Chúng Ta Toàn Thôn Xuyên 90 Rồi

Chúng Ta Toàn Thôn Xuyên 90 Rồi - Chương 41: Khảo thí chuyện này (hạ) (5) (length: 9141)

Thải Vân không hiểu nhiều về bà nội mình, nhưng nàng biết, ngày hôm nay nếu nàng không đoạt được vị trí trong top 5, cha nàng cũng không cứu được nàng!
Nghĩ một chút, thật là bi thảm.
Thải Vân: "Ta phải làm sao bây giờ!"
Buồn rầu, thật sự quá là buồn rầu!
Điền Điềm thông cảm nhìn Thải Vân, Thải Vân: "Sáng nay ta vừa ra khỏi cửa, bà nội ta đã nhìn chằm chằm vào ta."
Điền Điềm không nhịn được, nói: "Vậy còn mấy đứa em họ đâu? Cũng đều là trẻ con trong nhà, nếu bọn nó không thi tốt thì sao? Không thể chỉ yêu cầu mỗi mình ngươi chứ?"
"Chị họ, bà nội ta đã chuẩn bị một cây roi mây rồi, bọn em nếu không thi tốt, đều bị đánh hết."
Giọng nói đầy khổ sở truyền đến, thật sự là người nghe thương tâm, người nghe rơi lệ, giọng còn chưa cất lên, đã cảm thấy muốn khóc.
Điền Điềm liếc mắt sang bên cạnh, thấy cậu em họ Tiểu Dũng, Tiểu Dũng có vẻ mặt "chết chắc rồi", sống không còn thiết tha gì. Cũng giống như hắn, ca ca Đại Chí của hắn cũng đang sống dở chết dở.
Ba đứa trẻ nhà họ Tống, Tống Thải Vân, Tống Thừa Chí, Tống Nhận Dũng, cả ba đều đang trong bộ dạng muốn chết không sống.
Buổi sáng, giống như đi đưa đám vậy.
Dù là một cô gái lanh lợi, hoạt bát, dẻo miệng như Điền Điềm, bây giờ cũng không biết an ủi bọn họ thế nào.
Bà Tống thật sự hung dữ quá!
"Nàng, nàng thật sự đánh người sao?"
Thải Vân yếu ớt gật đầu, Đại Chí kích động: "Người kia không những đánh sao? Bản thân bà ấy thi không tốt, đã khóc hết gần một đêm, nhà ta tối qua cứ như có ma ấy, ô ô ô, trời ơi, bà nội ta đã như vậy rồi, nếu bọn ta không thi tốt..."
Run rẩy cả người.
Điền Điềm: "Trời ơi."
Nàng vò đầu: "Hay là cứ quỳ xuống xin tha đi."
Mấy người lặng lẽ gật đầu, chỉ có thể như vậy, chứ còn cách nào?
Roi mây đều đã chuẩn bị xong rồi.
Bọn nhỏ cùng lớp là Song Hỉ thương cảm nhìn ba đứa nhà bọn họ, cảm thấy nhà mình vẫn còn được, ít ra không nói chuyện không thi tốt là sẽ bị đánh. Nhưng mà, lần trước kiểm tra thử nàng thi tốt rồi, lần này nếu không thi tốt, chắc chắn cũng chẳng có mặt mũi nào.
Thở dài.
Bọn nhỏ vừa nói vừa đi đến trường học.
Mọi người đã đến đông đủ, so với hôm qua Điền Điềm và bạn bè nghe lén, hôm nay bên ngoài lớp học có mấy phụ huynh, đàng hoàng nghe, Điền Điềm và bọn bạn chui vào trong lớp học, nhìn tấm kính trước mặt, không cảm thấy vui vẻ gì cả.
Quả nhiên nhìn người khác náo nhiệt và bị người khác nhìn mình náo nhiệt không phải cùng một cảm xúc.
Điền Điềm trông thấy cha ruột.
Cha cô còn cười với cô.
Cô, cô, cô, cô cũng áp lực chứ!
Điền Điềm hít một hơi thật sâu, ngồi thẳng.
Rất nhanh, Quan Lệ Na lại tới, buổi giảng cũng chính thức bắt đầu.
Quan Lệ Na: "Lần thi cuối kỳ này mọi người thi đều không tệ, ngày thường lên lớp đã chăm chỉ nghe giảng bài, lần này chúng ta thi hai môn, một môn là toán, một môn là ngữ văn. Lần này công bố thành tích, chỉ công bố tổng thành tích top 5. Đương nhiên, chúng ta cũng sẽ tách điểm môn văn và toán ra, để mọi người có cảm giác trực quan hơn, mong mọi người không học lệch."
Điền Điềm đặt hai tay nhỏ lên đùi, siết chặt nắm đấm.
Quan Lệ Na là người thẳng thắn, không hề dây dưa, trực tiếp công bố thành tích: "Bây giờ công bố thành tích, hạng nhất, Điền Điềm."
Tay nhỏ của Điền Điềm lập tức buông ra, trong nháy mắt nở nụ cười rạng rỡ, ngoài cửa sổ Điền Thanh Tùng khoa tay múa chân, kích động lôi kéo người bên cạnh nói: "Nhìn kìa, xem con gái ta có lợi hại không? Con gái ta thật quá tuyệt. Nhà ta đây là Văn Khúc tinh hạ phàm, xem nó có giỏi không? Con bé thông minh giống cha ta, ô ô ô, cũng may là giống cha ta, nếu mà giống ta thì toi."
Đại lão gia bên cạnh: "..."
Vỗ vai Điền Thanh Tùng, con người này kích động đến sắp khóc rồi.
Trong phòng Quan Lệ Na vẫn tiếp tục: "Bạn Điền Điềm không những đạt hạng nhất, mà thành tích đơn môn cả văn và toán đều hạng nhất, sau này phải cố gắng hơn nữa."
Điền Điềm ra sức gật đầu, nàng sẽ cố, nhất định sẽ cố gắng!
Điền Điềm hạng nhất, các bạn cũng không quá bất ngờ, dù sao lần trước nàng đã nhất, mà Điền Điềm không những chăm chỉ nghe giảng, bình thường cũng rất hay học, về cơ bản xem phim hoạt hình xong là về nhà, ai cũng biết.
Không có gì bất ngờ cả, tuyệt không bất ngờ.
"Hạng hai Tống Thải Vân."
Thải Vân trong nháy mắt thở phào nhẹ nhõm, vành mắt lập tức đỏ hoe, cuối cùng cũng không bị đánh nữa rồi.
Nhưng mà, hai em trai của nàng thì ngay lập tức khóc ré lên, xong rồi, bị đánh là không tránh khỏi. Chị hai sao mà thi giỏi thế chứ!
Bọn nó tiêu đời rồi!
Nước mắt ràn rụa.
Quan Lệ Na vui mừng: "Tống Thải Vân, em cũng phải cố gắng hơn nữa, em nhìn xem các em trai em vui mừng đến phát khóc kìa."
Đại Chí, Tiểu Dũng: "......................"
Cô Quan à, cô nhìn từ chỗ nào mà ra thế?
Bọn em là đang khóc vì tương lai của mình đấy ạ!
Roi mây chết tiệt!
Xong rồi!
Quan Lệ Na làm sao biết được, cười vui vẻ nói tiếp: "Hạng ba Trần Bình, Trần Bình lần trước thứ năm, lần này thứ ba, có tiến bộ."
Trần Bình nhếch khóe miệng.
Trần Sơn hướng em gái giơ ngón cái lên.
"Thứ tư, Song Hỉ."
Song Hỉ tuy không được như lần trước, nhưng cũng lọt top 5, nàng rất hài lòng. Nàng lại có thể ra ngoài rồi! Nàng lại còn có suất đi chơi, mắt nàng cong cong lên, rất cao hứng.
"Hạng năm..." Quan Lệ Na cố tình dừng lại một chút, thấy mọi người căng thẳng không thôi, nhưng mà nàng cũng không câu giờ nữa, nói: "Điền Thanh Liễu."
Mặt Điền Thanh Liễu trong nháy mắt đỏ bừng, kích động! Nàng nàng nàng, nàng cuối cùng cũng không có mất mặt!
Thực ra mà nói, lần này so với lần kiểm tra trước, 5 người đứng đầu vẫn y hệt, chỉ là thứ tự có chút thay đổi thôi. Nhưng vẫn là 5 người đó, cho thấy trong thời gian này, bọn họ học rất chắc.
Nước đến chân mới nhảy không bằng từ đầu đã chăm chỉ học hành.
Quan Lệ Na: "Các bạn khác cũng đừng nản lòng, sau này phải cố gắng hơn."
Nàng mỉm cười nói: "Các bạn nam phải cố gắng lên nhé, hai lần liên tiếp, con gái đều thi tốt hơn, các em phải nỗ lực hơn đấy."
Bé trai trong lớp ai nấy đều cúi gằm mặt, cảm thấy mất mặt.
Lần này coi như bỏ qua, mà hai lần đều không được, thì quả thật không ổn rồi. Quan Lệ Na dặn dò chuyện ngày mai đi ra đảo, đồng thời khích lệ mọi người tiếp tục cố gắng. Cuối cùng, nàng cười nói: "Kỳ nghỉ vui vẻ sắp đến rồi, lần sau đi học là năm sau, một tháng nghỉ này, mọi người cũng đừng chỉ mải chơi, học hành cũng đừng lơi là nhé. Nếu không, đợi đến đầu năm học mới, sẽ phải chịu thiệt đấy."
"Vâng ạ!"
Quan Lệ Na: "Thành tích của các bạn còn lại lát nữa sẽ dán lên, các bạn trai, cố gắng lên nha!"
Bé trai ai nấy càng xấu hổ hơn.
Chuông tan học vang lên, Điền Điềm dẫn đầu chạy ra ngoài, thật sự còn nhanh hơn cả thỏ.
Điền Điềm không phải muốn xem ai đứng cuối, mà là muốn đi xem thành tích của ca ca mình, cái này xem xong... Nàng quay đầu nhìn ca ca, vô cùng thông cảm, nói: "Ca, anh thứ sáu..."
Chuyện thống khổ nhất trên đời là gì?
Đó chính là, top chỉ lấy năm người, mà anh thi thứ sáu.
Điền Đông buồn rầu tựa vào tường, buồn bã nhìn trời.
Chỉ thiếu một người nữa thôi.
Anh thật đúng là...
"Điền Đông, chúng ta đám học sinh nam chỉ trông cậy vào cậu gỡ thể diện, kỳ nghỉ này cậu phải học nhiều nhé, cuối năm đánh bại đám con gái kia, giành vị trí cao." Hổ Tử xáp lại gần, cậu biết mình không được, nhưng cảm thấy Điền Đông có hi vọng.
Cậu ta tiến bộ rất nhanh mà.
Điền Đông: "Trần Sơn thi thế nào? Cậu thì sao?"
Đều là anh em, phải hỏi một chút chứ.
Hổ Tử: "Ách..."
Trần Sơn nhìn Điền Điềm, Điền Điềm: "Anh Trần Sơn thứ tám, chị Tiểu Đình của con thứ bảy ạ."
Điền Điềm cười tủm tỉm: "Anh họ con là Tống Trăn thứ chín, Điền Ngữ thứ mười ạ."
Top 10, so với lần trước có thêm Điền Đông và Trần Sơn, thiếu Trân Hà và Điền Đào.
Thay đổi không lớn lắm.
Hổ Tử: "Vậy, ai đứng cuối?"
"Đúng rồi! Ai đứng cuối vậy? Để ta xem."
"Điền Điềm, em ở đầu danh sách, em xem thử đi!"
Các người lớn đều không tranh giành với bọn trẻ, tất cả đều đứng ở phía sau.
Điền Điềm lập tức nhìn về phía cuối bảng, trong nháy mắt không nói được lời nào, biểu cảm của nàng thật sự khó diễn tả thành lời, vi diệu ngẩng đầu: "Là chị Lan Ni Tử."
A cái này...
Các ngươi xem, cái này không phải ông trời tác hợp cho Điền Quý Tử hay sao?...
Bạn cần đăng nhập để bình luận