Chúng Ta Toàn Thôn Xuyên 90 Rồi

Chúng Ta Toàn Thôn Xuyên 90 Rồi - Chương 23: Liên Hoàn cái rắm (1) (length: 8938)

Trong phòng mùi thối không tan, mọi người cứ nhìn nhau đầy ngờ vực, ngươi nghi ta, ta cũng nghi ngươi!
Bất thình lình một cái rắm im thin thít, thật đúng là phá hủy tín nhiệm giữa mọi người.
Chắc là do Điền Điềm cứ nhìn chằm chằm vào Điền Thanh Hòe, Điền Thanh Hòe càng thêm khẩn trương, hắn nhếch mép, trong lòng hậm hực, chẳng phải ăn có chút đậu rang thôi sao? Sao mà cứ đánh rắm liên tục thế này? Đúng vậy, không dứt!
Nghĩ cũng biết, cái này lâu không tan đi, đâu phải một cái rắm gây ra, đây là rắm liên hoàn!
Điền Thanh Hòe nhếch mép, đã thấy Điền Điềm cái con bé thối kia cứ nhìn mình chằm chằm, không nhịn được càng làm ra vẻ, nghển cổ nhìn xung quanh: "Ai đó! Ai mà chơi trò đánh rắm độc thế, bước ra đây, ngoan ngoãn đi ra ngoài, có để cho chúng ta xem ti vi không đấy hả!"
Hắn la lớn như vậy, ai mà nghi ngờ hắn được chứ?
Hắn đúng là kẻ Đại Thông Minh, làm người, phải ra tay trước mới mạnh: "Điền Quý Tử, có phải là ngươi không!"
Họa thủy đổ sang, vu oan giá họa.
Ngươi xem, hắn cũng biết thành ngữ đấy.
Điền Quý Tử nghe xong không chịu, nói: "Ngươi nói bậy, ngươi nói là ta, ta còn nói là ngươi đây? Ta thấy bên này chỗ của chúng ta mùi đặc biệt nồng."
Ngồi không xa Điền Điềm gật đầu, có lý.
Điền Đông tùy tiện: "Vậy rốt cuộc là hai ngươi ai vậy?"
"Dù sao không phải ta!" Điền Thanh Hòe và Điền Quý Tử đồng thanh.
Điền Thanh Hòe giơ nanh múa vuốt: "Điền Quý Tử, là ngươi phải không? Ngươi đừng có chối."
Hắn còn chế giễu: "Như ngươi mà cũng đòi theo đuổi Lan Ni Tử, ngươi cũng không nhìn lại ngươi..." Còn chưa nói xong, bụng của hắn bỗng lại cảm thấy một trận khó chịu, trong lòng hoảng hốt, nhưng lập tức lại không sợ!
Dù sao là rắm không kêu, không ai biết được.
Hắn chuyên tâm cãi nhau, ừ, như vậy càng chứng minh sự trong sạch của hắn mà.
Tiếng cãi nhau càng lớn, càng làm rõ sự trong sạch của hắn.
"Ngươi là cái thá gì chứ, ngươi đúng là đồ không có Văn Minh lễ phép..."
Đám đông trong phòng đột nhiên phát ra một tiếng "Bụp!".
Ban đầu mọi người còn có chút nghi Điền Quý Tử, dù sao chỗ bọn họ là nặng mùi nhất, nhưng mà...
Mặt Thanh Hòe trong nháy mắt đỏ lên, á cái này... Lần này sao lại ra tiếng rồi?
Điền Điềm vội che mũi, muốn mạng thật mà!
"Bụp bụp phù!"
Âm thanh lại vang lên lần nữa, mọi người chính xác lần theo hướng âm thanh mà nhìn, được rồi, không ai khác, chính là người đang là tâm điểm của cuộc tranh cãi, Thanh Hòe.
Cái người đánh rắm thì nhìn người khác, ngươi lại còn lớn tiếng la làng hô hào bắt trộm, không hổ là ngươi!
Điền Điềm che mũi, trách mắng nhìn ông chú Thanh Hòe, sao lại bất lịch sự như thế chứ!
Cả một phòng toàn người đấy!
Quá mất mặt!
Điền Điềm cuối cùng không nhịn được, nói: "Tránh ra chút, ta muốn đi ra ngoài ~"
Điền Điềm mở một cái chốt, trong nháy mắt mấy người đứng dậy: "Ta cũng muốn ra ngoài."
"A không được, thối chết ta rồi."
Điền Thanh Liễu cũng ở trong số đó, nàng đã sớm muốn đi ra, nhưng không tiện lên tiếng, ô, con bé cháu gái này quả nhiên giỏi đấy!
Điền Điềm và những người không chịu nổi kia, lảo đảo xiêu vẹo chen nhau đi ra, vội vã hít thở không khí trong lành.
Tuy xem ti vi tranh chỗ cũng rất quan trọng, nhưng cái mùi này quá nồng nặc, thật sự là chưa từng ngửi thấy cái rắm nào thối như vậy, Điền Quý Tử tức giận đến run cả người, chỉ vào Điền Thanh Hòe chửi: "Ngươi đúng là thứ biết đánh rắm độc, vừa ăn cướp vừa la làng, ngươi không phải là người! ... Ói..."
Mùi kia thối đến mức hắn cũng không chịu được mà nôn khan một trận.
Hắn cuối cùng không chịu nổi, đứng lên: "Ta cũng phải ra ngoài hít thở không khí."
Không thể chịu đựng nổi!
Vừa dứt lời, liền cảm thấy có người kéo áo mình lại, cúi đầu nhìn, Lan Ni Tử mặt mũi trắng bệch, yếu ớt nói: "Ta, ta cũng ra ngoài đi dạo."
Không phải nàng không muốn giả bộ làm người tốt, mà là nàng ở gần Điền Thanh Hòe nhất, gần nhất hiểu không?
Cái này mấy tiếng rắm thúi liên tiếp, nàng cảm thấy mình bị hun đến muốn chết rồi, thấy Lan Ni Tử mặt mũi tái mét, Điền Quý Tử trong nháy mắt thương tiếc, vội nói: "Đi!"
"Phụt phụt phụt!"
Âm thanh giòn tan lại vang lên.
Cái này thì hay rồi, đến cả Trần Lan Hoa và đám đồng chí già kinh nghiệm cũng không chịu nổi, mọi người ùa nhau rút lui.
Mặt Điền Thanh Hòe lúc trắng lúc xanh, còn biện minh: "Kỳ thật cũng không thối lắm mà..." Nghĩ một lúc lại nói: "Thật sự không phải là ta."
Lời này, trẻ con ba tuổi cũng không tin.
Điền lão đầu dù sao vẫn nể tình đây là cháu mình, ông nói: "Mở hết cửa sổ ra đi, cho bay bớt mùi."
Ông cụ không nhịn được, thật lòng hỏi: "Ngươi ăn cái gì thế? Cái mùi này còn nồng hơn nhà vệ sinh ấy. Với cả, ngươi không thể nhịn chút được à?"
Điền Thanh Hòe căng chặt quai hàm, cảm thấy mình thật sự rất vô tội, còn biện minh.
"Đại bá tin con đi, thật không phải là con."
Điền lão đầu: "..."
Khóe miệng ông giật giật, nghiêm túc nhìn đứa cháu này, trong lòng nghĩ bụng sao thằng này cứ thích cãi chày cãi cối thế nhỉ. Trước kia không thấy thế này mà!
Ông im lặng, rất im lặng.
Điền Thanh Hòe cố gắng làm ra vẻ oan ức: "Đại bá, sao mà người không tin con thế? Con..."
Phụt phụt phụt!
Điền lão đầu cuối cùng không thể nhịn được nữa: "Ngươi câm miệng cho ta đi, chính là ngươi đấy!"
Ông cũng không thể chịu nổi nữa, che mũi chạy ra khỏi phòng, cái phòng học rộng lớn đó giờ là thiên hạ riêng của một mình Điền Thanh Hòe.
Mọi người đều đi ra ngoài, Điền Thanh Hòe một mình đứng cô đơn trong phòng học, cảm thấy mình thật là oan ức vô cùng, hắn thấy mọi người chỉ là soi mói, mùi này có thối một chút thôi, có đến mức không chịu được đâu chứ? Vậy hồi chạy nạn, trên đường gặp người chết, mùi chẳng phải còn nặng hơn?
Lúc đó sao không thấy ai ý kiến ý cò gì cả.
Nhằm vào hắn, nhất định là nhằm vào hắn.
Điền Thanh Hòe ủy khuất quá.
"Các người bên này sao thế? Sao đều chạy ra ngoài... Ngọa Tào! Sao mà thối thế này, còn thối hơn cái thùng nước rửa chén để một tháng mùa hè gấp mấy lần!"
Có người hay chuyện đến xem náo nhiệt, người còn chưa bước vào phòng học đã bị hun cho loạng choạng, được rồi, cái này thì đã hiểu vì sao tất cả mọi người lại đi ra ngoài, cái này người bình thường sao mà chịu nổi chứ? Chắc chắn không thể chịu được!
"Cút đi!"
Điền Thanh Hòe ủy khuất chết mất.
Hắn thì ủy khuất, nhưng bụng thì không ủy khuất, cứ ậm ừ ậm ừ, phụt phụt ba ba, tiếng rắm không ngừng nghỉ.
"Ọe!"
Chỉ vậy thôi, mà cái mùi kia không thể nào tan ngay được, không sai, cái rắm này vẫn tiếp diễn.
Mọi người đứng bên ngoài khoanh tay, Phương Xảo Chủy nói: "Phó thôn trưởng, chuyện này anh phải quản chứ, hắn cứ ở trong phòng đánh rắm liên tục thế, tôi còn không xem được ti vi nữa? Cũng không thể để cả đám người chúng tôi chiều theo mỗi mình hắn được chứ?"
"Đúng thế, hắn cứ xả rắm không dứt thế này, về nhà mà nghỉ ngơi thôi, chứ không thể ảnh hưởng đến chuyện xem ti vi của tôi được."
"Ai mà không phải chứ."
"Điền lão đầu, ông quản lý đi chứ."
"Đúng vậy, hôm nay còn có phim truyền hình mới mà."
"Lão Điền ơi..."
Điền lão đầu lúc này cũng cảm thấy không thể để mọi người chiều theo một mình thằng nhóc kia, về công hay tư ông đều phải quản, ông nói: "Ta sẽ đi lôi nó ra."
Hít sâu một hơi, trong phòng kia đúng là thối quá.
Nhẫn nhịn một lúc đi!
Ông lấy hết can đảm định bước vào, Điền Điềm vội kéo tay ông mình, tốt bụng móc ra một cục bông, nói: "Gia, người bịt mũi vào đi."
Điền lão đầu xoa xoa đầu cô cháu gái lớn, nói: "Vẫn là cháu chu đáo."
Điền lão đầu bịt mũi, dũng cảm tiến vào, Trần Lan Hoa chen vào: "Ông lấy bông đâu ra thế?"
Điền Điềm chỉ vào Quan Lệ Na đang đứng ở cửa chính, nói: "Bác sĩ Tiểu Quan cho cháu ạ." Nàng vừa nãy trốn chạy từ trong nhà ra, bác sĩ Tiểu Quan thông cảm lén đưa cho nàng.
Trần Lan Hoa nhỏ giọng thầm thì: "Cô ta đối với cháu cũng tốt nhỉ."
Điền lão đầu vào nhà trực tiếp kéo đứa cháu ra, Điền Thanh Hòe vừa bước ra, cái mùi thối cũng đi theo ra, người biết thì là hắn đánh rắm. Không biết còn tưởng hắn nhét cái gì đó vào trong quần nữa.
"Ái chà, cái mùi này đúng là đánh vào mũi mà."
"Đừng có đứng gần chỗ tôi nhé, mau tránh ra."
"Muốn mạng rồi!"
"Ngươi đây là muốn giết người đó à!"
Mọi người vội vàng né tránh, Điền Thanh Hòe: "Các người làm cái gì vậy? Chẳng qua chỉ là có chút mùi thôi."
Đám người kinh ngạc, khó tin nhìn hắn, ngươi nói cái này là chút mùi á? Chút của nhà ngươi là thế này hả? Ta không tin!...
Bạn cần đăng nhập để bình luận