Chúng Ta Toàn Thôn Xuyên 90 Rồi

Chúng Ta Toàn Thôn Xuyên 90 Rồi - Chương 06: Tân phòng (length: 12365)

Điền Điềm siêu may mắn!
Nàng dĩ nhiên bắt được con thỏ á!
Nhưng mà, mặc dù bắt được con thỏ, nhà bọn họ ngược lại không ăn mà lại nuôi nó.
Mẹ của Điền Điềm, bà Trần Lan Hoa có nói: "Trong thôn còn có cơm tập thể đó, có đồ của công gia lấp bụng rồi còn ăn đồ nhà làm gì? Ngớ ngẩn!"
Lời nói nghe thật khó nghe.
Hai cô con dâu Tống Xuân Mai và Vương Sơn Hạnh thấy lời này rất có lý, thầm cảm thán gừng càng già càng cay! Vẫn là mẹ chồng nhìn xa trông rộng. Không được ăn thỏ, mấy đứa nhỏ mỗi đứa ủ rũ như mèo con, nhưng mà, rất nhanh, bọn chúng liền hết buồn.
Bởi vì nhà khác bắt được con mồi cũng không ăn.
Mọi người đều không ăn, nên chúng không thấy tủi thân.
Chắc là do Điền Điềm bắt được thỏ hoang, chuyện này ai cũng biết, trên đảo này có ngọn núi nhỏ lởm chởm, trong đó có động vật, mà động vật thì cực kỳ ngốc, cực kỳ dễ bắt. Buổi tối, sau giờ làm công, các ông chồng đều lên núi, quả nhiên cũng có chút thu hoạch.
Tiếc là, trên đảo này tuy có núi nhưng không thể so sánh với khu rừng ở quê họ, nói là núi, thực ra chỉ là một khu rừng nhỏ. Không có động vật lớn, chỉ có thể thấy gà rừng, thỏ rừng các kiểu, nhưng như vậy cũng tốt, dù sao cũng an toàn.
Trong núi này bao nhiêu năm không ai bắt động vật, động vật cũng chẳng cảnh giác gì, đối với người lớn quả là dễ bắt, ai ai cũng có chút thu hoạch.
Đừng nhìn người trong thôn lúc chạy nạn đoàn kết một lòng, nhưng bây giờ ổn định rồi ai nấy đều có chút toan tính riêng, không ai bắt gà rừng, thỏ rừng đem chia cho mọi người, tất cả đều nuôi riêng trong nhà, sau này có gì ăn đều là của nhà mình tích trữ.
Tuy nói là "Xuyên qua" nhưng cảm xúc của mọi người cũng không lớn, dù sao trong khoảng thời gian này, việc chính vẫn là lợp nhà, chuyện khác chưa được ưu tiên, ở trên đảo lại không có tiếp xúc gì với bên ngoài, nên bọn họ thật sự chẳng có cảm giác gì khác lạ.
Cuộc sống khổ sở này, những ngày tháng chạy nạn dài dằng dặc như một tháng, nhưng ngày tốt lành lại trôi qua nhanh, tuy mỗi ngày làm công khuân vác lợp nhà cũng vất vả, nhưng dễ dàng hơn so với chạy nạn nhiều. Phụ nữ và trẻ con còn dễ dàng hơn rất nhiều, ngày tháng tốt đẹp mà, luôn trôi qua nhanh chóng, chỉ thoáng cái, mấy tháng đã trôi qua.
Nhà cửa cũng đã làm xong.
Không phải sao, nhà xây xong tốt đẹp, đồng chí Cổ liền đánh trống khua chiêng tập hợp mọi người chuyển nhà. Mấy ngày nay, mọi người ở trong lều tạm, ngày thường còn ổn, gặp ngày mưa thì thật là khổ sở, may mà mọi người đều là dân chạy nạn, quen khổ rồi, có chỗ che mưa che gió là mừng lắm rồi.
Nhưng mà nói vậy thôi, có thể dọn đến nhà, ai nấy cũng vui mừng khôn xiết.
Ai mà không muốn ở nhà tốt chứ!
Điền lão đầu dẫn cả nhà, hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang chạy đến căn nhà của mình, trước khi lợp nhà đã đi xem trước rồi. Điền lão đầu nói: "Chúng ta là số tám, số tám là của chúng ta."
Tuy không biết chữ nhưng đã đến xem nhiều lần, cũng quen thuộc tìm được cửa.
Điền lão đầu kích động phát cuồng, ai mà ngờ được ông già này lại còn được ở nhà tốt thế này.
"Gia, phía trước là nhà mình sao?"
"Đúng."
Nhà được xây dựng thống nhất, đều quay mặt về hướng nam, tường màu xám tro nhạt, cửa sắt lớn màu đỏ, từng nhà kề sát nhau, cả đường vào cũng đều vuông vức, mọi người ồn ào, có những nhà nóng lòng, đã chạy tới trước, Điền lão đầu vẫn còn là người có định lực.
Nhà số tám thoáng cái đã đến, Điền lão đầu vội móc chìa khóa ra, tay run rẩy tìm trong đống chìa khóa chiếc lớn nhất, trịnh trọng nói: "Ta mở cửa."
Những người khác trong nhà đều nghiêm túc gật đầu, như đây là một việc trọng đại nhất trên đời.
Điền Điềm ngó cái đầu nhỏ, tò mò nhìn ổ khóa, loại ổ khóa này khác hẳn loại trong thôn mình. Nàng nhếch mép, nhìn chăm chú động tác của ông nội, thấy ông run rẩy tay, loay hoay mấy lần không được, mãi mới đút trúng, răng rắc, một tiếng mở khóa vang lên.
Điền lão đầu thở phào nhẹ nhõm, giọng nói mang vẻ kích động: "Mở rồi."
Hai tay ông mở cánh cửa lớn ra, kẽo kẹt...
Người nhà Điền đồng loạt nhìn vào trong sân, trong sân có sáu gian phòng chỉnh tề, nhìn thoáng qua, sáu gian phòng ở giữa đều sáng sủa sạch sẽ, nhắc đến phòng ở ngoài việc nhà gạch khiến họ kinh ngạc thì còn một việc khiến họ càng ngạc nhiên hơn.
Căn nhà này, thế mà lại có cửa kính!
Cửa kính đó!
Người trong thôn tuy có nghe qua một hai lần nhưng chưa bao giờ thấy, lại càng không ngờ có thể làm cửa sổ, như vậy thì sáng sủa biết bao nhiêu. Người nhà Điền thật ra đã lén qua đây xem nhà, nhưng mỗi lần xem đều không khỏi kinh ngạc.
Trần Lan Hoa véo cánh tay của lão chồng, nói: "Trời ơi, ta là gặp cái vận may gì mà tốt thế này, ông trời ơi, kiếp trước ta nhất định là người tốt, nếu không sao có thể được thế này? Ui da, ông xem bức tường này, một hạt bụi cũng không có. Ông xem cửa sổ này sáng thật. Ông xem cái nhà xí, ngay cả cái nhà xí cũng tử tế như thế. Ôi, ôi trời ơi..."
Lão thái thái không biết nên nói gì, xoa xoa tay, kích động đến không thốt nên lời.
Điền Điềm chen qua mấy anh trai, tiến lên trước cũng bắt đầu đánh giá, vừa vào cổng, bên tay trái là nhà vệ sinh, không giống như trong thôn là gỗ dựng, mà đây là tường gạch và xi măng đó.
Tuy trước kia không biết xi măng là gì, nhưng mấy ngày nay lợp nhà, ai cũng thấy được tác dụng của nó. Không ngờ cả nhà vệ sinh cũng dùng tới, nàng lại nhìn bên phải, bên phải cổng lớn là một phòng phụ, không lớn lắm, nhưng có nơi để đồ thì cũng rất tiện.
Ngay cả cái phòng phụ này cũng có cửa sổ đó.
Điền Điềm không kìm được đưa tay sờ vào tấm kính, thích quá.
Nàng bĩu môi nhỏ, hỏi: "Vào nhà không ạ?"
Điền lão đầu và mọi người lúc này mới hoàn hồn lại, Điền lão đầu nói: "Đi, đi vào."
Chính giữa là sáu gian phòng, mở ba cửa. Vợ chồng Điền lão đầu là nhất quyết không nhường ai, ở gian ngoài cùng bên trái, vừa vào có bậc thang xi măng, đêm qua trời mưa, cho nên được rửa sạch sẽ, trông mà mát mắt.
Gian trái nhất là phòng khách, phòng khách có bếp lò, bên trái là bếp lò, bên phải là tủ chén, hai bên còn có hai gian phòng nữa, Điền lão đầu nhìn vào trong, hai gian phòng đều có một chiếc giường kê sẵn, thật ra phòng không lớn lắm, nhưng cách cục như vậy lại rất ổn.
Điền lão đầu nói: "Ta và lão bà ở bên trái, Thanh Liễu, con một mình ở bên phải."
Điền Thanh Liễu lắp bắp: "Con, con, con có thể ở một mình một phòng sao?"
Trần Lan Hoa véo cô con gái ngốc nghếch này, có phòng của mình thì sao lại không được chứ!
Thật ra thì, khi chưa chạy nạn, Điền Thanh Liễu cũng có phòng riêng, nhưng đó là một phòng phía sau, nàng ở cùng hai đứa cháu gái, Điền Điềm và Điền Đào. Đây cũng là tình hình phổ biến trong thôn.
Bây giờ con gái có thể tự ở một mình, Trần Lan Hoa đương nhiên vui mừng.
Còn hai cô con dâu Tống Xuân Mai và Vương Sơn Hạnh liếc nhìn nhau một cái, nhưng không ai nói gì.
Điền lão đầu nói: "Sao lại không thể ở một mình? Con ở riêng, những người khác cũng ở riêng. Lúc chia phòng, cũng là theo số người, vốn dĩ phòng này là của con mà."
Điền lão đầu cảm thán, lúc này mới thấy được chỗ tốt của việc đông người. Nhà đông người thì nhà cửa mới rộng rãi chứ.
Điền lão đầu thấy con gái lúc trước chưa sớm lấy chồng hóa ra lại là chuyện tốt.
Nếu lúc trước đã mang thóc giao cho nhà trai, gả con gái đi, thì bây giờ mỗi người một nơi. Nào còn được ở căn nhà tốt thế này chứ? Thật sự là người có phúc không vào nhà vô phúc, A Phi, bọn xấu xa đáng chết, bọn chúng không xứng lấy con gái của ông.
"Đi thôi, đi xem căn sát vách."
Ông ra cửa trước, đi đến cái cửa ở giữa, bên trong cũng giống như căn sát vách, bên trái là bếp lò, bên phải là tủ chén, Tống Xuân Mai kích động: "Cái này, cái này, cái này, sao còn có cả nồi?"
Tống Xuân Mai đỏ cả vành mắt, trước khi chạy nạn, cả nhà chỉ có một cái nồi, là cái nồi sắt vá đi vá lại cũng xem như đồ tốt, nhiều nhà không có mà dùng đâu, không ngờ bây giờ mình lại có một cái!
Phòng này là của mình!
Là của mình đó!
Duy nhất của mình!
Nếu lại có chạy nạn, nàng nhất định phải cậy cái nồi mang đi!
Tống Xuân Mai kích động sờ vào cái nồi, nói: "Tốt quá."
Nàng vừa mới dứt lời, Vương Sơn Hạnh đã lao ra chạy đến căn bên cạnh, cũng tức là hai gian bên phải, dựa theo cách phân loại thì phòng này của nàng sẽ ở ngoài cùng bên phải, nàng nhanh chóng bước vào, mặt mày hớn hở.
Ở đây cũng có!
Nàng kích động chạy đến nói với mọi người: "Bên cạnh cũng có một cái nồi."
Một cái nồi đâu có rẻ, mà ai cũng có!
Đều có a!
Trời ơi! Muốn khóc quá!
Điểm này, Trần Lan Hoa và Vương Sơn Hạnh đều rất xúc động, nhưng Trần Lan Hoa lại mắng: "Nhìn cái dáng vẻ nhà quê chưa thấy gì của mấy người kia kìa, ngày vui chuyển nhà mà làm cái trò gì không ra thể thống gì hết!"
Nói rồi, không nhịn được, ngửa mặt lên trời rơi nước mắt.
Bà lại tìm cớ chữa ngượng: "Ta và các ngươi khác, ta bị cát bay vào mắt."
Tống Xuân Mai, Vương Sơn Hạnh: "..."
Điền Điềm mắt to tròn xoe, các đại nhân vì một cái nồi mà cao hứng, nàng ngược lại dẫn đầu nhìn gian phòng, bên trái cũng giống như vừa rồi, là một cái giường, bên phải lại khác. Nàng mau nói: "Nương, gian phòng kia không giống vừa rồi."
"Thế nào? Thế nào không giống?"
Mọi người tranh thủ lại gần nhìn, cái này xem xét, hắc, thật đúng là không giống, bên phải lại có hai gian, thấy một gian không giả nhưng nhìn thoáng qua liền thấy được phía trước còn có cửa, xuyên qua căn phòng này, đằng trước còn có một gian, nhưng hai gian đều không lớn bằng gian bên trái.
Nhìn như vậy, tính kỹ, không phải là sáu gian phòng đâu.
Đây coi như là tám gian phòng.
Điền lão đầu nhìn dáng vẻ khiếp sợ của mọi người mà cười đắc ý, thân là gia chủ trong nhà, hắn có thể so với người khác rõ ràng.
Tiểu lão đầu đắc ý giương cằm, nói: "Bọn nhỏ đều có phòng của mình, Tiểu Đông ở gian ngoài, Điền Điềm ở phòng trong, các ngươi mỗi người một gian."
Hắn còn nói: "Lúc đầu đội thợ xây kia nói làm thành phòng trước sau, như vậy sẽ đẹp hơn mà cũng không ảnh hưởng lẫn nhau. Nhưng mà cổ đồng chí nói, nếu là phòng trước sau, thì phía sau phòng một ngày không nhận được bao nhiêu ánh nắng, ở không thoải mái, người không thể không phơi nắng, với lại mùa đông sẽ lạnh. Cho nên đổi thành thế này tuy là muốn đến phòng Điền Điềm thì phải đi qua phòng Điền Đông, nhưng cả hai đều ở giữa, ở thoải mái."
Điền Điềm mắt lóe sáng như sao, nắm chặt nắm đấm cao hứng như muốn bay lên, giòn tan hỏi: "Sau này là ta ở một mình sao? Là ta một mình sao?"
Nàng dường như còn không tin được.
Điền lão đầu cười: "Chính ngươi ở."
Mắt Điền Điềm càng sáng hơn, khuôn mặt rám nắng cũng có thể thấy ửng hồng, nàng kích động nhanh chân chạy tới, vui mừng huơ tay múa chân, đúng là thích quá đi!
"Ta có phòng riêng á!"
Điền Điềm kích động ồn ào, hận không thể lăn lộn tại chỗ.
Cái gì!
Mười ba tuổi là người lớn rồi?
Không, nàng là đứa bé nàng muốn lăn lộn!..
Bạn cần đăng nhập để bình luận