Chúng Ta Toàn Thôn Xuyên 90 Rồi

Chúng Ta Toàn Thôn Xuyên 90 Rồi - Chương 51: Trọng phạt (4) (length: 7563)

Lời này không sai, ngay cả Điền Thanh Liễu trước kia cũng cảm thấy Điền Tú Hà là người thật thà. Hồi còn nhỏ, khi đó Điền Tú Hà tỷ tỷ còn chưa lấy chồng, Chu Tuyết Hoa đối xử với mấy chị em họ rất tệ.
Đừng nhìn nhà Điền Phú Quý lúc đó là nhà giàu nhất thôn, nhưng Chu Tuyết Hoa rất cay nghiệt, trọng nam khinh nữ, đối xử với mấy chị em họ không tốt.
Điền Tú Hà và Điền Thanh Liễu tuổi tác không chênh lệch nhiều, có lần Điền Tú Hà đói bụng, Điền Thanh Liễu còn cho nàng bánh ngô. Kết quả cái con người này đúng là kẻ vô ơn! Sau này Điền Tú Hà mấy chị lần lượt đi lấy chồng, nàng có các chị giúp đỡ liền không còn nói chuyện với Điền Thanh Liễu nữa.
Điền Thanh Liễu bực bội nhìn Điền Tú Hà, không nói gì, nghe mẹ mình mắng chửi.
Mắng giỏi lắm!
Cổ Hoài Dân lần lượt hỏi những người khác chuyện gì đã xảy ra, khoan hãy nói, không chỉ có nhà Điền Đại Ngưu cùng bà cháu Trần Lan Hoa - Điền Điềm nghe thấy, mà thực ra những nhà khác ở phía đầu bên kia nhà Điền Đại Ngưu cũng nghe thấy.
Bọn họ làm ồn ào không nhỏ, nhà trái nhà phải sao có thể không nghe thấy.
Sau khi hỏi han một lượt thì lỗi đều ở Điền Tú Hà.
Cổ Hoài Dân nhìn cô gái sợ sệt này, chỉ thấy nàng mang dáng vẻ ủy khuất, ai có thể nghĩ nàng là người gây chuyện.
Hắn nói: "Điền Tú Hà, hành vi lần này của ngươi thực sự quá đáng. Trong thôn nếu có chuyện nhỏ cãi vã, ầm ĩ, ủy ban thôn ta cũng không so đo với mọi người, cuộc sống mà, luôn có chút gập ghềnh. Nhưng hành động này của ngươi thật sự ác độc, nếu ai cũng như ngươi thì người khác có phải lúc nào cũng phải kinh hồn bạt vía không. Ta cứ tưởng mọi người cùng nhau chạy nạn, cũng xem như cùng chung hoạn nạn, có chút tình nghĩa, ai ngờ bây giờ ngươi lại hành động như vậy, thật sự vượt ngoài dự đoán của ta. Ta nghĩ ta từng nói với các ngươi, chuyện phạm pháp không thể làm, việc này của ngươi chính là đang giẫm lên lằn ranh."
Điền Tú Hà sợ đến run rẩy, quỳ xuống: "Ta sai rồi, ta thật sự sai rồi, ta chỉ là ghen tị thôi... ta không cố ý... ô ô ô!"
"Ngươi không cố ý nhưng ngươi vẫn làm."
Cổ Hoài Dân không thể bỏ qua chuyện ác liệt này.
Hắn nói: "Ngươi đừng quỳ nữa, đứng lên đi. Mặc dù chuyện ngươi làm không thành nhưng ngươi đâu còn là trẻ con, chúng ta không thể xem như không có chuyện gì xảy ra, bỏ qua sự ác ý của ngươi lần này. Trong thôn sẽ mở cuộc họp bàn về quyết định xử phạt đối với ngươi, giờ ngươi đi theo ta lên ủy ban thôn."
Hắn nói có vẻ hời hợt, nhưng mọi người lại càng cảm thấy chuyện này không đơn giản.
Dù sao, trước kia chỉ xử lý tại chỗ, thường là phạt quét đường, lần này lại phải họp nghiên cứu. Vậy rõ ràng chuyện này không dễ dàng bỏ qua rồi.
Mọi người xôn xao, khe khẽ bàn tán.
Cổ Hoài Dân: "Mọi người về hết đi, trẻ con đi học, chiều còn giờ học mà phải không?"
Điền Điềm: "Trời ơi, ta trễ học mất!"
"Ta cũng trễ!"
Một đám người kêu trễ.
Mọi người nhanh chóng chạy hết.
Ngay cả người trong cuộc là Điền Thanh Liễu cũng tranh thủ thời gian chạy, đi học!
Cổ Hoài Dân nhìn Điền Tú Hà thật sâu, không ngờ rằng trong thôn người đầu tiên phạm lỗi lớn lại là một cô bé còn nhỏ như vậy. Hắn thật sự không thể nghĩ ra, nói: "Đi thôi."
"Ta, ta ta, ta không muốn đi..." Điền Tú Hà cắn môi khóc: "Ta sai rồi. Ta thật sự biết sai rồi, ta đã bị đánh rồi, van xin các ngươi tha cho ta đi."
"Ngươi bị đánh và chuyện xử lý này không liên quan."
Điền Tú Hà không muốn đi, nhưng người trong thôn rất kiên quyết, nàng căn bản không có đường thương lượng, vừa khóc vừa theo đi.
Người trong cuộc tuy đi rồi, nhưng mọi người vẫn chưa tan.
Tất cả tụ tập một chỗ bàn tán.
Phương Xảo Chủy bọn họ đều đến, Phương Xảo Chủy nói: "Thật đúng là biết người biết mặt, không biết lòng."
"Cũng không, trước kia ai mà biết con bé này tính tình như vậy, ta cứ tưởng nó là con bé đáng thương bị ấm ức..." Một bà thím nhà bên tiếp lời.
Thực ra không chỉ bà ấy mà ai cũng nghĩ vậy, chính vì mọi người đều nghĩ vậy nên khi nàng đột nhiên lộ bản chất mới khiến người ta không thể lý giải.
Trần Lan Hoa lại nói: "Chu Tuyết Hoa chúng nó nuôi dạy thì làm sao có con tốt được? Trẻ con chẳng phải học theo người lớn hay sao?"
Điền Tú Hà bị ức hiếp là thật, nhưng nhà nàng cũng chẳng phải người tốt lành gì, nàng cũng chẳng học được gì hay ho. Thường ngày không bộc lộ là do chưa có cơ hội. Nhìn mấy chị nàng thì chẳng phải đã biết? Cứ có chút đường ra là liền vênh váo ngay được.
Quả nhiên, cũng có người nhớ ra.
"Chị nó cũng vậy thôi, lúc ở nhà chưa lấy chồng thì đáng thương, về nhà chồng thì cái gì cũng chê, chị hai nó đấy, hồi xưa ta thấy nó đáng thương còn cho nó đồ nữa. Vậy mà lúc giàu có lên thì thấy ta mắt nhìn lên trời luôn, đều y chang."
"Nhà ta Thanh Liễu cũng thế, hồi nhỏ còn cho nó bánh ngô đó. Ta nói con bé nhà ta hay thương người, nhưng đừng giao du với loại người đó, thấy chưa, trúng ngay luôn, quả nhiên là đồ vô ơn..." Họ không phải tiếc cái bánh ngô kia, mà là vì bọn họ không phải là nhà giàu có gì.
Đằng này vẫn còn đỡ đấy.
"Nói tới mấy đứa con gái nhà Điền, chắc cũng lạc hết cả rồi..."
Mọi người không khỏi nhớ lại những người trước đây.
"Ai mà biết được chứ? Thiên tai nhân họa, ta còn may mắn đấy!"
Chuyện này đừng nói nhà giàu hay không có tiền, địa chủ cũng vô dụng, lưu dân sẽ cướp. Trong loạn lạc, mất tích, có lẽ lành ít dữ nhiều. Không phải họ không mong người tốt, mà là xung quanh họ loạn cả rồi.
Họ là trốn lính, trốn nộp lương mới phải bỏ chạy.
Đến lúc này mới có đường sống.
Chuyện mấy chị em Điền gia lại khiến không ít người nhớ đến chuyện cũ, nhà ai mà chẳng có người thân ở ngoài thôn, bất chợt nghĩ lại cũng có chút buồn bã. Không biết người quen còn ở đó hay không.
Nhất là mấy cô dâu từ ngoài thôn về đây hoặc những người con gái trong thôn gả đi nơi khác, nhắc đến chuyện này cũng âm thầm buồn bã...
Lúc gian khó, họ không nghĩ đến chuyện này, nhưng lúc khá lên, lại nghĩ tới những người kia thì ai mà không buồn cho được?
Ngay cả Vương Sơn Hạnh cũng thở dài một tiếng, trở về phòng.
Nàng là người gả từ thôn khác về đây, dù nhà mẹ đẻ không đối xử tốt với nàng, nàng cũng mong người nhà mẹ đẻ có thể bình yên, còn có những cô bạn cùng lớn trong thôn nữa...
Mọi người tốp năm tốp ba tản đi, đều có chút mất mát.
Tống Xuân Mai cũng theo bà chồng về nhà, bọn họ không có nhiều lo lắng như vậy. Trần Lan Hoa tuổi này trải qua không chỉ một lần chạy nạn rồi, nhà cũng chẳng còn ai. Còn Tống Xuân Mai thì có anh trai ruột ở cùng thôn.
"Mẹ, con đi xem chị dâu cả một chút."
Bạn cần đăng nhập để bình luận