Chúng Ta Toàn Thôn Xuyên 90 Rồi

Chúng Ta Toàn Thôn Xuyên 90 Rồi - Chương 48: Ăn tết rồi (thượng) (1) (length: 7653)

Mổ heo náo nhiệt, đánh nhau còn náo nhiệt hơn.
Trước đây không có cái thứ gọi là TV này, chuyện náo nhiệt lớn nhất của mọi người là xem người trong thôn gây ầm ĩ, bây giờ có TV, tuy nói có thể mở mang thêm nhiều kiến thức hơn, nhưng mà chuyện náo nhiệt trong thôn, cũng vẫn là khiến người ta rất thích thú.
Chỉ cần không phải người trong cuộc bị đánh, xem náo nhiệt ai mà không vui cho được.
Còn có người cười trên nỗi đau của người khác, chủ động hỏi: "Cái thằng Điền Phú Quý này lại bị kẹp trứng rồi, liên tiếp, còn dùng được không?"
"Dùng được thì chắc chắn dùng được, nhưng mà dùng tốt đến đâu thì không biết."
Mọi người cười ha hả.
Tức giận, Chu Tuyết Hoa lại muốn đánh người, nếu không phải thực sự không muốn "Nhận thầu" quét đường, thì nàng nhất định phải cho mọi người xem màu sắc. Chu Tuyết Hoa tức đến đỏ mặt tía tai, mọi người lại thấy vui vẻ. Dù sao đau không phải mình, hắc hắc.
Nhưng mà mọi người cũng không làm ầm ĩ quá lâu, rất nhanh nồi đồ ăn mổ heo đầu tiên được dọn ra, mấy đứa trẻ con ôm bát cơm xếp hàng, tất cả mọi người chưa ăn gì từ sáng, bụng đói kêu ọc ạch, bây giờ vừa đúng lúc.
Điền Điềm đứng trong hàng, đến lượt nàng thì đưa bát cơm ra, rất nhanh liền được một bát đồ ăn mổ heo, bên trong có bốn năm miếng thịt, còn lại đều là miếng củ cải, nhưng mà củ cải nấu trong canh xương hầm lớn, còn là củ cải bình thường sao?
Đây đúng là món ngon cho dù ai có lòng tham cũng không nỡ đổi.
Điền Điềm ôm bát cơm về nhà, nhưng mà đã thèm ăn không chịu nổi, bắt đầu ăn luôn tại chỗ.
Trên đường về nhà, Điền Điềm gặp Điền Lãng, dừng lại chào hỏi: "Chú Điền Lãng, gần đây cháu không thấy chú đâu cả."
Cô bé mong chờ, vui vẻ nói: "Chú nhanh chân lên đi, lát nữa là đến lượt các chú đó, thơm lắm đấy."
Điền Lãng gật đầu: "Được, ta đi ngay đây."
Hắn bước nhanh hơn, ai mà không thích đồ ăn mổ heo chứ.
Đồ ăn mổ heo vui vẻ như là một món khai vị, những ngày tiếp theo, không khí càng có chút hương vị của ngày Tết, mỗi ngày đều rộn rã tưng bừng, hai mươi ba kẹo mạch nha dính, hai mươi bốn… Câu vè ăn Tết này ai cũng thuộc lòng, bọn trẻ con đều biết cả.
Thời gian trôi qua từng ngày, rất nhanh đã đến ba mươi Tết.
Nhà lão Điền vừa sáng sớm đã nhộn nhịp, tuy buổi tối phải đi liên hoan ở ủy ban thôn, nhưng bữa cơm đoàn viên buổi trưa là ăn tại nhà mình. Trần Lan Hoa sáng sớm đã sắp xếp công việc cho mấy đứa nhỏ. Điền Đông cầm pháo nhỏ, đốt bốp bốp ở ngoài cửa, mấy đứa em cũng chạy theo.
Bọn trẻ con các nhà, hễ nhà nào có điều kiện đều mua một hộp pháo nhỏ, đốt bốp bốp không ngừng, mà bọn trẻ con thì vui vẻ như muốn bay lên.
Bọn chúng đều là lần đầu tiên được chơi pháo đó!
Trần Lan Hoa đứng ở cửa lớn tiếng quát: "Tất cả phải cẩn thận đấy, gần năm mới rồi, đừng để nổ trúng, còn phải cẩn thận quần áo nữa, đừng để ta mắng cho."
"Biết rồi ạ!"
Trong nhà lớn nhỏ, ai nấy đều rất vâng lời.
Trần Lan Hoa trở vào nhà, nói: "Vợ cả, con thái thịt. Vợ hai, con sơ chế cá. Thanh Liễu, con đừng rảnh rỗi, đi rửa dưa chua."
Các chị em phụ nữ đều bận rộn trong bếp, còn mấy anh đàn ông thì cũng không ngồi chơi. Nổi lửa, cho lợn ăn, còn có quét sân, đại khái chỉ có bọn trẻ con mới nhởn nhơ không có việc gì. Các nhà các hộ, hôm nay ai nấy cũng nhanh tay, tràn đầy không khí vui vẻ của năm mới.
Trần Lan Hoa đếm đồ ăn, nói: "Năm nay ta nhất định phải làm phong phú một chút."
Tống Xuân Mai khóe miệng nhếch lên, không hạ xuống được, vui vẻ nói: "Mẹ làm hẳn mười món đấy."
"Đúng đó."
Mười món ăn, những năm ăn Tết trước cũng chỉ sáu món thôi, mà số lượng đồ ăn cũng không bằng lần này.
Tiếng xào nấu chiên rán vang lên, trong nhà rất nhanh lan tỏa mùi thơm, mang theo hơi ấm, dù trời lạnh giá ba Cửu, nhưng cửa nhà vẫn mở toang, chẳng thấy lạnh chút nào. Trần Lan Hoa nói: "Lão Đại, con với lão Nhị đi nhào bột đi, tuy tối đến thôn ủy ăn sủi cảo, nhưng nhà mình cũng phải gói một chút."
"Vâng ạ."
Mấy người lớn trong nhà đều ở trong bếp cả.
Điền Điềm qua năm mới là mười bốn, à, mười ba tuổi tròn, nhưng cũng coi là một cô gái lớn rồi. Nhưng mà chính nàng lại không thấy gì khác biệt, trước kia ở trong thôn bận rộn công việc thì có cảm giác đã trưởng thành, nhưng từ khi tới đây thì lại không thấy vậy nữa.
Công việc hằng ngày của bọn họ nhiều nhất là đi học, cho nên Điền Điềm ngược lại có thêm mấy phần trẻ con.
Đừng nói Điền Điềm, thực ra những người khác cũng vậy thôi, thời gian thoải mái, người ta liền không còn đau khổ u sầu nữa, mà lại càng hoạt bát hơn. Điền Điềm la lên: "Anh hai ơi, viên cuối cùng cho em, em muốn viên cuối cùng."
Pháo tuy tốt, nhưng mà lại ít.
Điền Đông hơi do dự, hắn cũng muốn đốt mà.
Nhưng thôi, hắn cuối cùng vẫn là một người anh trai tốt, vẫn nhường cho em gái: "Cho em nè!"
Điền Điềm: "Hì hì."
"Nhà ngươi mua bao nhiêu?"
"Một hộp."
"Nhà ngươi năm người cùng chơi, mà mới mua có một hộp, ta một người có cả hộp luôn."
"Đi đi đi."
Mấy đứa choai choai này cũng hay ganh đua.
Ngoài ngõ nhỏ rất náo nhiệt, trong nhà cũng vậy, Trần Lan Hoa đổ dầu vào trong chảo, lập tức cho đồ ăn vào, xèo một tiếng… Mùi thơm ngào ngạt.
Đến trưa tất cả mọi người đều bận rộn, thấy sắp đến giờ ăn trưa, các nhà các hộ cũng đều gọi con cái về ăn cơm trưa, Trần Lan Hoa cũng vậy, gọi: "Đông Tử, Đông Tử, cùng các em về ăn cơm đi..."
Điền Đông: "Về liền đây."
Hắn đẩy mấy đứa nhỏ trong nhà, cả đám nhốn nháo nhảy nhót chạy về.
Trần Lan Hoa đã dặn con trai bày bàn, cả nhà mười hai người, tuy có hơi chật, nhưng vừa hay ngồi đủ một bàn, thời tiết lạnh, nhưng bàn ăn bày trên giường, qua một hồi chiên xào nấu nướng buổi trưa, giường ấm áp vô cùng, trong phòng cũng ấm áp.
Điền Điềm co chân ngồi ở phía trong, những người khác cũng đều ngồi xuống.
Ối chao!
Đồ ăn trên bàn thật sự là quá phong phú.
Điền Điềm nuốt nước miếng, nàng chưa từng được ăn một bữa cơm đoàn viên thịnh soạn như vậy, mười món ăn, có cá có thịt, món ngon nhất là thịt kho tàu, thịt heo này là mua mấy ngày trước, chia ba bảy, làm thịt kho tàu thì còn gì bằng.
Còn có cả gà trống lớn!
Trần Lan Hoa đắc ý: "Xem đi, ta còn biết làm thịt kho tàu đó."
Điền Viễn Sơn: "Lão bà tử của ta giỏi thật."
Nghe được câu này, nàng dương dương tự đắc, nói: "Ta hỏi đầu bếp Bàn Tử của thôn ủy, hắn dạy ta đó. Các người phải nếm thử nhé."
"Mẹ, đây là thịt bò à?"
Vương Sơn Hạnh nhìn món thịt bò xào, cả người run lên.
Trời ơi, bọn họ bây giờ lại được ăn cả thịt bò, nếu mà còn ở thời cổ đại, đây là phạm tội đấy. Nhưng mà bây giờ thì ngược lại, ăn thì ăn thôi, không quan trọng nữa. Thế nhưng mà việc ăn thịt bò đối với bọn họ mà nói, đúng là hai chữ "kích thích".
"Được rồi, hiếm lạ gì đâu, hôm nay là lần đầu tiên, sau này có cơ hội, ta lại mua." Trần Lan Hoa mỉm cười, ra vẻ bình thường, kỳ thực trong lòng thì âm thầm đắc ý. Dạo này nhà mình sung túc, tất cả là nhờ một tay nàng quán xuyến cái gia đình này mà ra.
"Lão đầu tử, ông nói mấy câu xem?"
Điền Viễn Sơn: "Bà không phải mua nước ngọt cam quýt sao? Đổ cho bọn trẻ uống đi."
Ông nhìn con trai: "Các con có uống chút rượu không?"
"Dạ, uống một chén!"
Cả đám đều rót đầy.
Phụ nữ và trẻ con uống nước cam quýt, đàn ông thì mỗi người một chung rượu đế nhỏ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận