Trùng Sinh 2000: Từ Truy Cầu Ngây Ngô Giáo Hoa Ngồi Cùng Bàn Bắt Đầu

Chương 458: Ta có thể gặp hắn một lần sao?

Chương 458: Ta có thể gặp hắn một lần được không?
Phòng làm việc xảy ra chuyện rồi!
Nghe được tin này, trong đầu Trần Phàm như có tiếng sấm nổ vang.
Quả nhiên.
Quả nhiên chuyện vẫn là đã xảy ra.
Trước đó chính mình đã nhiều lần nhắc nhở hắn, nhất định phải kín tiếng, nhất định phải cẩn thận.
Kết quả cuối cùng chuyện cần phát sinh vẫn cứ phát sinh.
Trong lúc nhất thời, Trần Phàm cảm thấy vô cùng bất lực.
Kiệt ca ơi Kiệt ca... Haizz.
"Ngươi đừng vội, để ta nghĩ biện pháp đã."
An ủi Lý Kiều ở đầu dây bên kia vài câu, Trần Phàm cúp máy.
Mấy người cùng phòng ký túc xá đều xúm lại.
"Chuyện gì vậy? Kiệt ca xảy ra chuyện à?"
Trần Phàm nhìn lướt qua mấy người, gật gật đầu.
Chuyện này không cần thiết phải giấu giếm.
Mà lại mọi người cơ bản đều biết rõ chuyện Kiệt ca đang làm.
"Phòng làm việc xảy ra chuyện, cảnh sát mang Kiệt ca đi rồi."
"A?"
"Kiệt ca sẽ không phải ngồi tù đấy chứ?"
Ngô Địch sắc mặt trắng bệch, vỗ ngực:
"Nguy hiểm thật, mấy ngày trước ta còn nói với Kiệt ca muốn góp vốn vào phòng làm việc của hắn, may mà ta không có tiền."
"Bây giờ không phải là lúc nói chuyện này!"
Mã Tiểu Soái nhìn thoáng qua Ngô Địch, rồi nhìn về phía Trần Phàm.
"Tình huống cụ thể thế nào? Chúng ta có cần qua đó xem không?"
"Người đã bị bắt đi rồi, giờ qua đó thì có ích gì."
Trần Phàm có chút bực bội.
Hắn tức giận là vì La Văn Kiệt trước đó hoàn toàn không nghe theo đề nghị của mình.
"Vậy chẳng lẽ chúng ta không làm gì sao?"
"Dù sao cũng phải làm gì đó chứ."
Mấy người bàn tán xôn xao.
Người quen đột nhiên bị cảnh sát mang đi, tình huống thế nào cũng không rõ, mọi người đều có chút lo lắng bất an.
Trần Phàm hít sâu một hơi: "Tiểu Soái, cậu bảo Lâm Lâm nói chuyện với Lý Kiều xem, xem hắn rốt cuộc biết được bao nhiêu."
"Ta gọi điện thoại, xem có thể dò la tin tức của Kiệt ca không."
"Được."
Mã Tiểu Soái lật điện thoại gọi cho bạn gái.
Trần Phàm thuận tay cầm bao thuốc lá trên bàn, đi ra ngoài ban công.
Châm một điếu thuốc, sau đó lấy điện thoại ra gọi cho Bàng Long Hải.
Điện thoại reo vài tiếng, cuối cùng cũng có người bắt máy.
Giọng Bàng Long Hải có chút uể oải, hình như là đã uống rượu.
"Alo?"
"Bàng đại ca, là Trần Phàm đây. Không có ý tứ, khuya thế này lại gọi điện thoại cho anh, quấy rầy anh nghỉ ngơi rồi."
"Trần lão đệ à, ngủ nghê gì tầm này, bà mẹ nó chứ, đã bảo hôm nay là ngày nghỉ, muốn ở nhà với vợ con, thế quái nào lại phải đi uống rượu tiếp khách."
"Haizz, người trong giang hồ, thân bất do kỷ mà..."
Bàng Long Hải say rượu nên nói năng có vẻ nhiều hơn, nhưng lải nhải vài câu liền ý thức được điều gì.
"Đúng rồi, Trần lão đệ khuya khoắt thế này gọi cho ta, có phải có việc không?"
"Có việc cứ nói thẳng, hai ta không cần khách khí."
Trần Phàm cười khổ: "Bàng đại ca, lần này ta không khách sáo với anh nữa."
"Là thế này, một huynh đệ cùng phòng ký túc xá của chúng ta, tối nay đột nhiên bị cảnh sát mang đi, cụ thể là tình huống thế nào ta cũng không rõ, ta muốn nhờ Bàng đại ca hỗ trợ hỏi thăm một chút."
"Ngô, chuyện này à. Người cùng phòng cậu tên gì?"
"La Văn Kiệt."
"Có biết bị cục cảnh sát nào mang đi không?"
Trần Phàm ngẩn ra, quay lại thì thấy Mã Tiểu Soái đã đứng sau lưng, khẽ nhắc:
"Đồn công an Tam Khỏa Thụ."
Trần Phàm lập tức nói: "Là đồn công an Tam Khỏa Thụ."
"À, Tam Khỏa Thụ à, cái đó thì tận mạn bắc thành rồi, bạn học của cậu sao lại chạy đến tận đó."
"Ta không quen ai ở đồn công an Tam Khỏa Thụ cả, nhưng chắc không vấn đề lớn, ta gọi điện thoại hỏi giúp cậu."
"Vậy phiền Bàng đại ca rồi."
"Ngô, không nói chuyện với cậu nữa. Ta cúp máy đây."
Cúp điện thoại, Mã Tiểu Soái và mấy người lập tức xúm lại.
"Thế nào?"
Trần Phàm: "Chờ tin tức thôi."
"Haizz."
Ngô Địch thở dài: "Sang năm là tốt nghiệp rồi, Kiệt ca sẽ không xảy ra chuyện gì chứ."
Tôn Hạo và Hàn Húc bên cạnh phân tích: "Chắc là không đâu."
"Kiệt ca có làm gì phạm pháp đâu, ta thấy cùng lắm chỉ là phạt ít tiền thôi."
"Chỉ cần người không sao, phạt tiền thì phạt tiền!"
Trần Phàm ngậm điếu thuốc, nhìn tòa nhà ký túc xá đối diện trong màn đêm, sắc mặt khó coi.
Hắn lại không lạc quan như Ngô Địch bọn họ.
Bởi vì Trần Phàm nhớ rõ, kiếp trước có một đợt càn quét rầm rộ, trực tiếp phân loại hack vào nhóm các hoạt động phi pháp.
Trong đợt càn quét đó, rất nhiều phòng làm việc hack bị dẹp bỏ.
Nhưng mà thứ đồ như hack, nó cũng giống như thuốc phiện vậy, một khi đã dùng là dễ nghiện, nếu bắt những người chơi game đột nhiên không được dùng hack nữa, bọn họ rất khó thích ứng.
Cho nên đừng nhìn đợt càn quét lần này rầm rộ, Trần Phàm biết, sau đợt này một thời gian, các phòng làm việc hack sẽ lại trỗi dậy.
Trong mấy năm sau đó, hack gần như cộng sinh với các phòng làm việc game, thậm chí có một vài nhà đầu tư game nhỏ còn lén làm server lậu, làm hack để kiếm tiền.
Chỉ có thể nói, Kiệt ca lần này vận khí quá kém.
"Súng bắn chim đầu đàn". Hắn vừa vặn trở thành con chim bị g·iết để làm gương.
Khoảng nửa tiếng sau, Bàng Long Hải gọi điện lại.
"Chuyện này thật sự có chút phiền phức. Ta gọi điện hỏi rồi, người không có ở đồn công an Tam Khỏa Thụ, mà trực tiếp bị cảnh sát thành phố bắt đi."
"Người anh em của cậu làm ăn đúng vào đợt truy quét lớn, e là hơi rắc rối."
Trần Phàm dò hỏi: "Bàng đại ca, có thể nghĩ biện pháp không?"
"Haizz. E là không dễ xử lý."
"Thế này đi, hôm nay cũng muộn rồi. Mai ta đi làm sẽ hỏi kỹ càng, xem cụ thể là tình huống thế nào."
"Đợi hỏi rõ ràng rồi hai ta gặp nhau nói chuyện."
"Được. Vậy đa tạ Bàng đại ca."
Bàng Long Hải không khách khí, cúp máy luôn.
Trần Phàm cau mày, thông qua lời Bàng Long Hải, hắn có dự cảm xấu.
Trưa ngày hôm sau, tranh thủ giờ ăn cơm, Trần Phàm gặp Bàng Long Hải lái xe đến tại một nhà hàng nhỏ.
Vừa gặp mặt, Bàng Long Hải đi thẳng vào vấn đề.
"Chuyện này thật sự không dễ giải quyết. Bạn học của cậu mở phòng làm việc không nhỏ, lợi nhuận rất lớn. Thuộc diện một trong những chiến công lớn của đợt truy quét này."
Trần Phàm vội vàng hỏi: "Hắn chỉ là một trong những người góp vốn, có thể nào..."
Bàng Long Hải khoát tay:
"Lão đệ, ta khuyên cậu một câu, hay là đừng tốn công vô ích. Hắn lần này trăm phần trăm là phải ngồi tù."
"Bởi vì hôm qua hắn đã khai hết, hơn nữa còn một mình gánh hết mọi trách nhiệm."
"A?"
Trần Phàm sửng sốt, mặt ngây ra.
Kiệt ca khai hết rồi?
Hơn nữa còn một mình gánh hết mọi chuyện?
Không thể nào?
Với tính cách của Kiệt ca, loại chuyện này tuyệt đối sợ muốn c·hết, sao lại chủ động gánh hết trách nhiệm được.
Chẳng lẽ hắn không biết làm như vậy sẽ bị xử rất nặng sao?
Trần Phàm vội vàng nhìn về phía Bàng Long Hải: "Cảnh sát đã bắt hết mấy người trong phòng làm việc của bọn hắn rồi à?"
"Chỉ có mình hắn!"
"Chỉ có mình hắn?"
Trần Phàm lại đơ ra.
Tình huống gì thế này?
Sao lại chỉ có Kiệt ca bị bắt?
Những người khác đâu?
Không nói đến mấy chục nhân viên trong phòng làm việc.
Chu Hoành Hải đâu?
Theo tỷ lệ góp vốn, Chu Hoành Hải mới là chủ sở hữu thực sự của phòng làm việc này chứ?
Trần Phàm đột nhiên cảm thấy, trong chuyện này nhất định có gì đó mà mình không rõ.
Nếu Chu Hoành Hải và những nhân viên khác đều có thể chạy thoát, với tính cách hèn nhát của Kiệt ca, không thể nào lại không thoát được.
Nghĩ tới đây, Trần Phàm nhìn về phía Bàng Long Hải:
"Bàng đại ca, còn một chuyện muốn nhờ anh."
"Ta có thể gặp hắn một lần được không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận