Chúng Ta Toàn Thôn Xuyên 90 Rồi

Chúng Ta Toàn Thôn Xuyên 90 Rồi - Chương 61: Có hi vọng (6) (length: 7271)

Thật sự không ngủ được, cũng chỉ là làm chút chuyện vui vẻ giữa vợ chồng.
Từ khi đến đây, ngược lại cảm thấy mọi người đều thanh tâm quả dục. Cũng chẳng còn cách nào, mỗi ngày xem TV xong đã gần mười giờ rồi, về nhà thu dọn chút đã hơn mười giờ rưỡi, mười một giờ, còn làm gì được nữa, ngủ sớm cho khỏe!
Bọn họ xem như hiểu vì sao thời nay lại cần kế hoạch hóa gia đình, vì không có thời gian rảnh mà.
Có thời gian thì xem TV tốt hơn bao nhiêu.
Mọi người ai về phòng nấy, Điền Điềm thấy ca ca mình có vẻ hơi ngơ ngác, liền tiến lên hỏi: "Ca. Anh sao vậy?"
Điền Đông: "Không có gì, ta chỉ đang nghĩ đến mọi người trong thôn thôi."
Hắn cảm khái: "Trước đây ta không có cảm giác gì, nhưng hôm nay không hiểu sao, ta thấy có nhiều người rất ghen tị với ta."
Điền Điềm nhíu mày.
Điền Đông: "Thật đó, cứ cho là ông nội ta là thôn trưởng đi, trước kia ta cũng là cháu đích tôn của thôn trưởng mà, nhưng mà thật sự không cảm thấy có ai ghen tị với ta, mà bây giờ lại thấy, nhưng ta không hiểu nổi, nếu ghen tị với ta thì cứ như ta ra ngoài học ấy. Nhưng ta thấy bọn họ lại không có ý định đó, ngươi nói có kỳ lạ không?"
Điền Điềm: "Không kỳ lạ, có người vốn thế mà. Anh xem trong thôn cũng có nhiều người nói bác sĩ Tiểu Quan thiên vị ta đó. Nhưng mà anh kêu họ đi học thì họ không làm. Còn việc bác sĩ Tiểu Quan cho ta sách luyện tập, hay là thầy giáo đặc cách cho chúng ta học thêm thì lại có người cảm thấy chúng ta chiếm tiện nghi, thật ra cũng có sao đâu."
Điền Điềm ngược lại rất bình tĩnh, nàng nói: "Người khác càng ghen tị với anh, anh càng phải cố gắng làm tốt nhất, đi theo con đường của mình, để họ ghen tị chơi. Mình không cố gắng, ghen tị một vạn năm thì có ích gì."
Điền Đông: "Đúng!"
Điền Điềm: "Hì hì, ca ca nghĩ mà xem, anh so với bọn em còn có nhiều cơ hội hơn đó, anh có thể ra ngoài trước một năm mà."
"Bọn em cũng là ra ngoài học tập chứ có phải đi chơi đâu."
"Em biết, nhưng mà vẫn khiến người khác ghen tị mà."
Thật ra Điền Đông cũng có cảm giác bất định về tương lai, nhưng dù có nhiều điều bất định, hắn vẫn nhất định phải ra ngoài. Cũng may, hắn không phải là một mình, còn có mấy người bạn tốt, những chiến hữu cùng nhau lớn lên từ nhỏ mà.
"Ngươi cứ chờ xem, ca ca sẽ làm thật tốt."
Điền Điềm: "Vâng!"
Nàng gật đầu thật mạnh.
Tống Xuân Mai: "Sao hai đứa còn chưa nghỉ ngơi nhanh đi?"
Điền Điềm: "Dạ, nghỉ ngay đây ạ."
Nàng nhanh chóng rửa mặt, không nhịn được lại ghé vào tai mẹ nói nhỏ: "Mẹ, con thấy cô với chú Trương Hoành có hy vọng đó."
Tống Xuân Mai: "Con lại biết à?"
Nàng nói: "Đừng có nói bậy, làm hỏng danh tiếng của cô con đấy, hôm nay con cũng vì chuyện này mà đánh nhau với Tôn Tuệ Phương đó."
Điền Điềm kêu nhỏ một tiếng, nói: "Con không phải là chỉ nói với mẹ thôi sao! Con đâu có ra ngoài nói, nhỡ không thành thì không hay, cái này con biết mà."
"Cứ mình con là hiểu chuyện, nhanh đi đánh răng rửa mặt rồi về đi ngủ, ngày mai còn phải đi trả khóa."
Điền Điềm: "Dạ, con biết rồi!"
Tống Xuân Mai lại dặn dò con gái vài câu, Điền Điềm gật đầu lia lịa, biết biết rồi, mẹ nàng còn dai dẳng nữa mà.
Tống Xuân Mai thấy con gái nghe lọt tai, cũng yên tâm phần nào. Nàng không muốn để con gái nhúng tay vào chuyện của cô em chồng. Thật ra nàng cũng biết thằng nhóc Trương Hoành kia là người không tệ, dáng dấp không tệ, điều kiện không thiếu, người cũng làm được việc, nhưng cho dù tốt đến mấy, hắn vẫn có một chỗ không được ổn.
Mọi người xung quanh không ai nghĩ đến, nhưng Tống Xuân Mai nghĩ đến, Trương Hoành không phải là người địa phương, nếu thật sự để Thanh Liễu gả đi, chắc là bà cả cũng không nỡ.
A, thật ra không phải là chắc, mà là khẳng định không nỡ.
Đặc biệt là bọn họ vừa trải qua cảnh chạy nạn, trong thôn cũng có mấy cô gái gả đi xa, vậy là mỗi người một nơi. Nên đừng nói là Trần Lan Hoa, trong thôn phàm là những người có tình cảm với con cái, chắc là đều không đồng ý con gái trong nhà gả đi xa.
Tống Xuân Mai suy nghĩ một chút, cũng không nói thêm gì, chuyện này ấy mà, không nên nhúng tay vào.
Trong lòng nàng đã hiểu, Điền Điềm dù sao cũng là con nít, không hiểu nhiều chuyện.
Tống Xuân Mai dặn đi dặn lại con gái, trêu đến Điền Thanh Tùng cứ nhìn nàng, hỏi: "Em sao thế, lạ vậy?"
Tống Xuân Mai: "Em không sợ mẹ anh lại oán trách em à? Đàn ông các anh có hiểu đâu."
Chồng nàng là người vô tư, chắc là chẳng nghĩ ra được chút gì.
Điền Thanh Tùng: "Anh không hiểu mấy chuyện này, anh chỉ biết là hai vợ chồng mình phải cố gắng làm ăn, kiếm thêm chút tiền, còn phải nuôi con nữa chứ, em xem hai đứa nhà mình đó, nếu thật sự đều ra ngoài, đứa nào mà không cần đến tiền? Anh đã nghĩ rồi, bọn trẻ trên TV kia có thể học giỏi được, con gái anh nhất định cũng có thể. Anh hy vọng con gái anh thi được lên cấp ba, thi được lên đại học, cũng như tụi mình ngày xưa thi đỗ tú tài vậy. Anh cũng đã hỏi em rể rồi. Em rể bảo, cái này nếu thi được đại học thì chắc là cũng như thời xưa thi đỗ tiến sĩ, thế là tương lai rạng ngời đó."
Tống Xuân Mai: "Sao cái này so sánh thế được?"
"Em rể có học, nói đâu có sai."
Tống Xuân Mai: "Thôi đi."
Nàng cũng nói: "Nhưng mà mình cũng đừng tạo áp lực lớn cho con quá, bao nhiêu đứa lớn hơn con nó mà còn chẳng học giỏi bằng nó, chị cũng không nhất định bắt nó phải thi được gì ghê gớm, nếu thật sự không đậu thì học nghề khác cũng được."
Điền Thanh Tùng: "Anh biết, nhưng mà dù sao thì sao đi nữa, cũng phải để dành tiền cho con chứ, để nó có nhiều lựa chọn hơn."
"Ừ thì đúng."
Hai vợ chồng nói chuyện đêm khuya, nhà bọn họ chính thức phân gia rồi, cảm giác này thật khó mà nói. Nhưng Tống Xuân Mai là cảm ơn cha mẹ chồng, cha mẹ chồng nhà nàng thật sự là tốt hơn nhiều nhà khác, trong thôn này không ít bà mẹ chồng chèn ép con dâu đó.
Có mấy cô con dâu tuổi còn trẻ mà đã có thể nắm kinh tế gia đình, thật sự là hiếm hoi.
"Ngủ nhanh đi, sáng mai chị còn phải dậy nấu cơm đó."
Điền Thanh Tùng: "Sáng mai làm mì sợi đi, anh thèm mì."
"Có mỗi anh lắm chuyện."
"Hì hì." Điền Thanh Tùng: "Tốt nhất là có trứng ốp la nữa."
Tống Xuân Mai tức cười: "Anh đúng là được voi đòi tiên, nếu chị mà làm trứng gà ốp la thì không phải để mẹ anh mắng à? Đúng là rước họa vào thân cho chị."
Điền Thanh Tùng: "Anh nói chút cũng không được sao?"
Tống Xuân Mai nhéo chồng một cái, Điền Thanh Tùng: "Ây da!"
Tống Xuân Mai hừ một tiếng rõ to.
Nhưng mà nàng ngược lại vẫn nói: "Chờ thêm hai tháng nữa, đợi gà mái đẻ trứng được rồi thì tốt, mình có nhiều gà vậy, đến lúc đó sẽ được ăn trứng thỏa thích."
Điền Thanh Tùng: "Thế thì không được, mẹ anh chắc chắn vẫn không nỡ cho đâu."
Tống Xuân Mai phì cười.
Điền Thanh Tùng: "Không ai hiểu mẹ anh hơn anh đâu."
Tống Xuân Mai nhỏ giọng: "Anh đúng là kiếm chuyện, để mẹ mà nghe thấy là tức giận đấy."
"Hì hì."
Bạn cần đăng nhập để bình luận