Chúng Ta Toàn Thôn Xuyên 90 Rồi
Chúng Ta Toàn Thôn Xuyên 90 Rồi - Chương 58: Bách Sự Thông (5) (length: 14525)
Cửa vừa mở ra, hóa ra ta đoán sai.
Nhưng mà rất nhanh, Quan Lệ Na liền bình tĩnh lại: "Điền Đại Ngưu? Là ngươi à, vào đi, có chỗ nào không khỏe sao?"
Trong thôn, chuyện thường ngày không phải tìm Điền Viễn Sơn thì là tìm Trương Hoành, ngay cả Cổ Hoài Dân cũng ít khi phải xử lý, chỉ lo việc lớn, người khác thì càng không tìm Quan Lệ Na. Tuy nói nàng kiêm nhiệm chức vụ hội trưởng phụ nữ. Nhưng phụ nữ trong thôn cũng không mấy ai tìm nàng, cơ bản tìm đến nàng, đều là vì thân phận bác sĩ, do cơ thể không khỏe.
Cho nên Quan Lệ Na vẫn là lập tức phản ứng kịp.
Nàng ngồi xuống, hỏi: "Ngươi chỗ nào không khỏe?"
Điền Đại Ngưu ngượng ngùng nhăn nhó, đừng nhìn hắn chẳng phải người gì tốt đẹp, nhưng mà ở trước mặt một cô nương trẻ mà nói chuyện có không có, cuối cùng vẫn thấy hơi ngại. Điền Đại Ngưu ậm ừ ú ớ, không dám mở miệng nói.
Quan Lệ Na: "Ngươi đừng căng thẳng, cứ yên tâm. Nếu ngươi không muốn nói, ta cũng sẽ không đem chuyện của ngươi kể cho ai."
Điền Đại Ngưu: "Cái kia... Cái này... Ưm..."
Lắp ba lắp bắp mãi, hắn nhỏ giọng nói: "Cái kia, ta trước kia bị thương, chính là, chính là chỗ đó."
Quan Lệ Na: "Ừ, sau đó thì sao?"
Điền Đại Ngưu: "Sau đó, sau đó ta lại không được, ngươi nói cái này, có chữa được không?"
Hắn trân trân nhìn Quan Lệ Na, như nhìn một vị Thần Tiên.
Hắn, một gã đàn ông, tự nhiên không muốn cả đời bị người gọi "Trâu thái giám" ô ô ô, cái này quá sỉ nhục người.
"Quan đại phu, ô ô ô, ta không mong gì khác, chỉ muốn mình có thể giống người đàn ông bình thường, ô ô ô, ngươi nói chuyện này có khó không? Lúc trước, lúc trước ta cũng bị vạ lây mà bị thương thôi, ta vô tội mà. Ta vốn có trộm đồ đâu, bọn họ cố tình gây sự, ta thật không có mà, ta thề với trời, lúc ấy ta không có trộm, nếu ta trộm, liền để sét đánh chết. Bọn họ chỉ kiếm cớ đánh ta, kết quả lại đánh cho ta tàn phế luôn, van xin ngươi giúp ta với, van xin ngươi, chỉ cần ta khôi phục được bình thường, ta sẽ ở nhà lập bài vị thờ ngươi. Ngày nào cũng lạy lục cho ngươi, ta..."
Thấy người này càng nói càng quá, Quan Lệ Na cạn lời, vội nói: "Thôi không cần."
Nàng là người sống sờ sờ, thờ bài vị gì chứ?
Đây là sợ nàng chưa chết phải không?
Nàng nói: "Chúng ta không làm mấy chuyện mê tín dị đoan này."
"Đúng đúng đúng, không làm mấy cái đó, ngài nói, ngài nói gì cũng được, ngài mà chữa khỏi cho ta, để ta làm trâu làm ngựa cũng cam lòng, ta thật sự không muốn thành cái dạng thái giám này. Rõ ràng là vẫn còn, chỉ là không dùng được, ô ô."
Quan Lệ Na: "Được rồi, đừng khóc."
Nàng nói: "Một mình ngươi đàn ông khóc lóc như thế ra thể thống gì. Mà có được hay không, chuyện này cũng không phải ngươi quỳ xuống cầu ta là có tác dụng, vẫn phải xem tình hình bệnh tật thực tế. Có điều bên ta dụng cụ không được nhiều, lát nữa ta sẽ xin người, để ngươi ra đảo kiểm tra kỹ càng, xem chỗ ngươi rốt cuộc bị cái gì. Nếu có cơ hội chữa trị thì tốt, nếu không có, thì ngươi cũng nên thôi đi. Ngươi thấy sao?"
Điền Đại Ngưu thút tha thút thít, nói: "Đi."
Chỉ cần chịu chữa bệnh cho hắn, đã là hơn bất cứ thứ gì.
Quan Lệ Na: "Được được, đừng khóc."
Điền Đại Ngưu: "Ta, ta ấm ức lắm mà!"
Điền Đại Ngưu thật sự rất ấm ức, ấm ức quá trời, người khác không biết, lẽ nào chính hắn không biết sao? Tuy hắn đúng là cái thứ hạ lưu, nhưng thực sự không dám trộm đồ, gan hắn nhỏ như vậy, sao dám làm chuyện lớn như vậy. Cái nhà kia lấy cớ hắn ăn trộm mà đánh cho hắn một trận, rõ ràng đánh người còn đổ cả nước bẩn lên người hắn!
Thanh danh tốt đẹp của hắn mà, trong lòng Điền Đại Ngưu đầy ấm ức, người khác càng khuyên, hắn càng rơi nước mắt.
"Quan đại phu cô không biết đâu, trong lòng ta ấm ức lắm, rõ ràng ta không ăn trộm, còn mang cái danh trộm cắp, nhà bọn hắn là lũ bất nhân bất nghĩa, cố tình bôi nhọ danh dự của ta đó, nói gì là ta trộm đồ, thứ đó là người nhà bọn hắn cho ta đó, kết quả quay đầu lại thì thành ta ăn trộm. Ta, ta thật là cay đắng..."
Quan Lệ Na: "Nhà địa chủ kia hãm hại ngươi?"
Điền Đại Ngưu: "Đúng vậy!"
Quan Lệ Na ánh mắt lóe lên, nói: "Vậy thì ngươi quá thảm rồi."
Điền Đại Ngưu: "Còn không phải sao! Cái tên địa chủ kia thật chẳng phải người, chuyên nhằm chỗ yếu của đàn ông mà đánh ta, cố ý muốn phế ta à. Hắn dựa vào cái gì chứ, hắn chỉ là mượn cơ hội trả thù mà thôi..."
Quan Lệ Na trong nháy mắt trở nên tinh ý.
Chuyện này, không cần Điền Đại Ngưu nói thêm gì nữa, Quan Lệ Na cũng phần nào đoán ra được.
Nàng nhìn Điền Đại Ngưu khóc lóc, oán hận tràn trề, chuyện trộm cắp hình như đúng là bị hãm hại, nhưng mà, hắn không có ăn trộm đồ, hay là có trộm...người?
Bằng không, vì sao phải hãm hại hắn, còn muốn cố ý phế bỏ chỗ của hắn.
Bình thường mà làm vậy, đều có một vài ý tứ đặc biệt.
Cũng không phải Quan Lệ Na nhất định phải nghi ngờ người bị hại, mà là chính lời Điền Đại Ngưu nói, đều mập mờ, để cho người ta liên tưởng. Quan Lệ Na: "Ngươi đừng quá buồn, y học hiện nay tương đối phát triển, tóm lại là mạnh hơn thời cổ đại nhiều. Chưa chừng có thể chữa khỏi. Thôi thì cứ xem như, dù không chữa khỏi thì cùng lắm vẫn như trước đây, cho nên ngươi cũng đừng áp lực quá."
Điền Đại Ngưu: "Ô ô ô, ai mà chẳng muốn khỏe chứ."
Hắn đột ngột quỳ xuống, nói: "Quan đại phu, van xin cô nhất định phải chữa khỏi cho tôi."
Quan Lệ Na: "Được được, đừng khóc, mau đứng lên đi."
Điền Đại Ngưu: "Chuyện này liên quan đến danh dự cả đời đàn ông của tôi mà."
Quan Lệ Na thấy người này vẫn chưa xong, nói: "Ngươi mau đứng dậy đi! Ta đã nói rồi, cái này phải xem kết quả kiểm tra cụ thể, nếu mà chữa không khỏi, thì ngươi có quỳ cả vạn năm cũng vô ích!"
Tính cách nàng có hơi cởi mở, rất không thích ai dính dính nhão nhão, nàng nói: "Mau đứng dậy, ta xem qua cho ngươi trước."
Điền Đại Ngưu lập tức giữ chặt quần mình, kiên quyết nói: "Không được!"
Quan Lệ Na: "...?"
Cái gì đây?
Ngươi không phải đến khám bệnh sao?
Đây là còn giấu bệnh sợ thầy?
Rốt cuộc là muốn thế nào!
Điền Đại Ngưu kiên quyết: "Ta muốn bác sĩ nam."
Hắn cũng không thể như Điền Phú Quý, bị người cứ thế mà nhìn, nghĩ đến thôi đã thấy mất mặt rồi.
Tuy Quan Lệ Na là đồng chí nữ, nhưng Quan Lệ Na quá bình tĩnh, làm họ không còn thấy ngại ngùng.
"Ta ta ta... Ngươi tìm cho ta người nam."
Quan Lệ Na thật sự muốn nổi điên: "Sao mà lắm chuyện vậy, nếu không khám thì đi ra ngoài."
"Ta... cô đáp ứng là sẽ cho ta ra đảo kiểm tra mà, cô không thể đổi ý được à! Ô ô ô, ta muốn đi ra ngoài kiểm tra đàng hoàng. Xin cô..." Lại bắt đầu rồi.
Quan Lệ Na: "Được!"
Nàng đột nhiên quát lớn: "Ngươi cứ ở đây làm ầm lên mãi, không khám nữa. Nơi này không phải chỗ ngươi có thể muốn làm gì thì làm!"
Điền Đại Ngưu lập tức thành thật.
Quan Lệ Na: "Nếu ngươi có áp lực tâm lý, thì thôi, đợi ta sắp xếp ổn thỏa sẽ đưa ngươi ra ngoài khám. Bây giờ về đi."
Điền Đại Ngưu kích động: "Cái này, cái này cái này, vậy thì tốt quá."
Hắn không kìm được, lại nhỏ giọng hỏi: "Cái kia, cái kia, cái kia..."
Quan Lệ Na cảm thấy thái dương mình giật giật, nàng nói: "Có gì cứ nói thẳng, đừng có lắp bắp."
Người này thật là có chút đáng ghét.
Điền Đại Ngưu nhỏ giọng: "Cái kia, tôi thấy quảng cáo, có cái gì trạm xăng dầu đàn ông... à cái kia, cái kia chỗ phòng y tế có bán không?"
Quan Lệ Na: "Cái gì vậy?"
Điền Đại Ngưu càng nhỏ giọng: "Thì, thì mấy đồ bổ thận ấy..."
Quan Lệ Na: "..."
Quan Lệ Na từ trên xuống dưới quan sát Điền Đại Ngưu. Người này cái gì cũng không xong, mà còn có nhu cầu đó sao?
Nàng thật đúng không biết nên nói gì cho phải.
Quan Lệ Na đầy thâm ý nói: "Ngươi bây giờ còn chưa biết có dùng được không, mà đã muốn dùng thứ này?"
Điền Đại Ngưu ngượng ngùng cười hề hề.
Quan Lệ Na: "Ở đây không bán, mấy thứ chăm sóc sức khỏe này có dùng được không thì khó nói lắm, chủ yếu chỉ để an ủi tâm lý. Ở đây chúng ta không bán."
Điền Đại Ngưu đầu lập tức rũ xuống.
Quan Lệ Na cạn lời, dù là nam đồng chí nào, nhu cầu bổ thận cũng đều không ít sao.
Nàng tặc lưỡi, lập tức nói: "Mấy thứ chăm sóc sức khỏe trên thị trường, phần lớn đều chỉ phóng đại quảng cáo, chứ không được như các ngươi nghĩ là có hiệu quả đâu, mà giá cũng không rẻ, vẫn là đừng bị lừa."
Điền Đại Ngưu: "Vâng, vâng."
Ta tin con ma nhà cô!
TV toàn quảng cáo, làm sao mà không dùng được chứ?
Mấy cô gái các cô đúng là chẳng nói thật!
"Tôi biết rồi, tôi nhất định sẽ không bị lừa."
Quan Lệ Na gật đầu.
Điền Đại Ngưu: "Na Na, vậy tôi ra nha?"
Quan Lệ Na: "Ừ, đi đi."
Cô bé Điền Điềm nghe hết từ đầu đến cuối ở cửa, con bé đâu có muốn nghe, con bé chỉ ở đó thôi, nhưng mà những lời đó cứ thế bay vào tai thôi.
Xin một đôi tai chưa từng nghe qua chuyện này!
Điền Điềm nghe thấy Điền Đại Ngưu muốn đi, liền rón rén nhanh chóng nấp vào sau cửa, không nhúc nhích.
Điền Đại Ngưu liếc mắt, nhìn xung quanh rồi nhanh chóng đi ra, sợ bị người ta thấy cảnh mình đi cầu y, vừa lướt theo vách tường vừa bước từng bước nhỏ rời đi.
Điền Điềm: "..."
Cái hay của trẻ con chính là trốn rồi thì không bị phát hiện.
Thấy Điền Đại Ngưu đã đi rồi, Điền Điềm rụt rè ngó một cái, ừ, xác nhận không còn thấy bóng dáng nữa.
Con bé gãi đầu, nhăn răng trợn mắt.
Thật là, sớm biết thì đã không nghe.
Tuy rằng cũng không phải hiểu rõ hết mọi chuyện, nhưng Điền Điềm vẫn cảm thấy thật sự là ô uế cả tai.
"Điền Điềm, vào đi."
Điền Điềm: "Ai?"
Con bé lắp bắp, có chút ngượng ngùng, nói: "Bác sĩ Tiểu Quan, cô biết cháu ở đây à?"
Quan Lệ Na: "Ta thấy con."
Nàng cùng Điền Đại Ngưu không giống, Điền Đại Ngưu là hướng về phía hướng của nàng, nàng là hướng về phía hướng cửa, tự nhiên có để ý đến Điền Điềm.
Điền Điềm quả quyết xin lỗi: "Thật xin lỗi a, ta không phải có ý muốn nghe lén, ta chỉ là định ở ngoài cửa chờ, không ngờ lại nghe thấy luôn..."
Quan Lệ Na: "Cái này cách âm cũng tệ quá."
Điền Điềm vội gật đầu: "Đúng vậy đó."
Quan Lệ Na nhìn dáng vẻ xấu hổ của nàng, nói: "Nghe thấy thì nghe thấy đi, nhưng đừng đi nói khắp nơi, biết chưa?"
Điền Điềm vội giơ tay: "Ta đảm bảo."
Quan Lệ Na: "Được, ta tin ngươi."
Điền Điềm nhẹ nhàng thở phào một hơi, nàng sợ Quan đại phu không tin nàng.
Nàng thở ra một hơi, nhịn không được, nhỏ giọng hỏi: "Quan đại phu, thận bảo là cái gì vậy ạ?"
Quan Lệ Na: "... ... ..."
Một sự im lặng dài.
Điền Điềm vội nói: "Vậy ta không hỏi nữa."
Quan Lệ Na nghiêm túc: "Con nít như ngươi không nên hỏi mấy cái đó."
Điền Điềm: "Dạ, con biết rồi."
Quan Lệ Na nhìn Điền Điềm một cái thật sâu, Điền Điềm lại duỗi mấy ngón tay ra: "Ta đảm bảo không hỏi nữa."
Quan Lệ Na: "Cái này không cần đảm bảo đâu."
Nàng cười, nói: "Ta lần này bảo ngươi tới, là có chuyện muốn cho ngươi."
Điền Điềm: "Dạ?"
Quan Lệ Na: "Trước đó chẳng phải ngươi cảm thấy chữ mình xấu sao? Ta có tìm cho ngươi ít giấy luyện chữ, ầy, đây là tất cả, ngươi mang về dùng đi."
Điền Điềm: "Hả? Cái này đều cho con sao? Cho riêng con một mình?"
Điền Điềm kích động.
Quan Lệ Na: "Đúng, tặng cho ngươi."
Đây cũng không phải nói Quan Lệ Na thiên vị, mà là chỉ có Điền Điềm nói qua chuyện này, vừa khéo bản thân Quan Lệ Na cũng có một ít, tự nhiên sẽ cho Điền Điềm. Người khác không hề nhắc tới, chắc là không để ý lắm, cho nên Quan Lệ Na cũng không để bụng.
"Mấy tờ giấy luyện chữ này đều là ta mua lúc trước, định lúc nào rảnh thì luyện chữ giết thời gian, nhưng bây giờ trong thôn nhiều việc quá, ta cũng chẳng dùng tới, nên cho hết ngươi luôn."
Điền Điềm: "Cảm ơn Tiểu Quan đại phu ạ."
Quan Lệ Na: "Nếu như ngươi dùng được chúng hết công năng, chính là cảm tạ tốt nhất rồi."
Điền Điềm: "Con sẽ cố gắng dùng hết ạ."
Điền Điềm vui sướng khôn xiết, mọi người đều tạo điều kiện cho nàng học tập, Điền Điềm đương nhiên vui vẻ. Nàng cũng muốn cố gắng hơn, bằng không sẽ có lỗi với mọi người đã quan tâm, Điền Điềm mắt to cong cong như trăng non.
Quan Lệ Na: "Viết chữ đẹp rất quan trọng, đặc biệt là khi thi, chữ của ngươi viết đẹp, giấy sạch sẽ, khi làm bài có khi còn được thêm điểm đó."
Nàng nói đùa.
Thật ra câu này không hẳn vậy, nhưng mà viết chữ cẩn thận chắc chắn là một lợi thế.
Điền Điềm: "Thật ạ."
Quan Lệ Na: "Trong này còn có mấy quyển sách dạy viết văn, cái này ngươi với mấy người khác cùng nhau xem chung nhé."
Điền Điềm nháy mắt to, lập tức nghĩ tới Song Hỉ và Thải Vân, nàng gật đầu: "Dạ."
Tiến độ của mấy người bọn họ như nhau.
Trong thôn bọn họ, đám trẻ tuổi khác nhau, quyết định có tiếp tục đi học hay không cũng khác, nên trình độ học tập đã bị tách ra, nếu nói bảy tám tuổi là hợp nhất, trực tiếp đi học tiểu học, nên bây giờ cũng không cần phải học gấp, mười mấy tuổi cũng vậy, học cũng không ít, nhưng không cần phải vội vàng như vậy.
Chỉ có Điền Điềm như vậy là khó nhất, muốn học cả tiểu học lẫn cấp hai.
Quan Lệ Na: "Được rồi, có cần ta đưa ngươi về không?"
Điền Điềm lập tức lắc đầu: "Không cần đâu ạ, con tự cầm về được mà."
Nàng ôm giấy luyện chữ, bảy tám tập giấy luyện chữ, còn có ba bốn quyển sách viết văn, cũng không nặng.
Nàng vui vẻ vẫy tay, Quan Lệ Na cũng tươi cười rạng rỡ, người ham học như vậy, nàng cho mới không cảm thấy uổng phí. Chứ nếu cho mấy người nhà khác, có lẽ đã biến thành giấy vệ sinh chuyên dụng rồi.
Điền Điềm tâm trạng vui vẻ, bước chân cũng nhẹ nhàng hơn, nàng biết, tỷ tỷ Quan là thích nàng nhất.
Điền Điềm khe khẽ hát, cảm thấy bầu trời cũng đặc biệt trong xanh, nàng nhanh nhẹn đi về, kết quả, mới đi ra chưa bao xa, Điền Điềm liếc mắt đã thấy Điền Đại Ngưu đứng ở cửa nhà Lan Ni Tử. . .
Điền Điềm: "Trời ạ, con không muốn xem náo nhiệt đâu!"
Nhưng mà rất nhanh, Quan Lệ Na liền bình tĩnh lại: "Điền Đại Ngưu? Là ngươi à, vào đi, có chỗ nào không khỏe sao?"
Trong thôn, chuyện thường ngày không phải tìm Điền Viễn Sơn thì là tìm Trương Hoành, ngay cả Cổ Hoài Dân cũng ít khi phải xử lý, chỉ lo việc lớn, người khác thì càng không tìm Quan Lệ Na. Tuy nói nàng kiêm nhiệm chức vụ hội trưởng phụ nữ. Nhưng phụ nữ trong thôn cũng không mấy ai tìm nàng, cơ bản tìm đến nàng, đều là vì thân phận bác sĩ, do cơ thể không khỏe.
Cho nên Quan Lệ Na vẫn là lập tức phản ứng kịp.
Nàng ngồi xuống, hỏi: "Ngươi chỗ nào không khỏe?"
Điền Đại Ngưu ngượng ngùng nhăn nhó, đừng nhìn hắn chẳng phải người gì tốt đẹp, nhưng mà ở trước mặt một cô nương trẻ mà nói chuyện có không có, cuối cùng vẫn thấy hơi ngại. Điền Đại Ngưu ậm ừ ú ớ, không dám mở miệng nói.
Quan Lệ Na: "Ngươi đừng căng thẳng, cứ yên tâm. Nếu ngươi không muốn nói, ta cũng sẽ không đem chuyện của ngươi kể cho ai."
Điền Đại Ngưu: "Cái kia... Cái này... Ưm..."
Lắp ba lắp bắp mãi, hắn nhỏ giọng nói: "Cái kia, ta trước kia bị thương, chính là, chính là chỗ đó."
Quan Lệ Na: "Ừ, sau đó thì sao?"
Điền Đại Ngưu: "Sau đó, sau đó ta lại không được, ngươi nói cái này, có chữa được không?"
Hắn trân trân nhìn Quan Lệ Na, như nhìn một vị Thần Tiên.
Hắn, một gã đàn ông, tự nhiên không muốn cả đời bị người gọi "Trâu thái giám" ô ô ô, cái này quá sỉ nhục người.
"Quan đại phu, ô ô ô, ta không mong gì khác, chỉ muốn mình có thể giống người đàn ông bình thường, ô ô ô, ngươi nói chuyện này có khó không? Lúc trước, lúc trước ta cũng bị vạ lây mà bị thương thôi, ta vô tội mà. Ta vốn có trộm đồ đâu, bọn họ cố tình gây sự, ta thật không có mà, ta thề với trời, lúc ấy ta không có trộm, nếu ta trộm, liền để sét đánh chết. Bọn họ chỉ kiếm cớ đánh ta, kết quả lại đánh cho ta tàn phế luôn, van xin ngươi giúp ta với, van xin ngươi, chỉ cần ta khôi phục được bình thường, ta sẽ ở nhà lập bài vị thờ ngươi. Ngày nào cũng lạy lục cho ngươi, ta..."
Thấy người này càng nói càng quá, Quan Lệ Na cạn lời, vội nói: "Thôi không cần."
Nàng là người sống sờ sờ, thờ bài vị gì chứ?
Đây là sợ nàng chưa chết phải không?
Nàng nói: "Chúng ta không làm mấy chuyện mê tín dị đoan này."
"Đúng đúng đúng, không làm mấy cái đó, ngài nói, ngài nói gì cũng được, ngài mà chữa khỏi cho ta, để ta làm trâu làm ngựa cũng cam lòng, ta thật sự không muốn thành cái dạng thái giám này. Rõ ràng là vẫn còn, chỉ là không dùng được, ô ô."
Quan Lệ Na: "Được rồi, đừng khóc."
Nàng nói: "Một mình ngươi đàn ông khóc lóc như thế ra thể thống gì. Mà có được hay không, chuyện này cũng không phải ngươi quỳ xuống cầu ta là có tác dụng, vẫn phải xem tình hình bệnh tật thực tế. Có điều bên ta dụng cụ không được nhiều, lát nữa ta sẽ xin người, để ngươi ra đảo kiểm tra kỹ càng, xem chỗ ngươi rốt cuộc bị cái gì. Nếu có cơ hội chữa trị thì tốt, nếu không có, thì ngươi cũng nên thôi đi. Ngươi thấy sao?"
Điền Đại Ngưu thút tha thút thít, nói: "Đi."
Chỉ cần chịu chữa bệnh cho hắn, đã là hơn bất cứ thứ gì.
Quan Lệ Na: "Được được, đừng khóc."
Điền Đại Ngưu: "Ta, ta ấm ức lắm mà!"
Điền Đại Ngưu thật sự rất ấm ức, ấm ức quá trời, người khác không biết, lẽ nào chính hắn không biết sao? Tuy hắn đúng là cái thứ hạ lưu, nhưng thực sự không dám trộm đồ, gan hắn nhỏ như vậy, sao dám làm chuyện lớn như vậy. Cái nhà kia lấy cớ hắn ăn trộm mà đánh cho hắn một trận, rõ ràng đánh người còn đổ cả nước bẩn lên người hắn!
Thanh danh tốt đẹp của hắn mà, trong lòng Điền Đại Ngưu đầy ấm ức, người khác càng khuyên, hắn càng rơi nước mắt.
"Quan đại phu cô không biết đâu, trong lòng ta ấm ức lắm, rõ ràng ta không ăn trộm, còn mang cái danh trộm cắp, nhà bọn hắn là lũ bất nhân bất nghĩa, cố tình bôi nhọ danh dự của ta đó, nói gì là ta trộm đồ, thứ đó là người nhà bọn hắn cho ta đó, kết quả quay đầu lại thì thành ta ăn trộm. Ta, ta thật là cay đắng..."
Quan Lệ Na: "Nhà địa chủ kia hãm hại ngươi?"
Điền Đại Ngưu: "Đúng vậy!"
Quan Lệ Na ánh mắt lóe lên, nói: "Vậy thì ngươi quá thảm rồi."
Điền Đại Ngưu: "Còn không phải sao! Cái tên địa chủ kia thật chẳng phải người, chuyên nhằm chỗ yếu của đàn ông mà đánh ta, cố ý muốn phế ta à. Hắn dựa vào cái gì chứ, hắn chỉ là mượn cơ hội trả thù mà thôi..."
Quan Lệ Na trong nháy mắt trở nên tinh ý.
Chuyện này, không cần Điền Đại Ngưu nói thêm gì nữa, Quan Lệ Na cũng phần nào đoán ra được.
Nàng nhìn Điền Đại Ngưu khóc lóc, oán hận tràn trề, chuyện trộm cắp hình như đúng là bị hãm hại, nhưng mà, hắn không có ăn trộm đồ, hay là có trộm...người?
Bằng không, vì sao phải hãm hại hắn, còn muốn cố ý phế bỏ chỗ của hắn.
Bình thường mà làm vậy, đều có một vài ý tứ đặc biệt.
Cũng không phải Quan Lệ Na nhất định phải nghi ngờ người bị hại, mà là chính lời Điền Đại Ngưu nói, đều mập mờ, để cho người ta liên tưởng. Quan Lệ Na: "Ngươi đừng quá buồn, y học hiện nay tương đối phát triển, tóm lại là mạnh hơn thời cổ đại nhiều. Chưa chừng có thể chữa khỏi. Thôi thì cứ xem như, dù không chữa khỏi thì cùng lắm vẫn như trước đây, cho nên ngươi cũng đừng áp lực quá."
Điền Đại Ngưu: "Ô ô ô, ai mà chẳng muốn khỏe chứ."
Hắn đột ngột quỳ xuống, nói: "Quan đại phu, van xin cô nhất định phải chữa khỏi cho tôi."
Quan Lệ Na: "Được được, đừng khóc, mau đứng lên đi."
Điền Đại Ngưu: "Chuyện này liên quan đến danh dự cả đời đàn ông của tôi mà."
Quan Lệ Na thấy người này vẫn chưa xong, nói: "Ngươi mau đứng dậy đi! Ta đã nói rồi, cái này phải xem kết quả kiểm tra cụ thể, nếu mà chữa không khỏi, thì ngươi có quỳ cả vạn năm cũng vô ích!"
Tính cách nàng có hơi cởi mở, rất không thích ai dính dính nhão nhão, nàng nói: "Mau đứng dậy, ta xem qua cho ngươi trước."
Điền Đại Ngưu lập tức giữ chặt quần mình, kiên quyết nói: "Không được!"
Quan Lệ Na: "...?"
Cái gì đây?
Ngươi không phải đến khám bệnh sao?
Đây là còn giấu bệnh sợ thầy?
Rốt cuộc là muốn thế nào!
Điền Đại Ngưu kiên quyết: "Ta muốn bác sĩ nam."
Hắn cũng không thể như Điền Phú Quý, bị người cứ thế mà nhìn, nghĩ đến thôi đã thấy mất mặt rồi.
Tuy Quan Lệ Na là đồng chí nữ, nhưng Quan Lệ Na quá bình tĩnh, làm họ không còn thấy ngại ngùng.
"Ta ta ta... Ngươi tìm cho ta người nam."
Quan Lệ Na thật sự muốn nổi điên: "Sao mà lắm chuyện vậy, nếu không khám thì đi ra ngoài."
"Ta... cô đáp ứng là sẽ cho ta ra đảo kiểm tra mà, cô không thể đổi ý được à! Ô ô ô, ta muốn đi ra ngoài kiểm tra đàng hoàng. Xin cô..." Lại bắt đầu rồi.
Quan Lệ Na: "Được!"
Nàng đột nhiên quát lớn: "Ngươi cứ ở đây làm ầm lên mãi, không khám nữa. Nơi này không phải chỗ ngươi có thể muốn làm gì thì làm!"
Điền Đại Ngưu lập tức thành thật.
Quan Lệ Na: "Nếu ngươi có áp lực tâm lý, thì thôi, đợi ta sắp xếp ổn thỏa sẽ đưa ngươi ra ngoài khám. Bây giờ về đi."
Điền Đại Ngưu kích động: "Cái này, cái này cái này, vậy thì tốt quá."
Hắn không kìm được, lại nhỏ giọng hỏi: "Cái kia, cái kia, cái kia..."
Quan Lệ Na cảm thấy thái dương mình giật giật, nàng nói: "Có gì cứ nói thẳng, đừng có lắp bắp."
Người này thật là có chút đáng ghét.
Điền Đại Ngưu nhỏ giọng: "Cái kia, tôi thấy quảng cáo, có cái gì trạm xăng dầu đàn ông... à cái kia, cái kia chỗ phòng y tế có bán không?"
Quan Lệ Na: "Cái gì vậy?"
Điền Đại Ngưu càng nhỏ giọng: "Thì, thì mấy đồ bổ thận ấy..."
Quan Lệ Na: "..."
Quan Lệ Na từ trên xuống dưới quan sát Điền Đại Ngưu. Người này cái gì cũng không xong, mà còn có nhu cầu đó sao?
Nàng thật đúng không biết nên nói gì cho phải.
Quan Lệ Na đầy thâm ý nói: "Ngươi bây giờ còn chưa biết có dùng được không, mà đã muốn dùng thứ này?"
Điền Đại Ngưu ngượng ngùng cười hề hề.
Quan Lệ Na: "Ở đây không bán, mấy thứ chăm sóc sức khỏe này có dùng được không thì khó nói lắm, chủ yếu chỉ để an ủi tâm lý. Ở đây chúng ta không bán."
Điền Đại Ngưu đầu lập tức rũ xuống.
Quan Lệ Na cạn lời, dù là nam đồng chí nào, nhu cầu bổ thận cũng đều không ít sao.
Nàng tặc lưỡi, lập tức nói: "Mấy thứ chăm sóc sức khỏe trên thị trường, phần lớn đều chỉ phóng đại quảng cáo, chứ không được như các ngươi nghĩ là có hiệu quả đâu, mà giá cũng không rẻ, vẫn là đừng bị lừa."
Điền Đại Ngưu: "Vâng, vâng."
Ta tin con ma nhà cô!
TV toàn quảng cáo, làm sao mà không dùng được chứ?
Mấy cô gái các cô đúng là chẳng nói thật!
"Tôi biết rồi, tôi nhất định sẽ không bị lừa."
Quan Lệ Na gật đầu.
Điền Đại Ngưu: "Na Na, vậy tôi ra nha?"
Quan Lệ Na: "Ừ, đi đi."
Cô bé Điền Điềm nghe hết từ đầu đến cuối ở cửa, con bé đâu có muốn nghe, con bé chỉ ở đó thôi, nhưng mà những lời đó cứ thế bay vào tai thôi.
Xin một đôi tai chưa từng nghe qua chuyện này!
Điền Điềm nghe thấy Điền Đại Ngưu muốn đi, liền rón rén nhanh chóng nấp vào sau cửa, không nhúc nhích.
Điền Đại Ngưu liếc mắt, nhìn xung quanh rồi nhanh chóng đi ra, sợ bị người ta thấy cảnh mình đi cầu y, vừa lướt theo vách tường vừa bước từng bước nhỏ rời đi.
Điền Điềm: "..."
Cái hay của trẻ con chính là trốn rồi thì không bị phát hiện.
Thấy Điền Đại Ngưu đã đi rồi, Điền Điềm rụt rè ngó một cái, ừ, xác nhận không còn thấy bóng dáng nữa.
Con bé gãi đầu, nhăn răng trợn mắt.
Thật là, sớm biết thì đã không nghe.
Tuy rằng cũng không phải hiểu rõ hết mọi chuyện, nhưng Điền Điềm vẫn cảm thấy thật sự là ô uế cả tai.
"Điền Điềm, vào đi."
Điền Điềm: "Ai?"
Con bé lắp bắp, có chút ngượng ngùng, nói: "Bác sĩ Tiểu Quan, cô biết cháu ở đây à?"
Quan Lệ Na: "Ta thấy con."
Nàng cùng Điền Đại Ngưu không giống, Điền Đại Ngưu là hướng về phía hướng của nàng, nàng là hướng về phía hướng cửa, tự nhiên có để ý đến Điền Điềm.
Điền Điềm quả quyết xin lỗi: "Thật xin lỗi a, ta không phải có ý muốn nghe lén, ta chỉ là định ở ngoài cửa chờ, không ngờ lại nghe thấy luôn..."
Quan Lệ Na: "Cái này cách âm cũng tệ quá."
Điền Điềm vội gật đầu: "Đúng vậy đó."
Quan Lệ Na nhìn dáng vẻ xấu hổ của nàng, nói: "Nghe thấy thì nghe thấy đi, nhưng đừng đi nói khắp nơi, biết chưa?"
Điền Điềm vội giơ tay: "Ta đảm bảo."
Quan Lệ Na: "Được, ta tin ngươi."
Điền Điềm nhẹ nhàng thở phào một hơi, nàng sợ Quan đại phu không tin nàng.
Nàng thở ra một hơi, nhịn không được, nhỏ giọng hỏi: "Quan đại phu, thận bảo là cái gì vậy ạ?"
Quan Lệ Na: "... ... ..."
Một sự im lặng dài.
Điền Điềm vội nói: "Vậy ta không hỏi nữa."
Quan Lệ Na nghiêm túc: "Con nít như ngươi không nên hỏi mấy cái đó."
Điền Điềm: "Dạ, con biết rồi."
Quan Lệ Na nhìn Điền Điềm một cái thật sâu, Điền Điềm lại duỗi mấy ngón tay ra: "Ta đảm bảo không hỏi nữa."
Quan Lệ Na: "Cái này không cần đảm bảo đâu."
Nàng cười, nói: "Ta lần này bảo ngươi tới, là có chuyện muốn cho ngươi."
Điền Điềm: "Dạ?"
Quan Lệ Na: "Trước đó chẳng phải ngươi cảm thấy chữ mình xấu sao? Ta có tìm cho ngươi ít giấy luyện chữ, ầy, đây là tất cả, ngươi mang về dùng đi."
Điền Điềm: "Hả? Cái này đều cho con sao? Cho riêng con một mình?"
Điền Điềm kích động.
Quan Lệ Na: "Đúng, tặng cho ngươi."
Đây cũng không phải nói Quan Lệ Na thiên vị, mà là chỉ có Điền Điềm nói qua chuyện này, vừa khéo bản thân Quan Lệ Na cũng có một ít, tự nhiên sẽ cho Điền Điềm. Người khác không hề nhắc tới, chắc là không để ý lắm, cho nên Quan Lệ Na cũng không để bụng.
"Mấy tờ giấy luyện chữ này đều là ta mua lúc trước, định lúc nào rảnh thì luyện chữ giết thời gian, nhưng bây giờ trong thôn nhiều việc quá, ta cũng chẳng dùng tới, nên cho hết ngươi luôn."
Điền Điềm: "Cảm ơn Tiểu Quan đại phu ạ."
Quan Lệ Na: "Nếu như ngươi dùng được chúng hết công năng, chính là cảm tạ tốt nhất rồi."
Điền Điềm: "Con sẽ cố gắng dùng hết ạ."
Điền Điềm vui sướng khôn xiết, mọi người đều tạo điều kiện cho nàng học tập, Điền Điềm đương nhiên vui vẻ. Nàng cũng muốn cố gắng hơn, bằng không sẽ có lỗi với mọi người đã quan tâm, Điền Điềm mắt to cong cong như trăng non.
Quan Lệ Na: "Viết chữ đẹp rất quan trọng, đặc biệt là khi thi, chữ của ngươi viết đẹp, giấy sạch sẽ, khi làm bài có khi còn được thêm điểm đó."
Nàng nói đùa.
Thật ra câu này không hẳn vậy, nhưng mà viết chữ cẩn thận chắc chắn là một lợi thế.
Điền Điềm: "Thật ạ."
Quan Lệ Na: "Trong này còn có mấy quyển sách dạy viết văn, cái này ngươi với mấy người khác cùng nhau xem chung nhé."
Điền Điềm nháy mắt to, lập tức nghĩ tới Song Hỉ và Thải Vân, nàng gật đầu: "Dạ."
Tiến độ của mấy người bọn họ như nhau.
Trong thôn bọn họ, đám trẻ tuổi khác nhau, quyết định có tiếp tục đi học hay không cũng khác, nên trình độ học tập đã bị tách ra, nếu nói bảy tám tuổi là hợp nhất, trực tiếp đi học tiểu học, nên bây giờ cũng không cần phải học gấp, mười mấy tuổi cũng vậy, học cũng không ít, nhưng không cần phải vội vàng như vậy.
Chỉ có Điền Điềm như vậy là khó nhất, muốn học cả tiểu học lẫn cấp hai.
Quan Lệ Na: "Được rồi, có cần ta đưa ngươi về không?"
Điền Điềm lập tức lắc đầu: "Không cần đâu ạ, con tự cầm về được mà."
Nàng ôm giấy luyện chữ, bảy tám tập giấy luyện chữ, còn có ba bốn quyển sách viết văn, cũng không nặng.
Nàng vui vẻ vẫy tay, Quan Lệ Na cũng tươi cười rạng rỡ, người ham học như vậy, nàng cho mới không cảm thấy uổng phí. Chứ nếu cho mấy người nhà khác, có lẽ đã biến thành giấy vệ sinh chuyên dụng rồi.
Điền Điềm tâm trạng vui vẻ, bước chân cũng nhẹ nhàng hơn, nàng biết, tỷ tỷ Quan là thích nàng nhất.
Điền Điềm khe khẽ hát, cảm thấy bầu trời cũng đặc biệt trong xanh, nàng nhanh nhẹn đi về, kết quả, mới đi ra chưa bao xa, Điền Điềm liếc mắt đã thấy Điền Đại Ngưu đứng ở cửa nhà Lan Ni Tử. . .
Điền Điềm: "Trời ạ, con không muốn xem náo nhiệt đâu!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận