Chúng Ta Toàn Thôn Xuyên 90 Rồi

Chúng Ta Toàn Thôn Xuyên 90 Rồi - Chương 50: Trồng trọt những cái kia tính toán (2) (length: 7868)

Điền Thanh Tùng: "Ta không sao."
Hắn một mạch về đến nhà, liền thấy cô vợ nhỏ vẫn chưa đi, hai vợ chồng cùng nhau vào nhà, Tống Xuân Mai đưa nước nóng, nói: "Uống chút nước ấm đi cho ấm người."
Điền Thanh Tùng: "Vẫn là nàng thương ta."
Hắn kể lại chuyện làm ruộng cho cô vợ nhỏ nghe, còn nói: "Lạnh cóng cứng cả người, cái này đã tháng ba rồi, thật sự là đáng ghét, cuốc đất cũng khó khăn."
Hắn vui vẻ: "Nhưng đôi găng tay này lại rất hữu dụng, nàng xem, nếu như đặt vào những năm đầu xuân đi làm đồng, tay đã cóng nứt hết cả rồi."
Bây giờ đeo găng tay làm việc, cũng đỡ bị khổ hơn nhiều.
Tống Xuân Mai: "Đã vậy thì sau này làm việc đều phải đeo. Thôi đi đi, chậm thêm chút nữa lên lớp là muộn."
"Được!"
Hai vợ chồng cùng ra ngoài, từ khi vào mùa xuân phải cuốc đất, ai nấy đều tranh thủ đi, hiếm có người nào đi sớm, khác hẳn với trước kia. Trước đây mọi người không bận gì cũng sẽ đi sớm một chút, la cà tán dóc, bây giờ thì không có thời gian như vậy nữa.
Lúc bọn họ đi, trên đường vẫn gặp mấy người, ngay cả vợ chồng Điền Đại Ngưu cũng đi muộn, nhưng Điền Thanh Tùng không thấy người này ở trong ruộng, hắn chỉ là thuần túy lười biếng. Điền Đại Ngưu thấy vợ chồng Điền Thanh Tùng thì cười chào hỏi như không có chuyện gì: "Thanh Tùng ca, sáng sớm anh đi ra ruộng à?"
Điền Thanh Tùng: "Ừ, đi ra ruộng làm việc."
Điền Đại Ngưu đảo mắt, cười nịnh nọt: "Bây giờ việc đồng áng đâu có dễ làm? Mà anh xem thân thể tôi đây sao mà lại không ra gì. Thật là sầu não quá đi. Mà nhà tôi anh xem, tôi thân thể yếu ớt, con trai lại còn nhỏ, chỉ có một mình cô vợ nhỏ là có sức lao động, anh xem phụ nữ làm sao mà làm được nhiều? Số tôi thật là khổ quá." Nói đến cuối câu thì mặt mày buồn bã trông đáng thương.
Điền Thanh Tùng, một người đàn ông thẳng như thép, căn bản không hiểu những lời vòng vo, nói: "Tôi thấy thể trạng của anh đâu có yếu đến mức không động đậy nổi, ít nhiều gì anh cũng phải làm một chút chứ, mà giống tốt bây giờ cũng nhiều, nếu anh cảm thấy sức khỏe không tốt thì anh chọn những loại dễ chăm sóc thôi? Chứ đâu còn như mấy năm trước, chỉ trồng được tiểu mạch thôi, bây giờ có thể trồng đủ loại lương thực mà, tiểu mạch bắp ngô khoai lang khoai tây, cái nào chẳng được? Tôi nghe nói khoai lang dễ chăm sóc nhất, thứ này còn chống đói nữa, rất tốt. Anh là chủ một gia đình, không thể lười biếng được!"
Điền Thanh Tùng nói một tràng làm sắc mặt Điền Đại Ngưu cứng đờ.
Cái mà hắn muốn không phải là lời khuyên gì cả, hắn muốn là có người tới làm không công cho nhà hắn!
Điền Đại Ngưu trong lòng không vui, nhưng vẫn cố gắng: "Thanh Tùng ca nói rất đúng, anh đúng là một tay làm việc đồng áng giỏi, việc đồng áng này có đáng gì. Nói đến nhà anh cũng đông người, chút việc đồng áng này cũng không dễ dàng gì mà làm xong."
Hắn vừa nói vừa liếc nhìn Điền Thanh Tùng, trông mong hắn nói tiếp.
Quả nhiên, Điền Thanh Tùng cười ha hả: "Cũng không có gì, ta và lão Nhị cũng làm được hết, chút việc trong ruộng không làm khó được bọn ta đâu, bọn ta ở thôn cũ làm được rồi, ai mà chẳng khen."
Điền Đại Ngưu trong lòng vui vẻ, cảm thấy người này rốt cuộc đã mắc mưu mình rồi, đang định nói gì đó để lôi kéo người ta đến làm cho nhà mình, thì lại nghe Điền Thanh Tùng nói: "Làm xong việc đồng áng thì chúng ta vẫn còn thời gian ra biển đánh cá, ta còn nghĩ rồi, đợi nhà ta tích cóp được ít tiền, với lại ta cũng có kinh nghiệm rồi, nhà ta sẽ đóng một chiếc thuyền đánh cá, như thế gọi là hai bên đều nở hoa!"
Hắn lộ ra vẻ mặt tự hào.
"Muốn có cuộc sống tốt thì phải bỏ công sức, Đại Ngưu này, ngươi chỉ vừa lười vừa ham ăn, vừa gian vừa xảo quyệt, nếu ngươi đem cái ý nghĩ đấy vào làm việc nhà thì nhà ngươi đã giàu có từ lâu rồi." Điền Thanh Tùng vỗ vai Điền Đại Ngưu, cảm thấy Điền Đại Ngưu tuy không được ai yêu mến nhưng cũng không đến nỗi tệ, xem nói chuyện không phải rất tốt sao?
Hắn chân thành khuyên bảo: "Chúng ta là đàn ông, phải có chút quyết đoán, không thể cái gì cũng giao cho phụ nữ làm hết, vậy còn gọi gì là đàn ông nữa? Đàn ông không được như thế."
Điền Đại Ngưu: "..."
Khóe miệng hắn giật một cái.
Làm việc ư?
Hắn đâu có muốn làm việc.
Hắn có tư cách gì mà làm việc chứ? Hắn Điền Đại Ngưu không phải người làm việc.
Khương lão ỉu xìu còn có thể cả đời không kiếm sống, vậy thì hắn có gì mà không thể? Hắn so với Khương lão ỉu xìu kém ở chỗ nào?
Điền Đại Ngưu trong lòng suy nghĩ lung tung, nói: "Vậy..."
"Chúng ta đi nhanh thôi, sắp vào lớp rồi, cứ lề mề lảm nhảm cái gì đó." Tống Xuân Mai nhìn ra ý của Điền Đại Ngưu, không phải là muốn lôi kéo chồng nàng đến làm việc nhà cho hắn sao? Đồ bỏ đi!
Hắn nằm mơ đi!
Thật là xấu xí mà suy nghĩ hay ghê.
Hòe Hoa: "Chị dâu Xuân Mai, đàn ông nói chuyện, phụ nữ chúng ta không nên xen vào, chị làm vậy, chả phải là làm mất mặt Thanh Tùng ca sao?"
Nàng yếu ớt, liếc mắt nhìn Điền Thanh Tùng, nở một nụ cười quyến rũ động lòng người.
Tống Xuân Mai cười lạnh một tiếng: "Đàn ông nói chuyện thì phụ nữ không được xen vào ư? Đấy là cái kiểu quy tắc chết tiệt nào vậy? Bây giờ là thời đại nam nữ bình đẳng, những tư tưởng lạc hậu ấy là không chấp nhận được. Chị thích nghĩ thế là đầu óc của chị không thông, chứ tôi không phải loại ngốc nghếch nuông chiều chồng, hơn nữa Thanh Tùng nhà tôi là người thế nào tôi quá rõ rồi, hắn sẽ không thấy chuyện nhỏ nhặt này là mất mặt đâu. Theo tôi thấy, càng là người không có bản lĩnh, càng muốn khoe mẽ mình, đoán chừng cái duy nhất khiến bản thân đắc ý chính là mình là đàn ông. Không có nửa điểm ưu điểm gì khác, bất cẩn lại nghĩ là mất mặt. Đàn ông chân chính thì ai lại để ý cái này?"
Khóe miệng Điền Thanh Tùng cong lên, nói: "Cô vợ nhỏ nói đúng."
Tống Xuân Mai: "Vậy chứ sao, ta có phải người thường đâu?"
Nàng lại liếc nhìn Hòe Hoa, thấy nàng có vẻ ấm ức, mặc kệ nàng, vừa vặn đến lớp, hai người vội vàng đến chỗ ngồi. Gần đây đi học, ngoài việc xóa nạn mù chữ, chủ yếu là giảng các loại kiến thức về trồng trọt, tuy nói nhiều người tự nhận có kinh nghiệm mấy chục năm, nhưng lúc này cũng không dám khinh thường.
Dù sao, cuộc đời thay đổi quá nhanh.
Bọn họ tương đối hiểu biết về trồng trọt, nhưng lại không theo kịp sự thay đổi của thời đại.
Như bọn họ trước kia, làm gì có nghe nói phân hóa học?
Lúc này ai nấy đều ghi chép hết sức cẩn thận, đặc biệt là những lão nông yêu quý ruộng đất, ngày thường việc biết chữ cũng tốn sức, lúc này đều tự giác ghi chép, còn học được dùng chữ ghép để đánh vần.
Mỗi khi hết lớp, mọi người đều kéo thầy giáo để hỏi thêm về chuyện đồng áng.
Ngày thường chỉ cảm thấy buổi sáng đi học thật là dài và buồn tẻ, nhưng từ khi vào mùa xuân, mọi người lại cảm thấy buổi học kéo dài đến trưa thực sự quá ngắn ngủi, vẫn còn chưa đủ. Bởi vậy, họ học đến trưa rồi mà ai nấy vẫn còn chưa đã.
Không ít các ông chồng ở lại hỏi han về chuyện trồng trọt, còn mấy bà vợ thì ai nấy đều chuẩn bị về nhà nấu cơm, Trần Lan Hoa kéo Tống Xuân Mai lại, hỏi: "Sáng nay hai người làm sao mà đi cùng vợ chồng Điền Đại Ngưu thế? Ta đứng ở cửa sổ thấy hắn lải nhải suốt, sao vậy? Hắn nói gì?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận