Chúng Ta Toàn Thôn Xuyên 90 Rồi
Chúng Ta Toàn Thôn Xuyên 90 Rồi - Chương 27: Nhìn lén (4) (length: 13260)
Điền Thanh Liễu: "Hả?"
Trương Hoành: "Ngươi nếu như muốn dễ chịu một chút, hẳn là giãn cơ ra, động tác mạnh một chút, phải tới nơi tới chốn."
Điền Thanh Liễu: "Hả hả?"
Trương Hoành nhìn nàng có chút ngơ ngác và ngại ngùng, cười nói: "Vậy được, chính ngươi tùy tiện cử động đi."
Hắn không đi đến lớp học, mà là về phía sau khu ký túc xá, Điền Thanh Liễu quay đầu nhìn theo bóng lưng hắn rời đi, lẩm bẩm: "Người này trông có vẻ dữ tợn, thái độ lại rất tốt."
Trương Hoành dáng dấp cũng không thanh tú, góc cạnh rõ ràng, không thuộc kiểu anh tuấn, mà là kiểu người mà khi nhìn vào liền cảm thấy không dễ đối phó. Hơn nữa, hắn dáng người cao lớn, trên cánh tay toàn cơ bắp, có cảm giác một đấm có thể đánh bất tỉnh mấy người, trông lại càng dữ.
Tuy rằng hắn thường xuyên cùng mấy người cùng lớp dẫn họ đi đánh cá, là người tốt.
Nhưng mọi người vẫn không tiếp xúc nhiều với hắn, chỉ cảm thấy người này không dễ gần.
Nam sinh vì cùng nhau đi đánh cá thì có vẻ thân hơn chút, nữ sinh thì gần như không có tiếp xúc. Điền Thanh Liễu cũng gần như không nói chuyện với Trương Hoành, nàng lại liếc nhìn bóng lưng hắn một cái, rụt cổ lại, vội vàng vào nhà, đáng sợ, không thể chọc vào.
Điền Thanh Liễu vội vào nhà, vừa đến, Lan Ni Tử liền hấp tấp xông tới hỏi: "Vừa rồi ngươi cùng Trương đồng chí kia nói gì vậy?"
Nàng nhìn thấy, Trương Hoành hình như có nói chuyện với Điền Thanh Liễu.
Điền Thanh Liễu: "Không có gì."
Quan hệ của nàng và Lan Ni Tử chỉ bình thường, không thể coi là bạn thân.
Lan Ni Tử đảo mắt một vòng, nói: "Không có gì là cái gì? Ta thấy hai người nói chuyện rất lâu đấy."
Nàng cười hề hề: "Hay là không muốn nói cho ta biết? Sao vậy, còn giấu diếm ta? Có bí mật hả? Hai người có bí mật nhỏ rồi hả?"
Điền Thanh Liễu ghét nhất cái kiểu này của Lan Ni Tử, nàng xị mặt, cứng giọng: "Cô nói lung tung gì thế? Bọn ta chỉ thuận miệng nói một câu, cô đã nghĩ ra nhiều thế? Cô tài thế hả? Bí mật gì không bí mật, bớt gán mấy chuyện này lên người ta."
Điền Thanh Liễu vừa dứt lời, đã nghe thấy chị dâu của mình nói móc: "Chả phải, quả nhiên người thế nào nghĩ người khác thế ấy."
Lan Ni Tử bị nói vậy, nhưng vẫn không biến sắc, nàng cười nhạt, nói: "Ta chỉ tiện miệng nói thôi, các người hiểu lầm ta rồi. Ta biết mà, mọi người có sự hiểu lầm về ta..."
"Không hề thấy có sự hiểu lầm." Tống Xuân Mai cười ha hả: "Ai chả biết ai!"
"Đúng thế đúng thế."
Vương Sơn Hạnh phụ họa bên cạnh.
Lúc này không có ai giúp Lan Ni Tử nói chuyện, chủ yếu là, những việc Lan Ni Tử làm, đàn ông thấy nàng là điềm đạm đáng yêu, nhưng phụ nữ thì không nghĩ vậy! Phòng của họ, cơ bản đều là phụ nữ cả mà.
Tuy nói giờ chia hai phòng học ngồi tùy ý, nhưng không biết từ bao giờ, cơ bản là đàn ông qua bên kia, phụ nữ ở bên này, xem tiết mục cũng như thế, nhưng mọi người đã quen với kiểu ngồi này.
Đương nhiên, cũng không phải là nam nữ hoàn toàn tách bạch, giống như Điền Quý Tử mấy người liếm chó đó, Lan Ni Tử ở đâu là ở đó, cho nên luôn có ngoại lệ.
Nhưng hôm nay thì không.
Phụ nữ, ai mà không nhìn ra Lan Ni Tử là dạng người gì.
Mọi người đều không giúp nàng nói chuyện, Lan Ni Tử mân mê khăn lau tay, cười yếu ớt, một bộ dạng ấm ức.
Trần Lan Hoa: "Này, Điền Quý Tử hôm nay sao không đến?"
Phương Xảo Chủy: "Ở đối diện đó, mẹ hắn đang trông hắn đấy."
Đây là quyết không cho hắn qua lại với Lan Ni Tử.
Phương Xảo Chủy: "Này, nghe nói nhà Điền lão gia muốn phân gia rồi."
Là đối thủ cũ, Trần Lan Hoa ít nhiều cũng biết tính cách bọn họ, nàng nói: "Điền lão gia chắc chắn không đồng ý."
Phương Xảo Chủy: "Bà đoán đúng phóc, nhưng mà ta nghe nói, về sau mỗi người tự làm việc riêng kiếm tiền, số tiền đó thuộc về mỗi phòng, nhưng phụ cấp vẫn phải nộp vào quỹ chung, ăn cơm cũng là quỹ chung lo, còn các phòng muốn sắm thêm đồ, thì tự bỏ tiền ra."
Trần Lan Hoa kinh ngạc mở to mắt: "Tiền làm việc riêng liền cho họ? Còn chuyện tốt này nữa, vậy chắc chắn ai cũng đi làm việc riêng hết."
"Cũng không thể nhìn vậy được, phụ cấp không phải vẫn nằm trong tay ông bà già đó hả? Hơn nữa họ cũng chưa phân gia, giao việc gì cho họ làm, họ còn dám không làm à? Lại nói quỹ chung nuôi cơm, ăn ngon hay dở không phải cũng nằm trong tay vợ chồng Điền lão gia?"
Trần Lan Hoa biết Điền lão gia này, cáo già, ông ta sẽ không để mình thiệt. Ông ta đã đưa ra quyết định này, chắc chắn ông ta thấy mình có lợi.
Nhưng làm sao không thiệt được chứ?
Dù có chia thế nào, cũng không bằng cả nhà đều nằm trong tay người lớn tuổi thì hơn!
Cái này… Đột nhiên, Trần Lan Hoa nghĩ, người này không phải là nhất tiễn song điêu đó chứ.
Bởi vì Điền Quý Tử ở nhà chẳng làm gì, cho nên nhà họ gần như ngày nào cũng cãi cọ gây gổ, hàng xóm đều biết cả. Bây giờ hai vợ chồng già chịu nhường một bước, mấy đứa con trai kiểu gì cũng không dám làm ầm nữa, cứ làm ầm nữa thì người ngoài sẽ xỉa xói họ. Hơn nữa nghĩ đến có lợi, mấy người này chưa chắc sẽ quậy nữa, dù sao trong tay họ cũng có tiền.
Còn một lý do nữa, Trần Lan Hoa có chút âm mưu nghĩ, Điền lão gia có phải nhắm vào nhà họ không? Điền lão gia vẫn luôn muốn tranh chức trưởng thôn, nhà ông ta mà so với nhà mình, việc riêng nhà người ta tự làm có tiền, còn nhà mình một phòng chỉ cho năm đồng.
Lâu dần như thế, hai cô con dâu nhà bà chắc chắn sẽ không vui vẻ!
Dù sao nhà Điền lão gia người ta tốt như vậy, đến lúc đó nhà mình kiểu gì cũng phải làm ầm lên, nếu thật sự náo loạn, người mất mặt chính là nhà mình. Sau đó Điền lão gia lại châm ngòi thêm vào, biết đâu nhà họ sẽ đánh nhau ác liệt hơn.
Đến lúc đó nhà mình mất mặt, chồng nàng ở thôn ủy cũng không ngẩng đầu lên được, không chừng chức thôn trưởng sẽ bị Điền lão gia cướp mất!
Đúng, là như vậy, nhất định là như vậy.
Điền lão gia này chắc chắn là tính toán như vậy.
Nàng biết Điền lão gia, ông già này chính là hạng người thâm sâu kín đáo, chuyện gì cũng muốn nắm trong tay mình, làm sao có chuyện vì mấy đứa con trai làm ầm lên mà chịu nhường nhiều như thế, nhất định là vì nhất tiễn song điêu.
Nhà ông ta bày ra như thế, những nhà khác liền bị so sánh kém, ông già này trong mắt đám trẻ tuổi sẽ là người biết lý lẽ. Ông ta còn có thể kiếm được tiếng thơm, một mũi tên trúng ba con chim. Lão già này chắc chắn là vậy!
Chắc chắn là vậy!
Trần Lan Hoa càng nghĩ càng thấy có chuyện này.
"Đại Chủy, cô sao vậy?" Phương Xảo Chủy nghi hoặc nhìn nàng.
Trần Lan Hoa ghé vào tai Phương Xảo Chủy nói nhỏ, Phương Xảo Chủy vỗ đùi: "Đúng đấy, bảo sao! Bà đoán đúng rồi!"
Ở nhà bà ta còn cười nhạo cái bà Tôn Tuệ Phương bị con riêng nắm thóp, không ngờ nhà bọn họ tâm cơ thâm sâu như thế, đúng rồi, nhất định là như vậy!
Đại Chủy phân tích đúng quá, nhà ông ta tuyệt đối là nghĩ vậy, quả nhiên cáo già!
Hai người nói nhỏ, sau khi về nhà, Trần Lan Hoa vội vàng lôi chồng ra nói nhỏ, Điền lão gia cảm thấy, bạn già nhà mình nói có lý.
Rất có lý nha!
Ông và Điền lão gia, đó cũng là đối thủ cũ.
Người này, tâm cơ sâu nặng.
Vừa sáng sớm ngày hôm sau, Điền Viễn Sơn và Trần Lan Hoa liền tuyên bố chính sách mới trong nhà.
Sáng sớm tinh mơ, Điền Thanh Tùng còn tưởng mình chưa tỉnh ngủ, ngoáy ngoáy lỗ tai, nói: "Mẹ, mẹ nói cái gì?"
Trần Lan Hoa liếc hắn một cái, nói: "Mày bị Điếc hay sao? Mấy thứ này cũng không nghe thấy? Có chỗ tốt đều không nghe rõ, sao hả? Không muốn à?"
"Muốn, bọn con muốn!" Lúc này Tống Xuân Mai ngược lại phản ứng nhanh hơn, mau nói: "Mẹ, mẹ nói thật hả? Thật sự không lừa người à?"
Trần Lan Hoa đập bàn: "Cái thằng này làm sao vậy, tao là cái loại người nói không giữ lời hả? Tao Trần Lan Hoa nói một lời là chín, nói rồi đương nhiên giữ lời. Cho mấy đứa có lợi, mấy đứa còn nghi ngờ à?"
"Không phải, không phải mẹ, con là thấy vui quá thôi." Tống Xuân Mai không ngờ, ba mẹ chồng lại đột nhiên thay đổi.
Lúc đầu ấy, bọn họ đã nói, mỗi tháng mỗi phòng cho năm đồng tiền tiêu vặt. Đừng nhìn năm đồng vào những năm 90 thì ít, nhưng dù sao họ ở trên đảo, ngoài một sạp hàng vặt, chẳng có gì cả, số tiền họ tiêu cũng ít.
Hơn nữa, kể cả ở bên ngoài, cũng chỉ là một huyện nhỏ ở miền bắc vùng sâu vùng xa, nơi họ ở cũng không phải thành phố lớn, nên năm đồng với họ, cũng không phải ít. Dù sao bọn họ đâu có biết bên ngoài còn đủ thứ đồ bán, họ so sánh, chỉ so sánh giá lương thực thôi.
Nhưng chưa từng nghĩ, cha mẹ chồng lại thay đổi, họ đột nhiên có thể tích lũy được nhiều tiền hơn.
Ai mà không vui cho được?
Vương Sơn Hạnh xoa xoa tay: "Mẹ, con biết mẹ là tốt nhất mà, huhu, trên đời này thật không có ai tốt bằng mẹ chồng như mẹ cả. Huhu."
Trần Lan Hoa đắc ý: "Cái này còn phải nói à? Đương nhiên rồi."
Nàng nói: "Tao với ba mày cũng là vì tốt cho mấy đứa thôi, nhưng tao phải nói rõ ràng, các ngươi tuy kiếm tiền riêng là của mình, nhưng việc nhà cũng không thể lơ là."
"Ba mẹ cứ yên tâm, bọn con không phải là người như vậy."
"Đúng đấy, bọn con cũng đâu phải không hiểu chuyện."
Trần Lan Hoa và chồng liếc nhau, gật gật đầu.
Trần Lan Hoa còn nói: "Thanh Liễu, việc của ngươi cũng giống như vậy, ngươi kiếm sống, cũng là tiền riêng của ngươi, bất quá, ngươi phải giao cho nương một nửa."
Điền Thanh Liễu cũng không hỏi nhiều, ồ một tiếng, gật đầu nói được.
Trần Lan Hoa: "Ngươi là con gái, không nên giữ nhiều tiền, dù cho để ngươi nộp một nửa có vẻ thiệt thòi hơn mấy đứa anh trai của ngươi, nhưng nương cũng không tiêu, để dành cho ngươi làm của hồi môn. Ngươi là con gái còn nhỏ, nương sợ trong tay có tiền sẽ tiêu xài phung phí."
Điền Thanh Liễu: "Con đều nghe nương."
Vợ chồng Điền Viễn Sơn Trần Lan Hoa rất thương đứa con gái út này, có câu chuyện xưa nói "Con trai út, cháu trai lớn, bà lão là cội rễ". Câu này thật ra cũng đúng với nhà hắn, tuy rằng Điền Thanh Bách là con trai thứ hai, nhưng Điền Thanh Bách và Điền Thanh Tùng không cách nhau mấy tuổi, hơn nữa tính tình không nổi bật, nên Trần Lan Hoa cũng không đặc biệt thiên vị người con trai thứ hai này. Ngược lại, nàng rất tốt với cô con gái út Điền Thanh Liễu.
Thêm nữa là cháu trai lớn Điền Đông.
Hai đứa này là Trần Lan Hoa thiên vị nhất.
Còn Điền lão đầu thì lại thiên vị con trai cả Điền Thanh Tùng hơn một chút, dù sao người già như bọn họ sau này cũng sẽ phải theo con trai cả sống, Điền Viễn Sơn hiểu rõ điều này. Nhưng dù có thiên vị, cũng không chênh lệch quá nhiều.
Bọn họ chỉ là những nông dân bình thường, cũng không có thứ gì tốt, nên sự khác biệt không lớn.
Điền Viễn Sơn và Trần Lan Hoa nhìn con trai con dâu ai nấy đều vui mừng như mở cờ trong bụng, ngay cả cô con gái út Thanh Liễu cũng tươi rói, trong lòng cảm thán quyết định này đúng là quá sáng suốt. Hai người lại càng thấy mình quyết định đúng đắn.
Điền Điềm: "Bà, vậy còn chúng cháu thì sao?"
Nàng nhỏ nhẹ hỏi: "Nếu như chúng cháu cũng kiếm tiền thì sao?"
Nàng đầy mong chờ.
Trần Lan Hoa: "..."
Nàng nói: "Mình ngươi là Tiểu Thổ Đậu thì kiếm được tiền gì chứ."
Nói xong, nàng lại nghĩ, thật ra Điền Đông cũng chỉ nhỏ hơn con gái Thanh Liễu có hai tuổi, còn Điền Điềm cũng đã hơn mười tuổi rồi.
Nàng nhìn về phía Điền lão đầu, Điền lão đầu: "Nếu như các ngươi làm việc kiếm tiền, cũng giống như cô út của các ngươi, nộp lên một nửa."
Điền Điềm: "Thật sao ạ!"
Điền Đông và mấy đứa còn lại càng vui mừng khôn xiết, Điền Đông: "Thế thì quá tốt rồi."
Mọi người ai nấy đều vô cùng phấn khởi.
Điền Điềm thì cứ cười hắc hắc mãi không thôi, thật ra, nàng biết ông bà nội vì sao lại thay đổi quyết định rồi, vì sáng nay nàng đã nghe lỏm được mà. Sáng sớm nàng qua vốn là định nói chuyện tối hôm qua cho bà nghe, ai dè việc của mình chưa nói, đã nghe được cái này rồi.
Hắc hắc hắc!
Điền Điềm bây giờ thấy a, nhà Thúc Quý Tử ít nhiều cũng có chút vượng nàng!
Nếu như không có nhà họ náo loạn một trận đó, nhà nàng làm sao được phép các phòng tích góp tiền riêng? Ngay cả chính nàng cũng có thể tích lũy tiền nữa đấy!
Cái này không phải vượng nàng sao?
Vượng quá đi chứ!..
Trương Hoành: "Ngươi nếu như muốn dễ chịu một chút, hẳn là giãn cơ ra, động tác mạnh một chút, phải tới nơi tới chốn."
Điền Thanh Liễu: "Hả hả?"
Trương Hoành nhìn nàng có chút ngơ ngác và ngại ngùng, cười nói: "Vậy được, chính ngươi tùy tiện cử động đi."
Hắn không đi đến lớp học, mà là về phía sau khu ký túc xá, Điền Thanh Liễu quay đầu nhìn theo bóng lưng hắn rời đi, lẩm bẩm: "Người này trông có vẻ dữ tợn, thái độ lại rất tốt."
Trương Hoành dáng dấp cũng không thanh tú, góc cạnh rõ ràng, không thuộc kiểu anh tuấn, mà là kiểu người mà khi nhìn vào liền cảm thấy không dễ đối phó. Hơn nữa, hắn dáng người cao lớn, trên cánh tay toàn cơ bắp, có cảm giác một đấm có thể đánh bất tỉnh mấy người, trông lại càng dữ.
Tuy rằng hắn thường xuyên cùng mấy người cùng lớp dẫn họ đi đánh cá, là người tốt.
Nhưng mọi người vẫn không tiếp xúc nhiều với hắn, chỉ cảm thấy người này không dễ gần.
Nam sinh vì cùng nhau đi đánh cá thì có vẻ thân hơn chút, nữ sinh thì gần như không có tiếp xúc. Điền Thanh Liễu cũng gần như không nói chuyện với Trương Hoành, nàng lại liếc nhìn bóng lưng hắn một cái, rụt cổ lại, vội vàng vào nhà, đáng sợ, không thể chọc vào.
Điền Thanh Liễu vội vào nhà, vừa đến, Lan Ni Tử liền hấp tấp xông tới hỏi: "Vừa rồi ngươi cùng Trương đồng chí kia nói gì vậy?"
Nàng nhìn thấy, Trương Hoành hình như có nói chuyện với Điền Thanh Liễu.
Điền Thanh Liễu: "Không có gì."
Quan hệ của nàng và Lan Ni Tử chỉ bình thường, không thể coi là bạn thân.
Lan Ni Tử đảo mắt một vòng, nói: "Không có gì là cái gì? Ta thấy hai người nói chuyện rất lâu đấy."
Nàng cười hề hề: "Hay là không muốn nói cho ta biết? Sao vậy, còn giấu diếm ta? Có bí mật hả? Hai người có bí mật nhỏ rồi hả?"
Điền Thanh Liễu ghét nhất cái kiểu này của Lan Ni Tử, nàng xị mặt, cứng giọng: "Cô nói lung tung gì thế? Bọn ta chỉ thuận miệng nói một câu, cô đã nghĩ ra nhiều thế? Cô tài thế hả? Bí mật gì không bí mật, bớt gán mấy chuyện này lên người ta."
Điền Thanh Liễu vừa dứt lời, đã nghe thấy chị dâu của mình nói móc: "Chả phải, quả nhiên người thế nào nghĩ người khác thế ấy."
Lan Ni Tử bị nói vậy, nhưng vẫn không biến sắc, nàng cười nhạt, nói: "Ta chỉ tiện miệng nói thôi, các người hiểu lầm ta rồi. Ta biết mà, mọi người có sự hiểu lầm về ta..."
"Không hề thấy có sự hiểu lầm." Tống Xuân Mai cười ha hả: "Ai chả biết ai!"
"Đúng thế đúng thế."
Vương Sơn Hạnh phụ họa bên cạnh.
Lúc này không có ai giúp Lan Ni Tử nói chuyện, chủ yếu là, những việc Lan Ni Tử làm, đàn ông thấy nàng là điềm đạm đáng yêu, nhưng phụ nữ thì không nghĩ vậy! Phòng của họ, cơ bản đều là phụ nữ cả mà.
Tuy nói giờ chia hai phòng học ngồi tùy ý, nhưng không biết từ bao giờ, cơ bản là đàn ông qua bên kia, phụ nữ ở bên này, xem tiết mục cũng như thế, nhưng mọi người đã quen với kiểu ngồi này.
Đương nhiên, cũng không phải là nam nữ hoàn toàn tách bạch, giống như Điền Quý Tử mấy người liếm chó đó, Lan Ni Tử ở đâu là ở đó, cho nên luôn có ngoại lệ.
Nhưng hôm nay thì không.
Phụ nữ, ai mà không nhìn ra Lan Ni Tử là dạng người gì.
Mọi người đều không giúp nàng nói chuyện, Lan Ni Tử mân mê khăn lau tay, cười yếu ớt, một bộ dạng ấm ức.
Trần Lan Hoa: "Này, Điền Quý Tử hôm nay sao không đến?"
Phương Xảo Chủy: "Ở đối diện đó, mẹ hắn đang trông hắn đấy."
Đây là quyết không cho hắn qua lại với Lan Ni Tử.
Phương Xảo Chủy: "Này, nghe nói nhà Điền lão gia muốn phân gia rồi."
Là đối thủ cũ, Trần Lan Hoa ít nhiều cũng biết tính cách bọn họ, nàng nói: "Điền lão gia chắc chắn không đồng ý."
Phương Xảo Chủy: "Bà đoán đúng phóc, nhưng mà ta nghe nói, về sau mỗi người tự làm việc riêng kiếm tiền, số tiền đó thuộc về mỗi phòng, nhưng phụ cấp vẫn phải nộp vào quỹ chung, ăn cơm cũng là quỹ chung lo, còn các phòng muốn sắm thêm đồ, thì tự bỏ tiền ra."
Trần Lan Hoa kinh ngạc mở to mắt: "Tiền làm việc riêng liền cho họ? Còn chuyện tốt này nữa, vậy chắc chắn ai cũng đi làm việc riêng hết."
"Cũng không thể nhìn vậy được, phụ cấp không phải vẫn nằm trong tay ông bà già đó hả? Hơn nữa họ cũng chưa phân gia, giao việc gì cho họ làm, họ còn dám không làm à? Lại nói quỹ chung nuôi cơm, ăn ngon hay dở không phải cũng nằm trong tay vợ chồng Điền lão gia?"
Trần Lan Hoa biết Điền lão gia này, cáo già, ông ta sẽ không để mình thiệt. Ông ta đã đưa ra quyết định này, chắc chắn ông ta thấy mình có lợi.
Nhưng làm sao không thiệt được chứ?
Dù có chia thế nào, cũng không bằng cả nhà đều nằm trong tay người lớn tuổi thì hơn!
Cái này… Đột nhiên, Trần Lan Hoa nghĩ, người này không phải là nhất tiễn song điêu đó chứ.
Bởi vì Điền Quý Tử ở nhà chẳng làm gì, cho nên nhà họ gần như ngày nào cũng cãi cọ gây gổ, hàng xóm đều biết cả. Bây giờ hai vợ chồng già chịu nhường một bước, mấy đứa con trai kiểu gì cũng không dám làm ầm nữa, cứ làm ầm nữa thì người ngoài sẽ xỉa xói họ. Hơn nữa nghĩ đến có lợi, mấy người này chưa chắc sẽ quậy nữa, dù sao trong tay họ cũng có tiền.
Còn một lý do nữa, Trần Lan Hoa có chút âm mưu nghĩ, Điền lão gia có phải nhắm vào nhà họ không? Điền lão gia vẫn luôn muốn tranh chức trưởng thôn, nhà ông ta mà so với nhà mình, việc riêng nhà người ta tự làm có tiền, còn nhà mình một phòng chỉ cho năm đồng.
Lâu dần như thế, hai cô con dâu nhà bà chắc chắn sẽ không vui vẻ!
Dù sao nhà Điền lão gia người ta tốt như vậy, đến lúc đó nhà mình kiểu gì cũng phải làm ầm lên, nếu thật sự náo loạn, người mất mặt chính là nhà mình. Sau đó Điền lão gia lại châm ngòi thêm vào, biết đâu nhà họ sẽ đánh nhau ác liệt hơn.
Đến lúc đó nhà mình mất mặt, chồng nàng ở thôn ủy cũng không ngẩng đầu lên được, không chừng chức thôn trưởng sẽ bị Điền lão gia cướp mất!
Đúng, là như vậy, nhất định là như vậy.
Điền lão gia này chắc chắn là tính toán như vậy.
Nàng biết Điền lão gia, ông già này chính là hạng người thâm sâu kín đáo, chuyện gì cũng muốn nắm trong tay mình, làm sao có chuyện vì mấy đứa con trai làm ầm lên mà chịu nhường nhiều như thế, nhất định là vì nhất tiễn song điêu.
Nhà ông ta bày ra như thế, những nhà khác liền bị so sánh kém, ông già này trong mắt đám trẻ tuổi sẽ là người biết lý lẽ. Ông ta còn có thể kiếm được tiếng thơm, một mũi tên trúng ba con chim. Lão già này chắc chắn là vậy!
Chắc chắn là vậy!
Trần Lan Hoa càng nghĩ càng thấy có chuyện này.
"Đại Chủy, cô sao vậy?" Phương Xảo Chủy nghi hoặc nhìn nàng.
Trần Lan Hoa ghé vào tai Phương Xảo Chủy nói nhỏ, Phương Xảo Chủy vỗ đùi: "Đúng đấy, bảo sao! Bà đoán đúng rồi!"
Ở nhà bà ta còn cười nhạo cái bà Tôn Tuệ Phương bị con riêng nắm thóp, không ngờ nhà bọn họ tâm cơ thâm sâu như thế, đúng rồi, nhất định là như vậy!
Đại Chủy phân tích đúng quá, nhà ông ta tuyệt đối là nghĩ vậy, quả nhiên cáo già!
Hai người nói nhỏ, sau khi về nhà, Trần Lan Hoa vội vàng lôi chồng ra nói nhỏ, Điền lão gia cảm thấy, bạn già nhà mình nói có lý.
Rất có lý nha!
Ông và Điền lão gia, đó cũng là đối thủ cũ.
Người này, tâm cơ sâu nặng.
Vừa sáng sớm ngày hôm sau, Điền Viễn Sơn và Trần Lan Hoa liền tuyên bố chính sách mới trong nhà.
Sáng sớm tinh mơ, Điền Thanh Tùng còn tưởng mình chưa tỉnh ngủ, ngoáy ngoáy lỗ tai, nói: "Mẹ, mẹ nói cái gì?"
Trần Lan Hoa liếc hắn một cái, nói: "Mày bị Điếc hay sao? Mấy thứ này cũng không nghe thấy? Có chỗ tốt đều không nghe rõ, sao hả? Không muốn à?"
"Muốn, bọn con muốn!" Lúc này Tống Xuân Mai ngược lại phản ứng nhanh hơn, mau nói: "Mẹ, mẹ nói thật hả? Thật sự không lừa người à?"
Trần Lan Hoa đập bàn: "Cái thằng này làm sao vậy, tao là cái loại người nói không giữ lời hả? Tao Trần Lan Hoa nói một lời là chín, nói rồi đương nhiên giữ lời. Cho mấy đứa có lợi, mấy đứa còn nghi ngờ à?"
"Không phải, không phải mẹ, con là thấy vui quá thôi." Tống Xuân Mai không ngờ, ba mẹ chồng lại đột nhiên thay đổi.
Lúc đầu ấy, bọn họ đã nói, mỗi tháng mỗi phòng cho năm đồng tiền tiêu vặt. Đừng nhìn năm đồng vào những năm 90 thì ít, nhưng dù sao họ ở trên đảo, ngoài một sạp hàng vặt, chẳng có gì cả, số tiền họ tiêu cũng ít.
Hơn nữa, kể cả ở bên ngoài, cũng chỉ là một huyện nhỏ ở miền bắc vùng sâu vùng xa, nơi họ ở cũng không phải thành phố lớn, nên năm đồng với họ, cũng không phải ít. Dù sao bọn họ đâu có biết bên ngoài còn đủ thứ đồ bán, họ so sánh, chỉ so sánh giá lương thực thôi.
Nhưng chưa từng nghĩ, cha mẹ chồng lại thay đổi, họ đột nhiên có thể tích lũy được nhiều tiền hơn.
Ai mà không vui cho được?
Vương Sơn Hạnh xoa xoa tay: "Mẹ, con biết mẹ là tốt nhất mà, huhu, trên đời này thật không có ai tốt bằng mẹ chồng như mẹ cả. Huhu."
Trần Lan Hoa đắc ý: "Cái này còn phải nói à? Đương nhiên rồi."
Nàng nói: "Tao với ba mày cũng là vì tốt cho mấy đứa thôi, nhưng tao phải nói rõ ràng, các ngươi tuy kiếm tiền riêng là của mình, nhưng việc nhà cũng không thể lơ là."
"Ba mẹ cứ yên tâm, bọn con không phải là người như vậy."
"Đúng đấy, bọn con cũng đâu phải không hiểu chuyện."
Trần Lan Hoa và chồng liếc nhau, gật gật đầu.
Trần Lan Hoa còn nói: "Thanh Liễu, việc của ngươi cũng giống như vậy, ngươi kiếm sống, cũng là tiền riêng của ngươi, bất quá, ngươi phải giao cho nương một nửa."
Điền Thanh Liễu cũng không hỏi nhiều, ồ một tiếng, gật đầu nói được.
Trần Lan Hoa: "Ngươi là con gái, không nên giữ nhiều tiền, dù cho để ngươi nộp một nửa có vẻ thiệt thòi hơn mấy đứa anh trai của ngươi, nhưng nương cũng không tiêu, để dành cho ngươi làm của hồi môn. Ngươi là con gái còn nhỏ, nương sợ trong tay có tiền sẽ tiêu xài phung phí."
Điền Thanh Liễu: "Con đều nghe nương."
Vợ chồng Điền Viễn Sơn Trần Lan Hoa rất thương đứa con gái út này, có câu chuyện xưa nói "Con trai út, cháu trai lớn, bà lão là cội rễ". Câu này thật ra cũng đúng với nhà hắn, tuy rằng Điền Thanh Bách là con trai thứ hai, nhưng Điền Thanh Bách và Điền Thanh Tùng không cách nhau mấy tuổi, hơn nữa tính tình không nổi bật, nên Trần Lan Hoa cũng không đặc biệt thiên vị người con trai thứ hai này. Ngược lại, nàng rất tốt với cô con gái út Điền Thanh Liễu.
Thêm nữa là cháu trai lớn Điền Đông.
Hai đứa này là Trần Lan Hoa thiên vị nhất.
Còn Điền lão đầu thì lại thiên vị con trai cả Điền Thanh Tùng hơn một chút, dù sao người già như bọn họ sau này cũng sẽ phải theo con trai cả sống, Điền Viễn Sơn hiểu rõ điều này. Nhưng dù có thiên vị, cũng không chênh lệch quá nhiều.
Bọn họ chỉ là những nông dân bình thường, cũng không có thứ gì tốt, nên sự khác biệt không lớn.
Điền Viễn Sơn và Trần Lan Hoa nhìn con trai con dâu ai nấy đều vui mừng như mở cờ trong bụng, ngay cả cô con gái út Thanh Liễu cũng tươi rói, trong lòng cảm thán quyết định này đúng là quá sáng suốt. Hai người lại càng thấy mình quyết định đúng đắn.
Điền Điềm: "Bà, vậy còn chúng cháu thì sao?"
Nàng nhỏ nhẹ hỏi: "Nếu như chúng cháu cũng kiếm tiền thì sao?"
Nàng đầy mong chờ.
Trần Lan Hoa: "..."
Nàng nói: "Mình ngươi là Tiểu Thổ Đậu thì kiếm được tiền gì chứ."
Nói xong, nàng lại nghĩ, thật ra Điền Đông cũng chỉ nhỏ hơn con gái Thanh Liễu có hai tuổi, còn Điền Điềm cũng đã hơn mười tuổi rồi.
Nàng nhìn về phía Điền lão đầu, Điền lão đầu: "Nếu như các ngươi làm việc kiếm tiền, cũng giống như cô út của các ngươi, nộp lên một nửa."
Điền Điềm: "Thật sao ạ!"
Điền Đông và mấy đứa còn lại càng vui mừng khôn xiết, Điền Đông: "Thế thì quá tốt rồi."
Mọi người ai nấy đều vô cùng phấn khởi.
Điền Điềm thì cứ cười hắc hắc mãi không thôi, thật ra, nàng biết ông bà nội vì sao lại thay đổi quyết định rồi, vì sáng nay nàng đã nghe lỏm được mà. Sáng sớm nàng qua vốn là định nói chuyện tối hôm qua cho bà nghe, ai dè việc của mình chưa nói, đã nghe được cái này rồi.
Hắc hắc hắc!
Điền Điềm bây giờ thấy a, nhà Thúc Quý Tử ít nhiều cũng có chút vượng nàng!
Nếu như không có nhà họ náo loạn một trận đó, nhà nàng làm sao được phép các phòng tích góp tiền riêng? Ngay cả chính nàng cũng có thể tích lũy tiền nữa đấy!
Cái này không phải vượng nàng sao?
Vượng quá đi chứ!..
Bạn cần đăng nhập để bình luận