Chúng Ta Toàn Thôn Xuyên 90 Rồi

Chúng Ta Toàn Thôn Xuyên 90 Rồi - Chương 68: Trúng thưởng (4) (length: 7840)

Điền Phú Quý nghĩ đến thì giận, nhưng rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh, nói: "Ta nghe nói ngươi ướp trứng vịt muối ăn ngon, không biết khi nào ta có cơ hội nếm thử tay nghề của ngươi."
Hòe Hoa mắt sáng lên: "Còn khi nào nữa, bây giờ được rồi, ngươi chờ đó, ta đi lấy cho ngươi!"
Điền Phú Quý cười đắc ý.
Nghe lén Điền Điềm: "..."
Ê ~ cái tên Phú Quý chú này không phải rất giàu sao? Có tiền còn muốn chiếm lợi lộc, thật mất mặt.
Điền Điềm khinh bỉ loại đàn ông này, đúng là thứ gì vậy.
Phi!
Điền Điềm cảm thấy mình tuổi còn nhỏ, mà đã hiểu rõ những người này rốt cuộc là loại người gì, sao có thể kỳ quặc như vậy. Từng người một! Đúng là khác thường mà! Cô bé ôm đầu gối nghe lén, trong lòng không ngừng cảm thán.
Lúc này Hòe Hoa đã vào nhà. Nàng liếc nhìn Điền Đại Ngưu vẫn còn ở sân trước, lén nhặt mấy quả trứng vịt muối nhét vào áo, rón rén đi ra ngoài.
Điền Đại Ngưu vô tình quay đầu, nghi hoặc nhíu mày, lập tức đứng dậy, vừa đến cửa đã thấy Hòe Hoa đang nhét trứng gà trứng vịt cho Điền Phú Quý, Điền Đại Ngưu lập tức nổi cơn tam bành, hắn quát lớn: "Các ngươi làm cái gì đó!"
Điền Đại Ngưu giận tím mặt: "Đồ Vương Hòe Hoa nhà ngươi, đúng là cùi chỏ quặt ra ngoài, lại dám lấy đồ trong nhà cho dã đàn ông, đúng là đồ tiện nhân!"
Hắn giận dữ xông lên muốn đánh Hòe Hoa, nhưng lần này Hòe Hoa đã tránh được.
Nàng nhanh chóng né người, nói: "Ngươi cũng lấy đồ trong nhà cho Thạch Tú Quế đấy thôi, mọi người đều cho, ta làm sai cái gì?"
Điền Đại Ngưu: "!"
Hắn trừng lớn mắt, không tin con đàn bà này dám cãi lại, hắn gầm lên: "Ta là đàn ông, là chủ nhà, tất cả mọi thứ trong nhà đều là của ta, ta muốn cho ai thì cho người đó. Còn ngươi, đúng là đồ đàn bà không biết điều lại đi làm chuyện ăn cây táo rào cây sung, lại còn dám so đo với ta? Xem ta đánh chết ngươi không!"
Hắn xông lên muốn đánh người, bốp!
Hòe Hoa trốn sau lưng Điền Phú Quý, Điền Phú Quý chưa kịp phản ứng, một cái tát đã giáng xuống mặt hắn. Điền Phú Quý: "Hả? Hả!"
Hắn rống lên: "Ngươi dám đánh ta?"
Hắn là Điền Phú Quý bao giờ chịu loại uất ức này!
Đừng nhìn Chu Tuyết Hoa hay gây chuyện, chứ Điền Phú Quý rất ít khi động tay thật sự với người ta. Hắn tự nhận là người có văn hóa, Điền Phú Quý tức giận run người, chỉ vào Điền Đại Ngưu mắng: "Ngươi đúng là đồ không biết điều, ngươi không xem mình là cái thứ gì, chuyên bắt nạt lão già, lại dám đánh ta?"
Điền Đại Ngưu lúc đầu đánh vào người trong lòng cũng có chút sợ hãi, nhưng rất nhanh lấy lại can đảm.
Đây là nhà của hắn!
Hắn tức giận nói: "Ta đánh vợ ta, là chính ngươi thích đâm đầu vào, trách ai được? Cũng tại ngươi cả đấy, đừng tưởng là ta không biết lòng dạ đen tối của ngươi. Chính ngươi không có cô vợ nhỏ à? Ngày nào cũng lượn lờ đến nhà ta, cũng chỉ tại cái con vợ nhà ta không biết điều, chứ người khác ai thèm để ý đến ngươi? Bây giờ ta đánh ngươi cũng đáng, thì sao nào! Nếu như ngươi không đến nhà ta, có bị đánh không? Nếu như ngươi không bênh con tiện nhân này, có bị đánh không? Thấy chưa, đồ mặt dày nhà ngươi, thông đồng với vợ ta còn để vợ ta trộm đồ, còn dám trộm cả trứng nhà ta!"
Hắn vốn dĩ không dám đắc tội Điền Phú Quý, Điền Phú Quý có tiền mà, chỉ cần lọt chút kẽ tay cho nhà mình thì coi như là qua ngày. Nhưng mà bây giờ khác xưa, bây giờ khác rồi.
Bây giờ thời thế khác rồi, đối với cái thứ biết giở trò kia thì có gì đáng sợ chứ?
Điền Phú Quý cũng chỉ là đồ lười nhác thôi, cũng đâu có hơn gì mình, đến lúc đó còn chưa biết ai hơn ai đâu, nghĩ vậy Điền Đại Ngưu hoàn toàn không sợ Điền Phú Quý. Hắn la hét om sòm: "Mọi người đi qua đường ghé xem này! ~ xem Điền Phú Quý trơ trẽn như thế nào, thậm chí ngay cả đồ của đàn bà cũng chiếm. Thật là đồ mặt dày, đi buôn bán nhan sắc!"
Điền Đại Ngưu la lối om sòm một hồi, người xung quanh nghe thấy động tĩnh cũng xúm lại xem.
Trần Lan Hoa nhìn Điền Điềm đang ngồi xổm một góc, cạn lời: "..."
Hóa ra con gái mày không thấy tăm hơi là ở chỗ này hóng chuyện hả?
Điền Điềm xấu hổ cười với bà, lập tức chạy đến bên Trần Lan Hoa, dù sao giờ ai cũng ra hết cả rồi, cũng chẳng cần trốn nữa.
Điền Đại Ngưu: "Đồ dã đàn ông kia chiếm tiện nghi vẫn chưa đã à! Mọi người xem đi, đây là người giàu nhất làng, nhà giàu đấy! Tiền của nhà giàu đều từ đâu ra? Đều là đi lừa đàn bà cả đấy! Ôi chao, nhìn xem cái thứ người gì kìa!"
Điền Đại Ngưu rất kỳ lạ, rõ ràng là không muốn việc mình bị cắm sừng bị lan ra, nhưng lúc giận lên thì lại càng gào to hơn ai hết, đúng là không giống ai. Khiến người ta thật khó hiểu.
Tên này chỉ có thể chính miệng hắn nói hắn bị cắm sừng chứ không ai được phép nói.
Điền Phú Quý: "Ngươi đừng có nói bậy bạ, ta chỉ là tới mua mấy quả trứng gà trứng vịt thôi, có cần gì vu oan cho ta không."
Điền Đại Ngưu cười khẩy: "Mua? Ta không thấy tiền đâu cả! Ta thắc mắc sao dạo này trứng gà trứng vịt nhà mình cứ hao hụt đi, hóa ra là đều đưa cho cái thứ ăn cây táo rào cây sung kia hết cả! Trời ơi là trời ơi, sao số ta lại rước về cái thứ ăn cây táo rào cây sung này vậy trời!"
Hòe Hoa cắn môi, khẽ nói: "Hắn dùng tiền mua, anh hiểu lầm rồi."
Nàng không muốn Phú Quý ca của mình bị mang tiếng ăn bám.
Tuyệt đối không được!
Điền Đại Ngưu cười khẩy: "Dùng tiền? Thế tiền đâu? Đưa đây cho ta."
Hắn đưa tay ra.
Cái này thật sự làm khó Hòe Hoa và Điền Phú Quý.
Bởi vì bọn họ thực sự không mang theo tiền mà.
Vậy thì còn ai tin đây là "mua" nữa?
Không trả tiền thì gọi cái gì là mua?
"Ha ha, sao không nói gì đi? Lại còn giả vờ đúng không? Điền Phú Quý, cái thứ trơ trẽn, ta cho ngươi biết, từ nay về sau tránh xa vợ ta ra. Đồ tiểu nhân vô liêm sỉ." Điền Đại Ngưu đưa tay định giật trứng gà lại.
Hòe Hoa: "Hắn tới cầm trứng gà trước, chút nữa tôi sẽ đến nhà hắn lấy tiền, bọn tôi đã nói xong rồi. Không phải như anh nghĩ đâu, anh đừng vu khống cho Phú Quý, đừng hắt nước bẩn lên người Điền Phú Quý!"
Hốt!
Mọi người đều kinh ngạc!
Ôi trời. . . cô này rõ ràng đang bênh người ngoài rồi.
Thật là...
Quả nhiên, bạn cắm sừng người ta, người ta cũng sẽ cắm sừng lại bạn thôi.
Xem vợ bạn kìa!
Mặt Điền Đại Ngưu đỏ lên, không nhịn được xông tới: "Tao đánh chết mày! Mày lấy hết đồ trong nhà cho dã đàn ông mà còn dám bênh vực hắn!"
Hòe Hoa không ngừng né tránh, trốn sau lưng Điền Phú Quý.
Điền Phú Quý: "!"
Mẹ nó, ngươi xem ta là tấm chắn à?
Hòe Hoa: "Phú Quý ca cứu em!"
Đám đông: "Ngọa tào!"
Chuyện này không ổn rồi!
Điền Phú Quý tức chết rồi, thanh danh tốt của hắn không phải bị người ngoài phá hủy, lại bị chính Hòe Hoa làm hỏng bét.
"Cô đừng có nói bậy!"
"Phú Quý ca cứu em!"
"Ta đánh chết đôi gian phu dâm phụ này!"
Điền Đại Ngưu đánh liên tiếp mấy lần cũng không trúng, trực tiếp xông đến chỗ Điền Phú Quý.
"Đồ khốn kiếp, tao không tha cho mày!"
Bốp bốp bốp!
Điền Phú Quý tự xưng là người có thân phận nên chỉ né tránh chứ không đánh trả, như thế rõ ràng là không ổn.
Điền Đại Ngưu kêu la: "Tao đánh chết mày!"
Hắn đánh nhau với nam nhân thì không giỏi lắm, cũng chỉ ở mức bình thường, nhưng bây giờ thấy Điền Phú Quý không ra gì thì ngược lại thêm vài phần tự tin. Càng thêm truy đánh Điền Phú Quý, Điền Phú Quý: "Ngươi làm gì đó! Mau dừng tay! Đúng là mất hết mặt mũi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận