Trùng Sinh 2000: Từ Truy Cầu Ngây Ngô Giáo Hoa Ngồi Cùng Bàn Bắt Đầu

Chương 712: Ra đại sự

**Chương 712: Xảy Ra Đại Sự**
Đồng Hạo Nhiên ở bên này vẫn còn đang tức giận.
Bí thư đã cầm điện thoại từ ngoài cửa đi vào.
"Đã gọi được."
Đồng Hạo Nhiên bỗng ngẩng đầu nhìn qua, bí thư vội vàng giải thích: "Người của Khải Phàm Xây Dựng nói trước khi đi Trần Phàm đã từng có giao phó. Đến lúc đó Khải Phàm Xây Dựng sẽ phái đại biểu có mặt."
"Đúng rồi, lão bản, vừa rồi người bên phía Khải Phàm Xây Dựng nói, hôm nay đã gọi được điện thoại cho Trần Tổng, nói là đang đáp máy bay, lập tức tới ngay."
Nghe nói như thế, Đồng Hạo Nhiên lặng lẽ thở phào một hơi.
Tiểu tử này, mặc dù tuổi trẻ, nhưng ít ra vẫn là đáng tin cậy.
Trong lòng thoáng vơi đi lo âu, sau đó ông đi trở về bàn làm việc, đối diện ngồi xuống, cầm lấy ấm trà, rót một chén trà, thuận miệng hỏi.
"Tiểu tử này biến mất mấy ngày nay đã đi đâu?"
"Gọi điện thoại cho hắn. Bảo hắn sau khi trở về đến gặp ta một chuyến, liên quan tới hội nghị sắp tới, ta còn có mấy lời muốn nói với hắn."
Bí thư gật đầu, lại lần nữa đi ra ngoài.
Bất quá không quá ba phút, liền quay trở lại, biểu hiện trên mặt có chút cổ quái.
"Thế nào?" Đồng Hạo Nhiên không hiểu.
Bí thư ngượng ngùng, tựa hồ có chút không biết nên mở miệng như thế nào.
"Trần Tổng hắn...... Từ chối."
"Ân?"
Động tác châm trà của Đồng Hạo Nhiên khựng lại, ngẩng đầu cau mày nhìn qua.
Bí thư lúng túng giải thích: "Trần Tổng nói hắn có chút việc phải xử lý, hôm nay không có cách nào tới."
"Hắn nói...... Hắn nói sẽ tìm thời gian lại đến một chuyến."
Đồng Hạo Nhiên hơi nhướng mày, sắc mặt có chút không vui.
Tên tiểu tử thúi này, vừa mới nói hắn là đáng tin cậy, kết quả quay đầu liền cự tuyệt lời mời của mình.
"Chuyện gì còn quan trọng hơn chuyện này?"
Bí thư ngượng ngùng nói: "Trần Tổng không nói, chỉ nói là nhờ ta gửi lời xin lỗi đến ngài. Nói sau này nhất định tìm thời gian tới một chuyến."
Đồng Hạo Nhiên nghĩ nghĩ, cuối cùng thở dài một tiếng.
"Thôi được. Tùy hắn đi."
"Ngươi thông báo cho tất cả mọi người, chiều nay lại mở một cuộc họp hội ý của bộ môn."
"Vâng."
Sân bay.
Trần Phàm cùng Phùng Phá Quân từ lối ra đi ra, liếc mắt liền thấy được La Văn Kiệt cùng Quách Soái đang canh giữ ở phía ngoài.
Song phương gặp mặt, ôm nhau một cái.
La Văn Kiệt cười trêu ghẹo nói: "Ngươi làm ông chủ hất tay này, lập tức liền biến mất nửa tháng, cũng không sợ công ty xảy ra vấn đề."
Trần Phàm cười cười, "Ta tương đối tin tưởng người dưới tay."
"Tin tưởng cái rắm, lúc mới bắt đầu mọi người không liên lạc được với ngươi, tất cả đều tức giận, mấy vị lão đại của công ty ngươi suýt chút nữa thì báo cảnh sát."
"Nếu không phải ta biết một chút nội tình, nói cho bọn hắn ngươi đi thăm bạn gái, đoán chừng mấy vị kia thật sự muốn báo cảnh sát tìm người."
"Lần này là có chút tùy hứng."
Trần Phàm cười cười: "Chủ yếu là không nghĩ tới sẽ rời đi nhiều ngày như vậy."
Trần Phàm lại nhìn về phía Quách Soái.
"Sao ta cảm giác ngươi trở nên đẹp trai hơn?"
Quách Soái cười một tiếng: "Có thể nói điểm nào mà ta chưa biết không?"
"Ngươi và bạn gái thế nào rồi?"
Nói đến cái này, Quách Soái có chút buồn bực.
"Đều tại ngươi, nhất định bắt nàng vào phòng làm việc kia của ngươi, giờ thì hay rồi, cả ngày như bị điên, cùng dàn nhạc tập luyện, mỗi ngày bồi dàn nhạc còn nhiều thời gian hơn cả theo giúp ta."
"Ta thấy ngươi là được tiện nghi còn khoe mẽ thì có?"
Quách Soái lập tức cười hắc hắc, "Là thật. Nàng bây giờ đang dốc sức tranh thủ vị trí chủ xướng của dàn nhạc, nghe nói, cùng cạnh tranh với nàng có hai vị thực lực rất mạnh mẽ."
"Miêu Miêu lại là một cô gái cực kỳ mạnh mẽ, lần này ta đoán chừng, nàng muốn ăn thua đủ."
La Văn Kiệt ở một bên cười trêu ghẹo: "Chuyện này có gì khó, không thấy Trần Đại Lão Bản ở chỗ này sao?"
"Ngươi trực tiếp nịnh nọt Trần Đại Lão Bản một chút, trực tiếp để cho bạn gái ngươi làm chủ xướng của dàn nhạc."
Quách Soái lắc đầu.
"Thôi đi. Ta cũng không muốn đi cửa sau. Mà lại Miêu Miêu cũng muốn dựa vào thực lực bản thân cạnh tranh một phen. Nàng muốn chứng minh chính mình."
Trần Phàm cười hỏi: "Có cần ta trở về hỏi thăm một chút không?"
Quách Soái vội vàng xua tay: "Thật sự không cần. Ta chỉ là thuận miệng đùa giỡn với ngươi một chút."
Lần này Quách Soái và La Văn Kiệt đều lái xe tới.
La Văn Kiệt chủ động đi đón lấy giỏ trúc trong tay Trần Phàm.
"Không thể để ở cốp phía sau, cái này ta phải tự mình cầm."
La Văn Kiệt im lặng: "Đại ca, vừa rồi ta đã muốn hỏi. Thứ đồ gì mà khiến ngươi bảo bối như thế?"
"Ngươi thì biết cái gì."
Trần Phàm xốc tấm vải lam đang đắp phía trên giỏ trúc lên.
"Cắt. Chẳng phải mấy quả trứng gà thôi sao, còn có ngô luộc nữa. Ta còn tưởng là bảo bối gì."
"Cho nên ta mới nói ngươi thì biết cái gì!"
Trần Phàm liếc qua Phùng Phá Quân, "Lão Phùng, đi cùng xe với ta."
Lên xe, ngồi ở hàng sau, Trần Phàm cẩn thận từng li từng tí đem giỏ trúc đặt ở trên đùi.
La Văn Kiệt nổ máy xe, quay đầu nhìn qua.
"Trước đưa ngươi về nhà nghỉ ngơi một chút?"
Trần Phàm lắc đầu: "Đi tới bệnh viện trước một chuyến đi."
La Văn Kiệt gật gật đầu, không nói gì, trực tiếp lái xe ra ngoài.
Nhìn ra ngoài cửa sổ, Trần Phàm rốt cục mở miệng nói: "Ở sân bay Thục Đô bên kia, ngươi gọi điện thoại cho ta cũng không nói rõ ràng."
"Nói rõ chi tiết tình huống cho ta nghe xem."
La Văn Kiệt thở dài một tiếng.
"Ta cũng chỉ hiểu rõ đại khái, hình như là đội xe của Mã Thúc ở nơi khác đàm phán một công trình, kết quả trêu chọc phải người ở trên đường đó."
"Nghe nói Mã Thúc làm ăn vượt giới, đối phương phái người đem mấy người trong đội xe của Mã Thúc đánh vào bệnh viện."
"Mã Thúc giận, tự mình dẫn người đi đàm phán, kết quả song phương bạo phát xung đột, trực tiếp ở trên công trường triển khai ẩu đả."
"Trong hỗn loạn, song phương ít nhất có mười mấy người bị đánh vào bệnh viện, trong đó có ba người tử vong tại chỗ, Mã Thúc bị người ta dùng ống thép đánh trúng ót, bây giờ vẫn còn đang cấp cứu trong bệnh viện."
Trần Phàm cau mày: "Tiểu Soái đâu?"
"Khoảng ba ngày trước, ta nhận được điện thoại của Tống Lâm Lâm, nói Mã Tiểu Soái mất tích."
"Ta gọi điện thoại cho hắn, điện thoại báo máy đã tắt."
La Văn Kiệt quay đầu nhìn qua: "Ta lúc đó cảm thấy, tiểu tử này sẽ không phải khí huyết dâng trào, chạy đi tìm đối phương báo thù đi. Thế là liền phái người đi nơi khác xem xét."
"Kết quả, mấy huynh đệ đi về nói cho ta biết, đám người động thủ kia đã chạy trốn, cửa lớn đều khóa."
"Ta ý thức được tình huống có thể không thích hợp, thế là một phương diện để Tống Lâm Lâm báo cảnh sát, một phương diện vận dụng các mối quan hệ để tìm người."
"Lúc đó gọi điện thoại cho ngươi, kết quả điện thoại của ngươi căn bản không gọi được."
Ba ngày trước, Trần Phàm còn đang ở trong núi lớn, điện thoại không có tín hiệu, tự nhiên không gọi được.
Trần Phàm lấy điện thoại di động ra, gọi vào số điện thoại của Mã Tiểu Soái.
Quả nhiên đầu bên kia điện thoại thông báo đối phương đã tắt máy.
Trần Phàm cầm di động, cau mày suy nghĩ chuyện này.
Mã Tiểu Soái có cha là người làm dịch vụ vận chuyển đất cát, loại ngành nghề này vốn thuộc về phạm trù màu xám, những người làm được loại sản nghiệp này cơ bản đều quen biết người của cả hắc đạo và bạch đạo.
Mà lại, những đội xe này cơ bản đều có phạm vi thế lực phân chia riêng.
Mã Thúc chạy tới địa bàn của người khác nhận việc, người ta tự nhiên cho rằng hắn đang tranh giành miếng ăn.
Sống trong nghề, tranh nhau một hơi, người ta cho ngươi một bài học, kết quả ngươi không báo cảnh sát, lại còn dẫn người đến tận nơi trả thù, như vậy đã dẫn phát hậu quả lớn hơn.
Trần Phàm có chút bất đắc dĩ.
"Mã Thúc ở Vân Hải bên này không phải có rất nhiều làm ăn sao? Công trường đất cát của công ty chúng ta, không phải liền là tìm đến đoàn xe của hắn sao?"
Hai năm nay, các loại công việc làm ăn của Trần Phàm đều khởi công khắp nơi, cần không ít đối tác hợp tác, lúc đó Trần Phàm còn chuyên môn thông báo, mảng đất cát này, chuyên môn giao cho hai nhà cung ứng.
Một nhà trong đó là Thạch Thiến của Thiên Thạch Bất Động Sản, nữ nhân này lúc đó là bán mảnh đất mà câu lạc bộ Huân Chương đang tọa lạc, cùng Trần Phàm nhận biết, song phương kết xuống hữu nghị.
Còn có một nhà hợp tác chính là cha của Mã Tiểu Soái.
Không cần phải nói, chỉ cần cung cấp hàng cho một mình Trần Phàm, Mã Thúc hẳn là cũng có thể kiếm lời không ít tiền.
Sao lại chạy tới nơi khác kiếm tiền làm gì?
Bạn cần đăng nhập để bình luận