Chúng Ta Toàn Thôn Xuyên 90 Rồi

Chúng Ta Toàn Thôn Xuyên 90 Rồi - Chương 17: Các nhà lời nói trong đêm nuôi gà vịt câu cá đi biển bắt hải sản (1) (length: 8689)

Sức hút của TV thật vô địch.
Mọi người tình nguyện không ăn cơm, cũng không một ai muốn rời đi, nhà nào nhà nấy đều giục con nít về nhà lấy chút gì đó ăn. Nhưng cũng có đứa bé không yên lòng, chúng tình nguyện mang theo, coi như không ăn, cũng quyết không chịu đi.
Tin tức kết thúc thì các tiết mục khác lại càng nhiều, lúc này mọi người đang xem phim truyền hình.
Trời đất ơi, trước kia họ đến kịch còn chưa được xem, tuy rằng cũng từng nghe qua gánh hát, nhưng dân quê như họ thì đã bao giờ thấy qua, không ngờ, ông trời chiếu cố, giờ họ thật sự đã tiến vào chốn phúc lộc, đừng nói gì hát hí khúc, họ còn được xem những thứ thần kỳ hơn.
Điền Điềm gặm bánh bao không nhân, vừa xem tình tiết phim truyền hình, vừa nhỏ giọng thì thầm với cô bên cạnh: “Cô nhỏ ơi, cái con Táo Hoa gả cho người thật là không tốt.”
Nàng vừa cắn bánh bao không nhân, vừa đẩy nhẹ người bà ngoại mình đang ngồi bên cạnh, mấy lần làm bà trợn mắt. Tuy nhiên mặt dày quen rồi!
Bên trái Điền Điềm là bà ngoại, bên phải là cô nhỏ. Cô nhỏ với cô ruột tuổi không chênh lệch nhiều lắm, rất dễ nói chuyện, miệng nhỏ không ngừng: “Ông già kia là người tốt, con của ông ta sao lại như vậy chứ. Ông lão này nên dạy dỗ con trai cho tử tế mới phải.”
Tiểu Điềm ngọt nhỏ líu lo không ngớt, Điền Thanh Liễu trong lòng có sự đồng cảm gật đầu ừ một tiếng.
Các nàng chưa từng kết hôn, thấy cảnh này thì thấy Táo Hoa thật đáng thương, nhưng những chị dâu, cô vợ trẻ trong thôn lại có suy nghĩ khác. Mấy gia đình này, còn không bằng nữ chính Táo Hoa cả nhà đấy.
Chưa kể đến chuyện khác, ít nhất thì Táo Hoa cũng có thể quán xuyến được việc nhà, chứ nhà bọn họ toàn là mẹ chồng nắm hết quyền ăn, uống, ngủ nghỉ trong nhà, trong tay tuyệt đối không được có một xu tiền.
Tuy là thật sự chưa thấy ai rơi vào hoàn cảnh đó, nhưng nhìn Táo Hoa bị đánh bị khổ, nhiều người vẫn thấy thương cảm.
Mà, hai tập phim trôi qua nhanh chóng, chớp mắt cũng đã gần mười giờ, phim truyền hình cũng kết thúc. Bên ngoài tối đen như mực, mọi người lúc này mới lưu luyến đứng dậy, ai nấy đều không muốn về nhà.
Thật hận không thể xem tiếp cả trăm tập.
“Vậy là hết rồi à? Trời ơi, xem không đã gì hết, thảo nào nhà giàu người ta thích xem kịch, hóa ra là có ý tứ như vậy.”
“Đúng đúng, hay quá trời. Ai, ngày khác phải đến sớm một chút mới được, chúng ta ngồi phía trước.”
“Nhất định nhất định.”
Mọi người tụm năm tụm ba đi về, trên đường nói chuyện không ngớt, phần lớn cũng đang bàn luận về bộ phim, tuy rằng họ được thấy nhiều chuyện, thậm chí còn xem tin tức thấy người thành phố có cuộc sống tốt đẹp, nhưng bộ phim này vẫn là thứ lôi cuốn nhất.
Họ chỉ là người trong thôn thôi mà.
“Phim truyền hình thì hay thật, nhưng mà cô xem sao ai nấy đầu cũng cắt ngắn hết vậy?”
“Giờ nam nữ đều thích cắt tóc ngắn mà, ta thấy nhập gia tùy tục thôi, mà ta để tóc ngắn cũng thấy thoải mái dễ chịu.”
“Cái đó thì cũng không quá đáng, cũng không sao, chỉ là bọn họ mặc đồ táo bạo quá, tay chân hở hết ra ngoài, thật là…”
“Bộ phim này tên gì ấy nhỉ?”
“Hàng rào nữ nhân với chó, cái tên này thật đúng là chuẩn xác.”
“Đúng vậy!”
Tuy đường không xa, nhưng chẳng hề ảnh hưởng đến cuộc thảo luận của mọi người, Tống Xuân Mai thì lại khác, cô nói: “Theo tôi thấy Táo Hoa này vẫn quá yếu đuối, người nhà đánh cô ta, cô ta không biết đánh trả lại à! Người nhà cũng phải quản giáo cho đàng hoàng chứ.”
Điền Thanh Tùng: “…”
Anh ta phục tùng cúi mắt nhìn cô vợ trẻ, lặng lẽ xoa xoa cánh tay, vợ anh đúng là người đanh đá.
Cô ấy còn nghĩ ai cũng giống như cô ta sao?
Tống Xuân Mai phát giác ra ánh mắt của chồng, cứng rắn hỏi: “Anh nhìn cái gì?”
Điền Thanh Tùng: “Không có gì.”
Dừng một chút, anh nhanh chóng nói: “À, mà ngày mai là cuối tháng rồi, chúng ta có thể đi lĩnh tiền phụ cấp.”
Mấy hôm trước không đủ một tháng, tiền tính theo ngày cho họ, lần này mới là lần đầu tiên họ được nhận tiền phụ cấp cả tháng. Điền Thanh Tùng nói: “Ngày mai chúng ta phải đi sớm một chút.”
“Chắc chắn mọi người sẽ đến sớm.”
Nói đến đây, mặt Tống Xuân Mai lại lộ vẻ buồn bực, nói: “Sáng mai nhận tiền còn phải ký tên, haiz, tối nay ta phải luyện thêm chút nữa.”
Cô hối hận quá, lúc trước đáng lẽ phải bảo bố mẹ cho một cái tên đơn giản, nếu tên cô đơn giản thì đâu cần phải khổ sở thế này. Tống Xuân Mai, ba chữ Xuân Mai viết khó quá trời, xem người ta trong thôn có Vương Nhị thôi kìa.
Đơn giản biết bao!
Thật là ghen tị.
Mà nói chi đến chuyện sáng sớm đi nhận tiền phải ký tên, Điền Thanh Tùng cùng với những người khác đều lộ vẻ lo lắng, ai da, đau đầu quá!
Điền Thanh Bách thì khổ sở ghen tị liếc mắt nhìn anh cả, nói: “Anh cả, nhà anh thì chỉ hai đứa trẻ, còn nhà tôi đến tận ba!”
Anh ta thở dài nặng nề.
Đứa trẻ vị thành niên mười tám tuổi thì để cha mẹ thay mặt lĩnh, người lớn nhất định phải tự mình nhận. Điều này còn phải xem đã chia gia sản chưa nữa.
Điền Thanh Bách ưu sầu: “Tôi phải ký bốn lần.”
Tên của anh dễ viết lắm chắc?
Vương Sơn Hạnh im lặng không dám nói gì, sợ chồng bắt cô đi lĩnh tiền thay cho các con, thôi rồi, cô còn chẳng biết chữ cớ mà.
Trần Lan Hoa liếc con trai và con dâu một cái, nói: “Lĩnh tiền xong thì đừng có đi lung tung, nhanh chóng về nộp lên.”
Nhà họ chưa chia gia sản, tiền này đều do vợ chồng già họ giữ, đây là chuyện lớn tuyệt đối không thể thay đổi. Trần Lan Hoa chăm chú nhìn hai cô con dâu, Tống Xuân Mai và Vương Sơn Hạnh có chút không được tự nhiên, ai mà chẳng muốn tự mình giữ tiền chứ.
Nhưng trong thôn họ gần như không ai chia gia sản, lòng họ dù bất mãn cũng không dám nói nhiều.
Tống Xuân Mai lẩm bẩm: “Biết rồi biết rồi.”
Vương Sơn Hạnh khẽ thở dài.
Điền Thanh Tùng lảng sang chuyện khác, làm không khí tốt hơn chút nào, cứ nhắc đến tiền là không ít người đi cùng đều trở nên im lặng, haiz, tại ai bảo trong nhà toàn là người già cầm quyền đâu chứ. Tiền phát có cho họ đâu.
Nhất thời, chuyện bàn tán về phim truyền hình đều lắng xuống, mà mấy cô vợ trẻ lại lặng lẽ nghĩ, nhìn xem Táo Hoa trong phim, tuy cuộc sống khổ cực, đàn ông không tính là cái gì, nhưng ít ra vẫn không đến nỗi hai bàn tay trắng!
Còn hơn bọn họ.
Bọn họ thật sự là không thấy tiền mà.
Vừa nãy còn rôm rả, giờ thì lại cảm thấy bản thân còn chẳng bằng người ta.
Điền lão đầu: “Đến nhà rồi thì mở cửa vào thôi.”
Điền Thanh Tùng vội bước lên trước, anh ta nói: “Đúng là không còn sớm nữa, nhanh tắm rửa qua rồi đi ngủ đi, không mai không dậy nổi.”
Bọn họ đúng là chưa bao giờ ngủ muộn như vậy, trước đây buổi tối có hoạt động giải trí nào đâu chứ, hoạt động giải trí của họ chỉ có sinh con, sinh con và sinh con thôi. Mấy thứ khác thật sự là không có gì cả. Anh không nhịn được mà hỏi: “Sau này cứ tối nào cũng có thể đến xem TV sao?”
“Đúng.”
Điền Điềm nói rất giòn, nàng nhớ rõ nhất, nàng nói: “Cứ sáu giờ tối là bắt đầu đó! Cha, hôm nay cha đến muộn đấy.”
Hai anh em Điền Thanh Tùng đúng là đến muộn thật, họ ở trên núi bận bịu, lúc về thì đã muộn, đừng nói đến bọn họ, đến những người siêng năng nhất trong thôn còn đến muộn. Chỉ có những người lười biếng ở nhà mới có thể xem được ngay từ đợt đầu thôi.
Điền Thanh Tùng: “Vậy còn bộ Hàng rào nữ nhân và chó thì mấy giờ bắt đầu?”
“Tám giờ.”
Họ được học chữ rồi, nên ngay cả mấy đứa trẻ cũng biết xem giờ.
Điền Thanh Tùng: “Thế thì quá tốt, vừa ăn cơm xong là đi xem được rồi.”
Điền Thanh Liễu ở bên cạnh nói: “Sáng mai ta sẽ mang cả đế giày đi theo, vừa làm vừa xem, không lỡ một tập nào.”
Trần Lan Hoa đảo mắt một vòng, vỗ đùi nói: “Ý kiến hay đấy, haiz, tối nào cũng đi qua xem chúng ta cũng không cần bật đèn, tiết kiệm điện.”
Đèn điện tuy tốt, nhưng dùng lại tốn tiền, mỗi tháng đều phải trả tiền dựa theo lượng điện tiêu thụ, đương nhiên có thể tiết kiệm được thì phải tiết kiệm chứ. Đừng thấy mọi người ngoài miệng nói đi rửa mặt nghỉ ngơi sớm, nhưng mà xem TV khiến tâm trạng hưng phấn quá, nhất thời đúng là chưa ngủ được.
Trần Lan Hoa: “Mấy chuyện trong thôn…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận