Trùng Sinh 2000: Từ Truy Cầu Ngây Ngô Giáo Hoa Ngồi Cùng Bàn Bắt Đầu

Chương 961: Tô Nhược Sơ nhật ký

**Chương 961: Nhật ký của Tô Nhược Sơ**
Ngày 21 tháng 3 năm 2000. Thứ Ba, tuyết lớn.
Vào ngày đầu tiên khai giảng đã gặp ngay tuyết lớn, nhưng ta lại thích trời đổ tuyết.
Buổi chiều, trong giờ ra chơi, có nam sinh nghịch ngợm ở lớp bên cạnh ném quả cầu tuyết vào người ta.
Vừa hay bị Trần Phàm đang ở trên hành lang nhìn thấy.
Đây là lần đầu tiên ta thấy Trần Phàm tức giận, cậu ấy nắm lấy đối phương yêu cầu phải xin lỗi ta.
Đối phương không chịu, hai người suýt chút nữa đã đánh nhau.
Cuối cùng Quách Soái cũng đến, đối phương sợ hãi lí nhí nói xin lỗi.
Ta nói lời cảm ơn với Trần Phàm, Trần Phàm thì có chút không biết làm sao, vội vàng đi vào phòng học.
Quách Soái ở phía sau cười trêu ghẹo một câu: "Chào chị dâu, sau này ai dám bắt nạt chị, cứ báo tên của em."
Gia hỏa này lại nói hươu nói vượn, may mà lúc đó trên hành lang không có nhiều người.
Nhưng mà hình như lúc ấy ta đỏ mặt, chắc là do lạnh a.
Trong giờ học, ta vụng trộm viết một tờ giấy, nói cảm ơn với Trần Phàm.
Đây là lần đầu tiên hai chúng ta truyền giấy cho nhau, ta thấy rõ ràng tai Trần Phàm đỏ ửng.
Gia hỏa này, sao còn dễ thẹn thùng hơn cả con gái vậy? Thật thú vị.
Ngày 27 tháng 3 năm 2000. Thứ Ba. Trời nắng.
Đại hội tuyên thệ trước kỳ thi đại học trăm ngày.
Ta làm đại diện học sinh lên phát biểu.
Nói thật, đứng trên đài trước mặt nhiều thầy cô và bạn học như vậy, ta có chút khẩn trương.
Trong lúc nói chuyện, ánh mắt ta lơ đãng nhìn thấy Trần Phàm ở dưới khán đài.
Gia hỏa này cùng Quách Soái ngồi ở hàng cuối cùng trong đám người, đang vụng trộm ăn mì ăn liền, ngẩng đầu lên vừa vặn đối diện với ánh mắt của ta.
Ta nhìn thấy rõ ánh mắt hoảng hốt của Trần Phàm.
Giây phút ấy, ta đứng trên bục giảng suýt chút nữa bật cười.
Ngày 1 tháng 4 năm 2000. Thứ Bảy. Nhiều mây.
Ngày Cá tháng Tư.
Buổi chiều trong giờ tự học, Quách Soái chạy vào phòng học nói với Trần Phàm rằng có người tìm cậu ấy ở cổng trường.
Nhìn thấy Trần Phàm đi ra ngoài, sau đó tức giận thở hổn hển trở về, hung dữ chỉ vào Quách Soái, Quách Soái thì ôm bụng, suýt ngã khỏi ghế. Ta liền biết Trần Phàm bị lừa rồi.
Gia hỏa này, sao lại ngốc như vậy.
Chuyện này mà cũng mắc lừa.
Không biết hôm nay là ngày Cá tháng Tư sao.
Với lại, ta phát hiện Trần Phàm ở trong lớp hình như không có bạn thân nào khác, chỉ chơi với Quách Soái.
Nhưng mà thành tích của Quách Soái không tốt, không biết có ảnh hưởng đến việc thi đại học của Trần Phàm không.
Tan học, Trần Phàm đột nhiên nói sau lưng ta có một con nhện, ta sợ hãi, suýt chút nữa hét lên.
Nhưng mà nhìn bộ dạng gia hỏa này cố nén cười, ta liền biết mình bị lừa.
"Ngươi... Ngươi gạt ta?"
"Ngày Cá tháng Tư vui vẻ."
"Ngươi..."
Nhìn gia hỏa này chạy ra khỏi phòng học, ta đột nhiên có chút buồn cười.
Hóa ra cậu ấy cũng biết nói đùa.
Ngày 28 tháng 4 năm 2000. Thứ Sáu. Mưa nhỏ.
Kỳ thi đại học càng ngày càng gần, không khí trong phòng học rõ ràng càng ngày càng khẩn trương và căng thẳng.
Ta thường xuyên chú ý thấy Trần Phàm vùi đầu vào bàn làm bài thi một cách điên cuồng, hơn nữa cậu ấy bắt đầu lấy dũng khí hỏi ta những vấn đề khó.
Lần nào ta cũng rất nghiêm túc giải thích cho cậu ấy, sau đó nói một câu "Thật ngốc, bài đơn giản như vậy cũng làm sai."
Mỗi lần nhìn thấy bộ dạng lúng túng của cậu ấy, ta lại thấy rất thú vị.
Sao lại có nam sinh dễ ngại như vậy chứ.
Ngày 1 tháng 5 năm 2000. Thứ Hai. Trời nắng.
Ngày Quốc tế Lao động.
Số lần Trần Phàm hỏi bài ta ngày càng nhiều, hai chúng ta nói chuyện, trao đổi với nhau cũng nhiều hơn.
Thật ra ta rất thích nói chuyện với cậu ấy.
Nhưng mà đám nam sinh trong lớp thật đáng ghét, lúc nào cũng mở miệng trêu đùa chúng ta.
Nhất là lớp trưởng Hoàng Hổ, lần nào cũng mặt dày mày dạn nói những lời không đâu, đã nói rõ là mình không có ý định yêu đương mà cứ như "thuốc cao da chó" dính lấy, thật đáng ghét.
Ta đã sớm nghĩ kỹ, trước khi lên đại học, ta tuyệt đối sẽ không yêu đương.
Tô Nhược Sơ, không được quên giấc mộng của ngươi.
Thi đỗ trường đại học mà mình ngưỡng mộ, trong sân trường đại học có lẽ sẽ yêu một mối tình ngây ngô.
Tìm một công việc ổn định, rồi vào một ngày nào đó trong tương lai, gặp được người mình ngưỡng mộ, kết hôn sinh con, giúp đỡ lẫn nhau...
Ta thích cuộc sống bình lặng.
Ngày 12 tháng 5 năm 2000. Thứ Sáu. Trời nắng.
Hôm nay Trần Phàm hỏi ta muốn thi vào trường đại học nào.
Sau khi nghe được câu trả lời là Đại học Vân Hải, ta chú ý thấy nét mặt cậu ấy có chút không tự nhiên.
Cậu ấy có muốn thi cùng trường với ta không?
Nhưng mà với thành tích hiện tại của Trần Phàm, muốn thi vào Đại học Vân Hải, e rằng rất khó.
Cậu ấy vì sao lại muốn thi cùng trường với ta?
Còn nữa, ta chú ý thấy Trần Phàm gần đây rất thích nhìn lén ta. Mỗi lần bị ta phát hiện, cậu ấy liền vội vàng thu ánh mắt lại, giả vờ như đang học bài.
Chẳng lẽ Trần Phàm thích ta?
Nhưng mà vì sao ta lại không có cảm giác chán ghét?
Ngày 23 tháng 5 năm 2000. Thứ Ba. Trời nắng.
Chỉ còn lại chưa đến hai tháng nữa là đến kỳ thi đại học.
Rất nhiều bạn học trong lớp cũng bắt đầu cảm thấy áp lực.
Ta chú ý thấy bạn cùng bàn Trần Phàm mấy ngày nay dường như rất căng thẳng.
Có lẽ trước kỳ thi đại học, cậu ấy cũng bắt đầu có áp lực.
Nói thật, ta cảm thấy trình độ chăm chỉ của Trần Phàm trong lớp tuyệt đối có thể xếp vào top 10, nhưng thành tích các bài kiểm tra của cậu ấy luôn không cao, cứ ở mức trung bình.
Ta đã xem những câu sai của cậu ấy, ngoại trừ sơ suất chủ quan, phần lớn là do kiến thức cơ bản còn kém.
Ai, giá như Trần Phàm có thể sớm ý thức được mà bắt đầu học tập nghiêm túc thì tốt.
Chỉ còn chưa đầy hai tháng nữa, cậu ấy thật sự có thể bù lại được không?
Mấy ngày nay, số lần cậu ấy hỏi ta về những câu sai ngày càng nhiều. Quan hệ giữa hai chúng ta dường như cũng trở nên ngày càng quen thuộc, ở chung ngày càng thoải mái.
Ta không nói với bất kỳ ai, để có thể kịp thời giúp Trần Phàm giải quyết vấn đề, ta đã từ bỏ cơ hội ra ngoài đi dạo vào giờ nghỉ trưa.
Trước kia, ta thích nhất lúc nghỉ giữa giờ một mình ra hành lang hóng gió, có thể làm cho đầu óc ta tỉnh táo.
Nhưng bây giờ, để có thể giúp Trần Phàm giải thêm mấy câu sai, giờ nghỉ giữa giờ, sau khi đi vệ sinh xong, ta liền vội vã chạy về phòng học.
Tô Nhược Sơ, rốt cuộc tại sao ngươi lại làm như vậy?
Ta nhất định là điên rồi.
Cậu ấy chắc không chú ý thấy chứ?
Ngày 29 tháng 5 năm 2000. Thứ Hai. Mưa nhỏ.
Hôm nay tâm trạng không tốt.
Chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến, trong lớp có nữ sinh đồn đại ta và Trần Phàm, nói hai chúng ta yêu đương...
Ta rất tức giận nhưng lại không biết nên giải thích như thế nào.
Trần Phàm không có ở trong phòng học, Quách Soái đúng lúc đứng ra, nói lại hai nữ sinh kia.
Ta còn định nói lời cảm ơn, kết quả gia hỏa này quay đầu lại cười ngây ngô với ta.
"Chị dâu, chị đừng giận nha."
Có trời mới biết lúc đó ta xấu hổ đến mức nào, hận không thể dùng bút máy trong tay vẽ lên mặt gia hỏa này một cái mặt hoa.
Trong giờ học ta quyết định không để ý đến Trần Phàm.
Sắp thi tốt nghiệp trung học rồi, ta phải tránh hiềm nghi!
Ít nhất không thể lại chủ động giúp cậu ấy giải đáp vấn đề khó.
Hành động của ta khiến Trần Phàm có chút khó hiểu, vụng trộm viết một tờ giấy hỏi ta xem mình có làm sai điều gì, khiến ta không vui hay không.
Lần này ta không trả lời cậu ấy.
Ta nhìn thấy trong mắt Trần Phàm sự khẩn trương và mất mát.
Nói thật, trong lòng ta dường như cũng không vui vẻ gì.
Hình như ta đã trút tâm trạng không tốt của mình lên Trần Phàm.
Thật xin lỗi.
Ngày 1 tháng 6 năm 2000. Thứ Năm. Nắng đẹp.
Chỉ còn 36 ngày nữa là đến kỳ thi đại học.
Bạn cần đăng nhập để bình luận