
Tống bà tử không vui liếc nhìn Thải Vân, nói: "Người ta biết ở nhà học hành, còn ngươi thì chỉ thích đến xem tivi, trong đầu ngươi toàn là xem tivi, còn có tâm trí nào mà học tập? Nhà chúng ta là dòng dõi thư hương, ông nội ngươi ngày xưa còn đỗ tú tài. Nếu ngươi học hành một buổi cũng không bằng Điền Điềm, thì làm sao xứng với gia phong nhà ta? Chẳng phải là trò cười cho thiên hạ?"
Thải Vân bị nói đến không dám hó hé.
Tống bà tử nói: "Bây giờ, lập tức, ngay lập tức, đừng để ta nổi giận, mau mau về nhà học hành cho ta. Mặc kệ Điền Điềm có đỗ cấp ba hay không, ngươi nhất định phải đỗ cho ta."
Thải Vân cảm thấy đầu óc thật sự muốn nổ tung, nàng cầu cứu nhìn Điền Thanh Tảo, Điền Thanh Tảo nói: "Mẹ ngươi nói đúng đấy, con về nhà học hành đi. Cái tivi này lúc nào xem mà chẳng được? Đừng làm chúng ta thất vọng."
Thải Vân cắn môi, khẽ "vâng" một tiếng.
Điền Thanh Tảo khuyên nhủ: "Mẹ cũng muốn nhờ vào con mà nở mày nở mặt, nếu con thi tốt thì mẹ cũng được thơm lây. Thải Vân à, em trai con học không giỏi bằng con, con phải làm rạng danh cho gia đình đấy."
Thải Vân nhìn mẹ chồng, gật đầu nói: "Vậy con về nhà."
Tống bà tử: "Con về nhà học cho giỏi, đừng tưởng chúng ta không ở nhà mà có thể gian dối, kết quả thi sẽ nói lên tất cả. Đến lúc đó ta sẽ xem thành tích thực tế."
Thải Vân: "Dạ."
Nàng lưu luyến không rời nhìn chiếc tivi, đành phải đi ra ngoài.
Phương Xảo Chủy nhìn toàn bộ, nói: "Tống bà tử này, bà quản cháu gái nghiêm khắc quá đấy?"
Con gái Song Hỉ nhà nàng cũng đang ở đây, có ai bị đuổi về nhà đâu.
Tống bà tử lại nghiêm trang: "Nghiêm sư xuất cao đồ, không nghiêm khắc một chút thì trông chờ đứa bé tự giác được chắc? Bọn trẻ con biết gì, phải có người lớn chúng ta quản lý, học không tốt thì đánh, con trai ta hồi nhỏ học dốt, ta còn dùng roi mây để dạy, lẽ nào cháu gái lại được buông lỏng? Đừng nói Thải Vân, đến cả hai đứa cháu trai này, thi không được ta cũng đánh y như vậy!" Bà chỉ vào hai đứa cháu trai.
Phương Xảo Chủy: "À..."
Nàng không muốn xen vào chuyện người khác, nhưng cảm thấy ép buộc bọn trẻ như vậy thì cũng không ổn.
Nhưng nàng chỉ nhếch môi, cuối cùng không nói gì thêm, nói nhiều bà ta về nhà lại đánh con thì không tốt. Phương Xảo Chủy nhìn Tống bà tử mặt mày cứng ngắc, nhếch môi, không nói lảm nhảm nữa. Hai người chẳng cùng một giuộc.
Tống bà tử cũng không muốn nói chuyện phiếm với Phương Xảo Chủy, nàng khinh thường tất cả các bà lão trong thôn.
À, mà cũng khinh thường tất cả các ông lão.
Nói chung, nàng đều khinh thường tất cả mọi người.
Ánh mắt của nàng rơi vào người bà thông gia, nhìn Trần Lan Hoa xem tivi hào hứng, bà có chút nhíu mày, trong lòng không thoải mái. Chẳng lẽ bà ta cố ý thị uy? Biết Điền Điềm ở nhà học, cho nên cố tình không nói gì, ra bộ dáng này để khoe mẽ, chắc chắn là vậy rồi.
Mấy lần thi được kết quả tốt thì đã sao? Vậy mà đắc ý như vậy!
Cháu gái nhà nàng cũng không hề kém cạnh.
Tống bà tử mang tâm lý hơn thua, quyết định về nhà sẽ cho Thải Vân học thêm một thời gian, nhất định không thể thua kém Điền Điềm.
Cái con nhỏ xúi quẩy kia.
Nàng hừ một tiếng, mím môi, ngẩng cằm, ra vẻ lạnh lùng.
Trần Lan Hoa liếc mắt nhìn một cái, trong lòng nghĩ thông gia lại lên cơn gì nữa rồi.
Con người này đúng là, cả ngày thần thần bí bí.
Thật khó hiểu!
Bạn cần đăng nhập để bình luận