Chúng Ta Toàn Thôn Xuyên 90 Rồi

Chúng Ta Toàn Thôn Xuyên 90 Rồi - Chương 73: Đánh cược (1) (length: 7953)

Trong thôn vô cùng náo nhiệt, ai nấy đều hớn hở vui vẻ.
Tuy lúc này gió nổi lên, thổi người lạnh thấu xương, nhưng mọi người ai nấy đều rất hăng hái.
Quan Lệ Na chỉ huy: "Lấy gia đình làm đơn vị nha, một nhà chụp chung một tấm với Đại Ngư, sau đó mọi người chụp hình tập thể, mọi người có thứ tự xếp hàng nha."
"Xếp hàng gì chứ, ta không vội, để bọn họ chụp trước, ta về nhà sửa soạn chút đã. Ta đi thay quần áo."
"Ối giời. Ngươi đúng là dở hơi, ta cũng phải về nhà thay quần áo."
"Tiểu Quan đại phu, cái má hồng đỏ ửng kia có thể cho ta mượn dùng một chút không?"
"Còn cái môi son đỏ nữa chứ."
"Đúng đúng đúng, còn cái kia nữa..."
Mọi người líu ríu nhìn Quan Lệ Na, Quan Lệ Na: "..."
Nàng im lặng nhìn trời, lập tức nói: "Gọi là má hồng cùng son môi."
Thần cái quái gì mà má hồng đỏ ửng, môi son đỏ. Nhưng nàng vẫn rất dễ tính, không từ chối mọi người mà còn nói: "Nếu các ngươi muốn trang điểm một chút thì cứ đến tìm ta."
Lời này vừa thốt ra, rất nhiều cô gái đều sáng mắt. Trần Lan Hoa cũng ngập ngừng, khẽ run ngón tay có vẻ "e thẹn" hỏi: "Ta là bà lão cũng có thể trang điểm một chút được không?"
Tôn Tuệ Phương: "..."
Chu Tuyết Hoa: "..."
Tống bà tử: "..."
Một bà lão rồi mà còn bày đặt làm đẹp!
Sao còn học theo Thạch Tú Quế nữa, Quan Lệ Na lại nói: "Đương nhiên có thể, càng lớn tuổi càng nên ăn mặc đẹp, phải thể hiện cái phong độ này mới áp đảo được mấy người trẻ chứ."
Lời này vừa ra, mấy người đều khó xử.
Hết cách, ai nấy đều nhớ đến chuyện Thạch Tú Quế làm.
Còn Thạch Tú Quế thì vô cùng bình tĩnh, mỉm cười nói: "Phải ăn mặc đẹp chứ, ai biết ta tuổi này sống được mấy năm nữa, nếu không ăn mặc đẹp, đến lúc tắt thở thì cũng uổng."
Quan Lệ Na mỉm cười: "Đúng vậy, là cái lý ấy."
Trần Lan Hoa khó chịu xoa xoa cánh tay, trong lòng tự nhủ ngươi cũng đâu có thiệt thòi, ngươi cũng "hốt" được trai trẻ, ngươi thiệt cái gì chứ! Nhưng mà nàng với bạn già tình cảm rất tốt, cũng không ghen tị mấy chuyện này, nàng nói: "Ta cũng không nghĩ nhiều thế, chỉ nghĩ ăn mặc đẹp một chút, sau này mấy năm nữa lấy ra xem thì mình cũng có chút nổi bật."
Kiểu nói này, mọi người đều rất thông cảm.
"Đi đi đi, mau về nhà thay quần áo."
"Đúng rồi đúng rồi."
Thực ra mọi người cũng không có nhiều quần áo, quần áo của họ đều là trong thôn phát còn mình chưa từng mua lần nào, nhưng mọi người vẫn muốn đổi một bộ sạch sẽ, chỉnh tề, chụp ảnh là việc lớn.
Lúc mọi người về nhà thay quần áo mới, Chu Tuyết Hoa mới biết chuyện Điền Điềm đánh cháu trai mình, nàng tức giận đùng đùng, trực tiếp bóp Trân Hà, mắng: "Đồ con phá của, người ta bắt nạt em trai ngươi như vậy, ngươi còn không mau ra tay đánh nó đi, bây giờ mới nói với ta, ngươi làm được gì chứ? Hả? Ngươi nói cho ta!"
Trân Hà bị bóp đỏ mắt, nói: "Ta, ta... Lúc đó tất cả mọi người bênh Điềm Điềm, nếu đánh nhau chắc chắn thiệt..."
"Thiệt thì không đánh hả? Lại nói mấy đứa bay cũng mấy người, đánh nhau với mỗi Điền Điềm mà cũng thiệt, thiệt cũng có thiệt đi đâu? Ta thấy mấy đứa bây chẳng muốn bênh em trai gì cả, từng đứa một đều nuôi phí cơm, lũ vô dụng, cái con Điềm Điềm đó càng ngày càng gan, dám cả đánh cháu trai ta. Để ta đi tìm nó! Cái thứ ranh con kia! Không cho nó một bài học thì nó lại tưởng nhà ta dễ bị bắt nạt, cháu trai Chu Tuyết Hoa ta không để cho lũ nhà nghèo kia bắt nạt, nó là cái thá gì!"
Chu Tuyết Hoa mới vừa rồi còn hớn hở vui vẻ, lúc này đã giận dữ muốn giết người, cả người đều hừng hực lửa giận.
"Nó là cái thá gì!"
Chu Tuyết Hoa hùng hổ, không nhịn được quay sang cho con dâu một cái tát, nói: "Mày đúng là vô dụng, chị gái mày bắt nạt mày, bây giờ con trai mày để cho con gái chị mày bắt nạt, mày nhìn xem, mày làm được gì! Mày còn không biết bênh con trai mày, muốn cái thứ làm mẹ như mày để làm gì! Tao thật muốn mày tức chết tao, mày đúng là đồ vô tích sự!"
Miệng rộng của Chu Tuyết Hoa khiến Tống Xuân Cúc cứ lùi dần về phía sau.
Tống Xuân Cúc đỏ cả vành mắt.
Nhưng cũng oán hận chị gái Tống Xuân Mai, sao chị lại dạy con thế, sao con chị lại dám bắt nạt con trai nàng như vậy, đây là con trai nha! Nàng cắn môi, nói: "Mẹ, sẽ không, sau này sẽ không, con sẽ không để cho nó bắt nạt nhà chúng ta nữa."
"Mày sẽ không? Đồ vô dụng như mày còn làm được gì?"
Chu Tuyết Hoa lại trút cơn giận lên người con dâu.
"Mẹ, mẹ đang làm cái gì vậy?"
Điền Phú Quý về tới nhà, thấy nhà ồn ào nhốn nháo, hắn không nhịn được nhíu mày, mấy người nhà mình thật đúng là không biết điều, chả hiểu chuyện gì. Trong lòng hắn bực bội vô cùng, nói: "Mọi người lại làm sao nữa vậy?"
Chu Tuyết Hoa: "Sao? Còn không phải cái con Điền Điềm ranh kia, lại dám đánh cháu trai tao, cái đồ mất dạy đó, ai cho nó lá gan? Thật là cái thứ chết tiệt..."
Nàng tuôn một tràng mắng chửi, nhưng rất nhanh, Chu Tuyết Hoa đột nhiên nhớ ra chuyện gì, nói: "Sao mặt mày bị thương thế kia?"
Điền Phú Quý cũng bị thương, khóe miệng còn có vết bầm.
Chu Tuyết Hoa nhìn con trai, hỏi: "Ai đánh con vậy? Để mẹ đi tìm nó!"
Điền Phú Quý: "Mẹ, không sao đâu, chuyện nhỏ ấy mà, con tự lo liệu được."
Chu Tuyết Hoa: "Sao mà không sao, con xem con bị đánh..."
Nàng tức muốn điên lên, đây là con trai của nàng đó.
Tống Xuân Cúc bên cạnh cũng xót xa khóc thút thít, Điền Phú Quý thật sự không hiểu sao hai người kia lại khóc, thật là phiền chết đi được, hắn nói: "Con thật sự không sao, con tự có cách."
"Mẹ báo thù cho con..."
Điền Phú Quý đưa tay ấn xuống, nói: "Mẹ à, đánh nhau chí chóe là lũ vũ phu mới làm, chẳng ra gì cả, muốn cho người ta khó chịu, là phải làm cho người ta đau đến tận xương tủy vào lúc quan trọng. Động tay động chân cũng chỉ đau một chút thôi, cái đó đáng gì mà gọi là trả thù? Người thông minh ấy, là phải biết dùng đầu óc, nếu không cả đời cũng chỉ là một tên vũ phu. Con không giấu mẹ, con biết làm thế nào để người ta khó chịu rồi. Kẻ nào đánh con, nhất định sẽ không có kết cục tốt đâu."
"Ai đánh con vậy?"
Chu Tuyết Hoa đau lòng xoa mặt con trai, nàng sốt sắng hơn ai hết, Tống Xuân Cúc không giành được với mẹ chồng thì đứng sang một bên rơi nước mắt.
Điền Phú Quý: "Lan Ni Tử. Là Lan Ni Tử, nhưng mọi người không cần lo lắng đâu, con biết làm thế nào để đối phó với cô ta. Ha ha."
Chu Tuyết Hoa nghiến răng nghiến lợi: "Con ranh kia, đúng là phản rồi, cũng không nhìn xem mình là cái thá gì mà dám động tay."
Điền Phú Quý: "Không cần phải lo."
Lan Ni Tử chắc hẳn hận hắn câu dẫn mẹ nàng ta, vậy hắn càng muốn làm vậy, tức chết con nhỏ luôn. Không những vậy, chẳng phải nàng thích nuôi cá sao? Vậy hắn sẽ lật tung ao cá của nàng, đến lúc đó nhìn xem không có ai giúp nàng thì nhà nàng sống thế nào.
"Con nói rồi, con tự biết liệu."
Tống Xuân Cúc ngập ngừng nhìn Điền Phú Quý, Điền Phú Quý biết nàng đang nghĩ gì, con ngươi đảo một vòng rồi phân bua: "Con với Lan Ni Tử không có gì, mẹ đừng nghĩ lung tung, chúng con đánh nhau không phải vì chúng con có gì với nhau mà là vì chuyện khác. Nói thật, con đối với Lan Ni Tử không có hứng thú gì đâu, đừng nhìn cô ta trẻ trung xinh đẹp, con không thích cái loại con gái quá nhiều toan tính. Con gái phải có phẩm chất tốt đẹp, hiền lành an tâm chịu khó, cần cù ôn nhu, chứ không phải như Lan Ni Tử chỉ biết tính toán."
Bạn cần đăng nhập để bình luận