Chúng Ta Toàn Thôn Xuyên 90 Rồi

Chúng Ta Toàn Thôn Xuyên 90 Rồi - Chương 25: Nghe chân tường nhi (3) (length: 8677)

"Ngươi đúng là người chà đạp tên hay." Trần Lan Hoa cảm thấy Tôn bà tử thật sự là không ra gì.
Nhưng Tôn bà tử lại không nghĩ vậy, thấy Trần Lan Hoa lộ vẻ mặt đó liền đắc ý: "Ngươi ghen tị hả? Ngươi chính là ghen tị đó! Hắc hắc, dù sao ta giành trước được rồi, cái tên này là của ta."
Những người khác: "..."
Tôn bà tử thấy mọi người im lặng, càng thêm cao hứng, nhìn đi, bà nói đúng là ghen tị mà?
Dù sao bà dẫn đầu cướp được cái tên này rồi.
Tôn bà tử dương dương đắc ý: "Sau này ta gọi Tôn Tuệ Phương."
Trần Lan Hoa: "Thật chưa thấy chuyện như vậy, còn xông lên cướp cả tên hay của người khác."
"Thì sao, ta thích đó."
Tôn bà tử cảm thấy bây giờ thời gian thật tốt, không những sống tốt, còn có phim truyền hình hay để xem, hồi xưa xem kịch còn không có mà. Giờ không chỉ được xem, còn cướp được cái tên dễ nghe nữa chứ.
Mình quả nhiên là thông minh, thật đặc biệt thông minh.
Tôn bà tử cao hứng.
Điền Quý Tử trợn mắt há mồm: "Mẹ ta giờ gọi là Tuệ Phương rồi?"
Những người khác im lặng gật đầu, có chút không thể tin được, nhưng ngẫm lại, Tôn bà tử suy nghĩ cũng đúng, vậy cũng hay. Đổi cái tên dễ nghe cũng được mà. Như các bà các cô lớn tuổi, ai mà biết họ tên gì đâu.
Giờ đổi tên cũng tốt.
Nhưng nam giới chắc không được.
"Mẹ, mẹ thông minh thật đó." Điền Quý Tử vui vẻ, cảm thấy hắn giống hệt mẹ nó nhất, không nói gì khác, chính là sự khôn khéo.
Hắn cao hứng: "Vậy mẹ nói con có nên đổi tên không?"
"Đổi cái gì mà đổi! Cha ngươi đặt cho cái tên tốt biết bao nhiêu? Quý Tử, nghe là thấy giàu sang rồi, con đừng có đổi bừa."
Điền Quý Tử: "Cũng đúng."
Cũng đúng cái gì mà cũng đúng.
Mọi người đối với đầu óc của Điền Quý Tử đã không còn hy vọng gì.
Người này thật quá dễ bị người ta lung lay.
Điền Quý Tử thì tự cảm thấy mình là người đại thông minh, hắn cười hắc hắc không ngừng.
Lúc này Điền Phú Quý đột nhiên mở miệng: "Thím Đại Chủy, sao không thấy con bé Điền Điềm nhà thím đâu?"
Trần Lan Hoa lạnh lùng hừ một tiếng, chẳng buồn đáp lại Điền Phú Quý, Điền Phú Quý cũng không giận, mà nháy mắt với con gái Trân Hà. Trân Hà im lặng đứng dậy, đi ra phía ngoài lớp học, cô đảo mắt nhìn quanh, cũng không thấy Điền Điềm.
Quả nhiên mà, cô đã nói Điền Điềm không cùng bọn Điền Đào ở cùng nhau, chắc cũng không ở đây một mình.
Trân Hà trở lại lớp, lắc đầu với cha mình.
Sắc mặt Điền Phú Quý trầm xuống, nhưng rất nhanh lại thu liễm lại, khúc nhạc dạo ngắn này, không ai phát hiện, mọi người đều đắm chìm trong bộ phim. Hết giờ chiếu phim không bị điện giật thì về nhà, Điền Phú Quý liền lập tức lộ rõ vẻ mặt không vui.
Tống Xuân Cúc không biết chồng mình sao lại không vui, nhưng vẫn cẩn thận cười nói: "Ông xã, sao thế? Có phải trái gió trở trời không khỏe không? Tôi đi rót chút nước nóng, ông ngâm chân cho dễ chịu nhé."
Nhà Điền Phú Quý thật có phúc mới có nhiều con gái, nếu không thì làm việc nhà chắc không xuể. Quá nhiều người cần hầu hạ, giờ Tú Hà lớn nhất thì hầu hạ bà nội Chu Tuyết Hoa. Trân Hà chăm sóc các em trai, Mỹ Hà hai người họ thì lo nấu nước với việc vặt.
Còn Tống Xuân Cúc thì chăm sóc chồng mình Điền Phú Quý.
Bình thường nhà người ta mỗi người mỗi việc, nhà họ thì mỗi người được trang bị một "Đại nha hoàn".
Tống Xuân Cúc trước lau khăn nóng mặt cho chồng, Điền Phú Quý đột ngột gọi người: "Tú Hà, Tú Hà."
Tú Hà vội tới: "Cha, sao thế?"
Điền Phú Quý hỏi: "Điền Điềm bình thường học hành thế nào?"
Tú Hà nghĩ ngợi, nói: "Rất giỏi, nàng thuộc dạng học rất tốt đó."
Điền Diệu Tổ nghe vậy, liền nói ầm ĩ lên: "Nó thì giỏi cái gì, suốt ngày hỏi cô cái này hỏi cô cái kia, tỏ vẻ với người ta thôi. Con nhỏ ranh, học giỏi thì làm được cái gì, chắc thi được Trạng Nguyên chắc? Sau này chắc chắn không bằng con."
Chu Tuyết Hoa hớn hở: "Đó là tất nhiên rồi, ai có cháu trai ta giỏi, nó Điền Điềm tính là gì chứ!"
Chu Tuyết Hoa hừ một tiếng, nói: "Đàn bà con gái, sớm muộn gì chả phải gả đi, học nhiều thì được cái gì chứ. Gái ngoan là phải học cô Lưu Tuệ Phương trong phim đó, vậy mới là gái tốt. Cứ giỏi giang khoe khoang ra thì còn ma nào dám đến? Nói thì phải là con trai, như vậy mới có tiền đồ."
Bà nói đến đây, không nhịn được mà chỉ trích mấy đứa cháu gái: "Mấy đứa phải đối xử tốt với em trai, em trai mấy đứa có sống tốt thì sau này mới giúp đỡ mấy đứa được. Đàn bà nếu không có nhà mẹ đẻ chống lưng thì coi như gả đi là bị người ta ức hiếp, mấy đứa đừng tưởng bây giờ ở đây là không giống nha, cũng đừng tưởng không cần nhờ cậy đến em trai. Mấy đứa đừng có học theo cái cô Tiểu Quan đại phu kia, cô đó không phải người quy củ gì đâu. Mà nói, ta còn nghe, nhà nó có tiền, mấy con gái có tiền đó thích làm gì chả được? Vậy cứ nói nhà mình hồi đó, con gái địa chủ trong thành còn hơn con gái nhà bình thường kia kìa! Mấy đứa có là cái gì mà so với người ta chứ. Mấy đứa xem phim đi, như con Tảo Hoa hồi trước đó, nhìn xem nó thành phụ của bọn trẻ con rồi kìa, giá như mà có em trai giúp cho thì có bị thế đâu. Mấy đứa phải đối tốt với em trai, sau này mới có chỗ dựa."
"Vâng, bà nội, tụi con biết rồi."
Lời này, đến cả Tú Hà cũng cực kỳ tán thành.
Cô thật sự chán ghét mẹ kế Tống Xuân Cúc và mấy chị em Tống Xuân Cúc sinh ra, nhưng cô lại hết lòng với các em trai, một nhà không thể không có con trai được. Cô là con gái lớn, cô hiểu rất rõ chuyện đó. Cô cũng hết mực yêu thương em trai Diệu Tổ.
Trân Hà mấy đứa thì lại càng vậy.
Đứa nào đứa nấy đều được giáo dục từ nhỏ, vậy nên ai ai cũng đều là bọn mê em trai.
Tống Xuân Cúc đặc biệt có thể đoán được tâm tư của chồng mình, dịu dàng hỏi: "Sao thế? Có phải Điền Điềm có vấn đề gì không?"
Thật ra thì nàng ta chẳng thích Điền Điềm.
Nếu không, ban đầu khi còn tưởng mình có thai thì cũng không sai người giả vờ bị đụng phải cái con bé chết tiệt kia.
Có thể nói, trong lũ trẻ trong thôn, nàng ta không ưa Điền Điềm nhất, ai bảo, Điền Điềm là do nàng ta bị sẩy thai mà ra chứ. Vì Tống Xuân Mai bị ngã mà sẩy thai không sinh được nữa, nàng ta không chỉ có mối bất hòa với nhà họ Tống, ngay cả với Điền thôn trưởng cũng cạch mặt luôn.
Đương nhiên, Tống Xuân Cúc đổ hết giận chó đánh mèo lên người Điền Điềm.
Nàng ta cảm thấy đều do con nhỏ ranh này khắc nàng ta.
Nó vừa mới sinh ra đã gây ra phiền phức lớn như vậy cho nàng ta rồi, không phải khắc nàng ta thì là gì chứ?
"Chị cả của em cũng chẳng phải dạng gì thông minh, Điền Thanh Tùng thì càng không bằng một phần vạn của anh. Điền Điềm thông minh đến mức nào được? Em thấy nó thích thể hiện thì có, cho nên nhìn thì có vẻ học giỏi, chứ lúc thi thật chưa chắc đã được vậy đâu."
Giọng nàng ta nhu nhu nhược nhược, Phú Quý thích nhất nàng ta như vậy.
Điền Phú Quý: "Anh thấy chắc Điền Điềm ở nhà học."
Anh ta đoán trúng rồi.
Anh ta nói: "Con gái lúc nào chả không bằng con trai thông minh, anh đã nói nó sao có thể hơn được con trai, hóa ra là lén lút học ở sau lưng, thật là một đứa thâm hiểm."
"Haiz, cái con bé chết tiệt đó!" Chu Tuyết Hoa không vui.
Bà ta hồi xưa là mẹ giàu nhất trong thôn, giờ chỉ là một bà lão bình thường, làm sao chấp nhận được sự khác biệt này, cứ thấy người ta nhà khác mạnh hơn một chút thì cũng rất khó chịu. Giờ vừa nghe nói con bé kia còn lén lút học, liền nổi giận: "Sáng mai ta nhất định cho mọi người biết chuyện đó."
Điền Phú Quý: "Nếu như tuyên dương ra ngoài, có lợi gì cho nhà mình?"
Điền Phú Quý hỏi vậy, Chu Tuyết Hoa ngẩn người ra, nhưng ngay lập tức đáp: "Để mọi người cười chê nhà nó."
Điền Phú Quý lắc đầu: "Cười chê cũng chỉ nhất thời, với cả cũng chưa chắc đã chê cười, bà nhìn xem mấy cô giáo giờ, đều rất khen mấy đứa chăm học, lỡ đâu bà tuyên dương ra ngoài người ta còn khen nó thì mình lại thiệt."
Bạn cần đăng nhập để bình luận