Chúng Ta Toàn Thôn Xuyên 90 Rồi

Chúng Ta Toàn Thôn Xuyên 90 Rồi - Chương 66: Hoài nghi (3) (length: 7748)

Hắn vội nói: "Đại thúc, ta sai rồi, sau này ta tuyệt đối không như vậy nữa, ngươi tuyệt đối đừng phạt tiền nha."
Nếu không có tiền, cuộc sống của bọn hắn sẽ khó khăn lắm.
"Điền đại thúc, van xin ngươi, ngươi yên tâm, ta sau này cam đoan không đánh vợ nhỏ, cam đoan không."
Điền lão đầu cũng không muốn dây dưa với hắn, chỉ nghiêm giọng nói: "Ngươi nhớ kỹ ta, ta không phải nói đùa, nếu còn lần sau náo ra chuyện nữa... thì tự ngươi liệu mà xem xét."
Điền Đại Ngưu: "Dạ."
Hắn thật sự không dám làm càn, bởi vì hắn không chắc lão Điền đại thúc có thể thật sự làm như vậy không, trước mặt đồng tiền, cái gì cũng có thể nhịn. Hắn cũng không muốn giống nhà Điền Phú Quý, thiếu mất một khoản tiền phụ cấp.
Tiền phụ cấp của họ vốn đã thấp hơn lương bên ngoài, nếu không có nữa thì dù không chết đói, chắc chắn sẽ phải vất vả hơn.
"Đại thúc, ngươi cứ yên tâm, ta tuyệt đối sẽ làm người tốt."
Điền lão đầu: "Ừ, tự liệu mà xem xét."
Rồi ông liếc nhìn Hòe Hoa, khẽ thở dài, thật sự ông không hiểu nổi vợ chồng này.
Nhưng ông cũng chẳng muốn hiểu làm gì, có khi hiểu rõ thì ông lại không bình thường mất. Sau khi xử lý xong chuyện của đôi vợ chồng này, Điền lão đầu thật tâm nói: "Ta cũng biết, các ngươi có chút không vừa ý, nhưng hãy nghĩ xem lúc ta chạy nạn, rồi nhìn lại hiện tại xem, chẳng phải rất tốt sao? Làm người thì biết đủ thôi! Mỗi nhà mỗi cảnh, ai cũng có nỗi khó riêng, nhưng chung quy phải sống cho tốt. Cãi nhau ầm ĩ cũng không thể làm cho thời gian tốt hơn được, đúng không?"
Hiếm khi ông tốt bụng nói một câu, đang định đi thì đột nhiên thấy Điền Đại Ngưu bắt đầu khóc.
Điền lão đầu: "Ấy..."
Điền Đại Ngưu mắt rơm rớm, nước mắt cứ rơi tí tách, đừng nhìn mắt nhỏ, mà nước mắt lại nhiều, hắn khóc như mưa, oa oa: "Đại thúc, trong lòng ta đắng quá!"
Điền lão đầu: "Thôi nào, đừng khóc mà."
Điền Đại Ngưu: "Đại thúc, ta khổ quá, ta đắng quá! Ngươi nói xem tại sao ta lại xui xẻo đến vậy chứ!"
Hắn vừa khóc vừa than: "Ta cũng không muốn đánh người, nhưng Vương Hòe Hoa ả ta là đồ hung hãn mà, ả thừa lúc ta đi ra ngoài khám bệnh, dẫn cả gian phu về nhà, ả không phải là người mà!"
Vương Hòe Hoa không nói gì, cũng không phản bác, chỉ cúi đầu nghịch ngón tay.
Điền lão đầu: "... ?"
Điền Đại Ngưu: "Ai cũng ức hiếp ta, ai ai cũng ức hiếp ta hết á, ta đi khám bệnh, vốn đã không xong, kết quả lừa đảo còn muốn lừa gạt ta, huhuhu, ta lên bệnh viện mà còn gặp phải lừa đảo. Huhuhu, chút nữa là bị lừa mất tiền."
Điền lão đầu: "... ?"
Còn có chuyện này nữa?
Điền Đại Ngưu tiếp tục khóc lóc: "Lừa đảo còn nói ta không phải đàn ông, hắn không chỉ muốn gạt tiền ta, còn muốn vũ nhục nhân phẩm của ta nữa, huhuhu..."
Điền lão đầu: "... ?"
Bọn họ đi bệnh viện không chính quy à? Sao lại còn gặp phải lừa đảo được chứ?
Điền Đại Ngưu: "Ta sinh không còn gì luyến tiếc nữa, vốn dĩ ta đã như vậy rồi, vừa về còn suýt bị bắt gian tại giường, ta khổ quá!"
Hắn đột ngột tiến lên, nhào vào người Điền lão đầu, oa oa khóc: "Đại thúc, số ta khổ quá!"
Điền lão đầu trong nháy mắt cảm thấy da gà nổi lên hết. Thật sự là, ngươi dù đã không được, thì cũng đừng như vậy chứ, làm như cô gái yếu đuối vậy, thật sự là làm người ta tê cả da đầu.
Đám người đang nhìn trộm ở ngoài cửa cũng không nhịn được xoa cánh tay, Điền Đại Ngưu người này sao thế nhỉ.
Trần Lan Hoa không nhịn được, vội vàng chạy tới, kéo lão đầu của mình ra, nghiêm giọng nói: "Có gì thì cứ nói, sao lại ôm người vậy?"
Bây giờ nàng nhìn Điền Đại Ngưu, càng thấy sợ.
Đây chính là đồ hung hãn đó.
Lão thái thái không tha, lão đầu nhi cũng không tha sao?
Nói chung, bây giờ Trần Lan Hoa có một vạn phần lo lắng về Điền Đại Ngưu, tính cảnh giác mười phần.
Điền Đại Ngưu nào biết Trần Lan Hoa nghĩ gì, còn đang khóc: "Đại nương, ta thật sự là, sao ta lại khổ sở thế này, cô nói xem, ta có giống nhân vật nữ chính trong phim truyền hình không? Đều là số phận long đong, chìm nổi quá mà!"
Trần Lan Hoa: "... ... ..."
Không thấy, thật sự không thấy giống nha.
Hơn nữa một mình ngươi thân nam nhi, không phải nên so sánh với nhân vật nam chính sao? Sao còn so với nhân vật nữ chính thế?
"Đại Ngưu à, ngươi cứ sống cho tốt vào, nhìn xem bây giờ ta sống có tốt không? Ngươi phải nghĩ đến những điều tốt, so với trước kia, bây giờ chúng ta sống tốt hơn bao nhiêu? Ngươi đừng cứ nghĩ đến chuyện không vui nữa."
Điền lão đầu giờ mới thấy mình đúng là dư thừa, dư thừa cả cái mồm, bằng không thì có chuyện thế này không, xem này!
Còn bị lừa vào nữa chứ.
Điền Đại Ngưu: "Ta biết, nhưng ta khổ tâm quá, ai mà muốn mình thành cây cao su quả, đàn ông ai mà muốn bị gọi là trâu thiến chứ. Ta lúc đầu còn muốn chữa trị, ta muốn chữa trị trong âm thầm, để kinh diễm mọi người. Nhưng bác sĩ nói cái này của ta trị dứt điểm không được, lang băm, thật là lang băm mà!"
Khóe miệng mọi người giật giật, cảm thấy người này thật đúng là, ngươi bị thương bao nhiêu năm rồi, lúc đó đã không chữa được rồi, bây giờ không chữa được cũng là bình thường chứ? Sao ngươi lại trách móc người ta vậy? Người ta oan uổng quá mà?
Hơn nữa còn muốn kinh diễm mọi người?
Ngươi dù có sửa lại thì cũng chẳng kinh diễm được ai đâu?
Tự mình đa tình!
"Vốn đã không trị được, ngươi cứ khăng khăng đòi chữa làm gì, còn tốn tiền nữa. Ta còn chưa trách ngươi đấy." Hòe Hoa nhỏ giọng lầm bầm.
Điền Đại Ngưu: "A! A a a! Ta đánh chết ngươi!"
Lại nổi điên lên rồi!
Điền lão đầu: "..."
Những người đang nhìn trộm ngoài cửa: "..."
Mọi người thật không hiểu nổi, rốt cuộc Hòe Hoa đang nghĩ gì, nhưng mà xem náo nhiệt thì ai chẳng thích, dù sao đó cũng không phải là chuyện nhà mình, đâu có mất mặt.
"Thôi thôi, hai người các ngươi thật sự là..." Điền lão đầu không biết nói gì nữa, Điền Đại Ngưu một giây thu lại hết: "Đại thúc, ta nghe lời ngươi, ta là nể mặt ngươi đó."
Vừa rồi còn múa may giơ vuốt, trong nháy mắt ngoan ngoãn lại, mọi người trố mắt há mồm.
Bọn họ sao không biết lời Điền lão đầu có tác dụng đến thế?
Nhưng nghĩ lại thì, nào phải là lời Điền lão đầu có tác dụng?
Mà là tiền có tác dụng ấy chứ!
Điền Đại Ngưu tuy la lối om sòm, nhưng vẫn sợ bị trừ tiền.
Ừm, quả nhiên tiền là thứ bảo bối số một có thể nắm người ta, từ xưa đến nay, tiền vẫn là thứ vạn năng mà.
Điền lão đầu: "Hòe Hoa, ngươi cũng bớt chọc Điền Đại Ngưu đi, Điền Đại Ngưu ngươi thì kiềm chế cái tính khí nóng nảy của mình vào, hai bên nhường nhịn hòa thuận có phải là rất tốt không?"
Ông liếc nhìn hai người rồi nói: "Đừng có náo loạn nữa."
"Biết rồi."
Hai người này lại thành thật hẳn.
Điền Viễn Sơn thật sự không muốn tiếp tục ở lại đây nữa, kẻo lại có chuyện rắc rối nào, ông dứt khoát chắp tay sau lưng rồi rời đi.
Điền Đại Ngưu hung hăng liếc Hòe Hoa một cái, gắt lên: "Còn không mau nấu cơm đi!"
Hòe Hoa đáp ngay: "Dạ."
Nàng lại rất thạo việc, làm việc rất giỏi.
Điền Viễn Sơn trở về nhà, cũng chỉ biết xoa thái dương đầy bất đắc dĩ, nếu trong thôn đều là người như vậy thì chắc ông tức chết mất. Cũng may là cách nhà có mấy căn. Trong thôn nói chung vẫn là sống hòa thuận với nhau.
Điền lão đầu: "Đúng rồi, Đông Tử, con có biết chuyện của Điền Đại Ngưu là như thế nào không?"
Điền Đông gật đầu, rồi liếc nhìn Điền Điềm và Điền Đào.
Điền lão đầu: "Các con về phòng học bài đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận