Chúng Ta Toàn Thôn Xuyên 90 Rồi

Chúng Ta Toàn Thôn Xuyên 90 Rồi - Chương 46: Ruộng trượng nghĩa (1) (length: 7720)

Điền Quý Tử thề, cả thôn tất cả con nít, tất cả!
Không ai so với Điền Điềm tốt hơn, càng trượng nghĩa, Điền Điềm chính là tiểu tiên nữ trên trời, tốt nhất chính là nàng!
Ngươi xem một chút, người khác nào có nàng lanh lợi, tháo vát như vậy.
Quá đáng tin!
Hắn kích động: "Nha đầu ngọt ngào ơi, ta biết ngay con mắt của ngươi tinh, chọn đồ đẹp quá."
Điền Điềm cười hì hì: "Đẹp thật sao? Ta chọn lâu lắm đó nha."
Điền Điềm chọn một cái vòng hoa đỏ rực to đùng, cái này gọi là cái gì vòng đại tràng, Điền Điềm không biết đâu, nhưng mà nàng thấy đẹp quá trời, trên đó còn gắn mấy thứ lấp lánh chói mắt nữa. Thật sự là chưa thấy cái gì đẹp như vậy luôn!
Mấy đứa con gái trong thôn, có sợi dây thừng buộc tóc là đã khá rồi.
Không ít phụ nữ người ta, chỉ dùng một cái que gỗ là có thể búi tóc lên rồi. Cái gì mà trâm cài tóc là không có luôn, hoa cài đầu cũng cơ bản không ai thấy. Tuy nói sau khi xuyên không vào trong TV thì ngược lại nhìn thấy, nhưng mà trên TV toàn phụ nữ tóc ngắn nhiều hơn, nên cũng không nhìn được nhiều.
Cho nên Điền Quý Tử thấy Điền Điềm chọn cái này quá là đẹp.
Không những đẹp, mà còn độc nhất vô nhị nữa chứ, trong thôn có ai dùng đâu!
Hắn nói: "Ngươi đúng là giỏi quá."
Điền Điềm kiêu ngạo ưỡn ngực, hất cằm lên nói: "Đó là đương nhiên, ta đã hứa phải chọn thật kỹ, thì dĩ nhiên phải chọn cái đẹp nhất rồi."
Bọn họ trước đây chỉ mặc đồ cũ kỹ, nên đặc biệt thích mấy màu sắc tươi tắn, Điền Điềm nói: "À mà, còn dư tiền đó nha."
Điền Điềm móc tiền ra: "Ngươi đưa cho ta mười đồng, cái này hết hai đồng, còn dư lại tám đồng nè."
Tiểu cô nương khoe công: "Cái ông chủ kia đòi bốn đồng đó, là bà nội ta ra mặt trả giá, chặt xuống một nửa luôn, ngươi cứ lén mà mừng đi."
Điền Quý Tử: "!"
Hắn kinh hãi: "Miệng của thím quá lợi hại đi?"
Điền Điềm đắc ý: "Ngươi cũng nói đó thôi, bà nội ta được gọi là 'miệng lưỡi bà', thì dĩ nhiên là ăn nói rất giỏi rồi! Bà nội ta trả giá siêu đỉnh luôn."
Điền Quý Tử sùng bái nhìn về phía trong sân, cảm thấy quả là người không thể xem thường. Đây đúng là người có tài, nhưng mà, Điền Quý Tử lẩm bẩm: "Mấy người trong thành này đúng là ngây thơ đi? Cái giá đó muốn là thật thì cũng nhiều quá, vậy mà còn trả xuống được một nửa."
Nhắc tới cái này, Điền Điềm cũng tràn đầy cảm xúc, nàng nói: "Đúng đó, cái gì cũng trả giá được."
Ngừng một chút, tiểu cô nương còn nói: "Cũng không phải, ăn đồ ăn thì không được trả giá, cùng lắm thì xin thêm một chút, cho đầy hơn một tí, chứ giá cả thì không mặc cả được. Nhưng mà đồ khác thì đều mặc cả được hết. Tụi ta không có mua quần áo, ta thấy có một Đại tỷ mua áo bông, hét giá tám mươi, mà trả xuống được ba mươi lăm đồng. Thật sự là quá giỏi luôn, bà nội ta còn nói phải học theo trả giá đó!"
Lúc đó Điền Điềm nhìn mà cũng hết hồn.
Điền Quý Tử: "..."
Khóe miệng hắn giật một cái, đối với thế giới bên ngoài sinh ra một nỗi sợ hãi tột độ, mẹ ơi, cái này cũng quá đáng rồi đó? Hắn một tên gà mờ không biết trả giá, thì làm sao sống được đây?
Điền Điềm: "Ngươi sao vậy, sao lại run vậy?"
Điền Quý Tử: "Ta cũng đâu biết trả giá, ngươi nói sau này ta ra ngoài thì sao?"
Điền Điềm nghĩ nghĩ, nói: "Ta cũng không biết, nhưng cứ nhìn người ta mà làm theo. Cứ mạnh dạn mà trả giá, dù sao ngươi là đàn ông con trai mà, cũng không sợ bị đánh."
Điền Quý Tử: "..."
Lời này, lời này... Hình như cũng đúng ha.
"Được rồi, ta hoàn thành nhiệm vụ tốt rồi, không uổng công bắt ngươi ăn vặt." Điền Điềm sảng khoái đưa cả tiền còn lại cho Điền Quý Tử. Điền Quý Tử cảm động muốn khóc luôn, ngươi xem một chút, ngươi xem một chút ai tốt bằng Điền Điềm được nữa?
Vừa giúp mua đồ, vừa giúp trả giá, còn tốt bụng nữa chứ.
Hắn móc ra một đồng, nói: "Nè, cho ngươi một đồng tiền công, mà ngươi còn giúp ta trả giá nha."
Chứ mà để hắn tự mua thì người ta nói bao nhiêu cũng phải trả.
Điền Điềm không chịu nhận, nàng lắc đầu: "Thôi, ta không lấy đâu, bình thường ngươi chả hay cho ta ăn vặt còn gì, ta đâu có tham lam vậy! Với lại, người như ngươi còn đang lẻ loi, độc thân thế này cũng nhiều khoản phải tiêu mà."
Cái vụ liên quan đến tỷ tỷ Lan Ni Tử, sao mà dễ được?
Tiền tiêu vào đó có mà không ít ấy chứ.
Điền Điềm tỏ vẻ mình rất hiểu chuyện.
"Với lại ngươi phải tích cóp tiền cưới vợ nữa chứ."
Điền Quý Tử: "Ta..."
Hắn đột nhiên hạ giọng nói: "Nha đầu ngọt ngào à, con giúp ta nghĩ xem, ta giấu tiền ở đâu mới tốt? Chứ mà ta định tích cóp tiền, là mẹ ta thể nào cũng tìm ra được." Mẹ hắn thì có đưa tiền tiêu vặt cho hắn, nhưng mà chưa chắc đã muốn để hắn tự tích cóp tiền riêng.
Mẹ hắn người này, cứ sợ hắn bị người ta lừa, hắn làm sao dễ dàng để người khác lừa được chứ?
Hắn còn tinh quái lắm đó.
Điền Quý Tử tinh ranh mà.
Điền Điềm nhìn Điền Quý Tử kỳ lạ, không hiểu sao mình lại được Quý Tử thúc tín nhiệm như vậy, chẳng lẽ nhìn nàng đáng tin lắm sao? Chắc là vậy, quả nhiên trẻ con như nàng ai cũng yêu mến mà.
Nhưng mà, giấu ở đâu thì làm sao nàng biết được? Nàng đâu có xài đến tiền riêng mà đi giấu.
"Nha đầu ngọt ngào. Con cho ta xin ít ý kiến đi, con có nhiều ý tưởng nhất."
Điền Điềm ngước mắt lên, lập tức nói: "Ta cũng không biết đâu à, ta có bao giờ giấu tiền đâu, mấy đồ ăn ngon đều để trong tủ thôi mà. Nếu như ngươi muốn giấu tiền..."
Nàng suy nghĩ một lát, đưa ra vài đề nghị: "Có thể may một cái túi vào đồ không hay mặc đến, sau đó nhét vào đáy rương. Hoặc cũng có thể nhét tiền vào gối. Hay là tìm cái khăn gói tiền lại, dán sau lưng tủ..."
Nàng gãi gãi đầu, thật lòng nói: "Ta chỉ nghĩ bừa thôi, cũng không biết người ta có tìm thấy hay không nữa, dù sao ta có tiền đâu mà biết cách giấu, chưa có kinh nghiệm giấu tiền mà."
Vừa ngẩng đầu, liền thấy Điền Quý Tử trợn mắt há mồm.
Điền Quý Tử: "...Ngươi nói cái này mà gọi là nghĩ bừa à? Cái này của ngươi còn tốt hơn của ta nhiều!"
Chứ mà hắn thì chỉ có nghĩ là mỗi ngày nhét tiền vào túi, hoặc là để trong ngăn kéo thôi.
Cái này. . . Cái này đâu có giống mấy cái Điền Điềm vừa nói đâu!
Điền Điềm cũng trợn mắt há mồm, mở to mắt: "Hả? Vậy là được hả? Ta chỉ tùy tiện nói thôi mà! Ngươi tự mình cân nhắc đi, không thôi tiền mà bị người ta tìm ra thì đừng có trách ta à."
Điền Quý Tử: "Ta là loại người đó hả?"
Hắn ấm ức: "Con nói vậy cũng không đúng, con cũng biết Quý Tử thúc là người thế nào mà, ta có phải cái loại hay đi đổ oan cho người khác đâu."
Điền Điềm: "À."
Điền Quý Tử vỗ vai Điền Điềm, nói: "Dù sao thì ta biết con trượng nghĩa nhất, đã con không lấy tiền, Quý Tử thúc cũng không đưa cho con, đợi ta mua đồ ăn ngon cho con nha."
Điền Điềm cong khóe miệng: "Cảm ơn Quý Tử thúc."
Điền Quý Tử: "Hại, chúng ta là đồng minh tốt, sau này nếu con ra ngoài nhớ giúp ta đó."
Điền Điềm: "Không vấn đề."
Hai người thì thầm nhỏ to, xem xét đã biết không phải người tốt rồi, dù sao thì Điền Thanh Hòe thấy, hai người này trông không giống người tốt gì hết, hắn từ xa chạy tới, lớn giọng gọi: "Điền Điềm!"
Hắn tức giận nói: "Sao con lại đứng với cái người này mà nói nhỏ thế? Tránh xa hắn ra một chút, hắn không phải người tốt đâu."
Điền Thanh Hòe cảm thấy cháu gái mình đúng là đồ ngốc, sao mà không nhìn rõ được cái bản chất ngu xuẩn của Điền Quý Tử chứ.
Cái người này còn tranh giành Lan Ni Tử với hắn, không phải người tốt, nhất định là không phải người tốt.
Điền Điềm thì lại không đáp lời này, mà lại hỏi: "Thanh Hòe thúc, chú tới đây làm gì?"
Đừng nhìn Điền Thanh Hòe là đường thúc của nàng đó, nhưng mà ở chung với Điền Thanh Hòe thật sự là không bằng ở chung với Quý Tử thúc...
Bạn cần đăng nhập để bình luận