Trùng Sinh 2000: Từ Truy Cầu Ngây Ngô Giáo Hoa Ngồi Cùng Bàn Bắt Đầu

Chương 890: Không trở về

**Chương 890: Không trở về**
Trần Phàm chuẩn bị đến Phi Phàm Khoa Học Kỹ Thuật một chuyến.
Nếu như nói trước đó hắn còn có chút do dự, không quyết định chắc chắn được về sản phẩm tiếp theo của công ty.
Nhưng hôm nay, hắn đột nhiên nghĩ thông suốt.
Mấy tờ báo này tự cho là nắm giữ quyền lên tiếng của thời đại, có thể vô pháp vô thiên, chúa tể dư luận.
Nhưng mà thời đại đang phát triển.
Có nhiều thứ, nên đến lúc để bọn chúng bị đào thải.
Trần Phàm chuẩn bị khởi xướng thương thứ nhất nhắm vào truyền thông báo chí truyền thống.
Cách mạng bọn nó.
Lái xe đến Phi Phàm Khoa Học Kỹ Thuật trên đường, Trần Phàm lại gọi điện cho Tô Nhược Sơ hai lần.
Vẫn như cũ hiển thị tắt máy.
Nhìn thoáng qua thời gian, lúc này chuyến bay hẳn đã hạ cánh mới đúng.
Chẳng lẽ chuyến bay bị trì hoãn?
Trần Phàm lắc đầu, tạm thời gác lại ý nghĩ này, quyết định lát nữa sẽ gọi lại...
"Ha ha, rất có ý tứ."
"Cư dân mạng này thật tài tình. Vậy mà nói Trần Phàm có tình tiết luyến mẫu, thích những người lớn tuổi."
Trên ghế sô pha phòng khách, Đồng Dao vừa ăn một thùng kem ly, vừa ôm máy tính xách tay xem bình luận trên mạng, vui vẻ đến mức ôm bụng cười không ngừng.
Nhìn vẻ mặt này, ngoại trừ cười trên nỗi đau của người khác, không có chút nào đồng tình với tao ngộ của Trần Phàm.
"Bất quá gia hỏa này cũng quá đáng thương, vừa nhắn lại không đến mười phút, liền bị fan hâm mộ của Ôn Uyển trực tiếp bạo phá."
"Hắc hắc, xem ra lần này tin tức bát quái trên mạng đủ cho Trần Phàm uống một bình."
Đồng Dao hưng phấn lẩm bẩm, đồng thời nói một câu.
"Mình có nên gọi điện thoại quan tâm một chút không? Lúc này gọi điện thoại sẽ không bị hắn cho rằng là cố ý trào phúng chứ?"
"Bất quá lấy thực lực của người này, chắc không quan tâm đến mấy tin bát quái này đâu nhỉ?"
Lúc này sau lưng vang lên tiếng mở cửa, Thị trưởng Vân Hải Đồng Hạo Nhiên đi đến.
"Ai không quan tâm? Bát quái gì?"
"Dao Dao, con đang nói chuyện với ai vậy?"
"Cha, cha về rồi à?"
Đồng Dao vội vàng chào hỏi.
"Con không có nói chuyện với ai, con đang xem máy tính thôi."
Đồng Hạo Nhiên nhướng mày: "Xem máy tính ít thôi, không tốt cho mắt đâu."
"Cha, cha không biết, Trần Phàm nổi danh rồi."
"Có nhà toà báo hôm nay phát tin vạch trần Trần Phàm, nói hắn bao nuôi nữ minh tinh."
"Ân?"
Nghe xong tên Trần Phàm, Đồng Hạo Nhiên nghi ngờ đi tới.
"Cha nhìn đi. Hiện tại trên mạng đang tranh cãi nảy lửa. Khắp nơi đều là tin tức vạch trần liên quan đến chuyện này."
Đồng Hạo Nhiên ngồi xuống, cầm máy tính xách tay xem một hồi.
"Mấy thứ này đều lộn xộn cả."
Thấy lão ba đứng dậy, dường như không thèm để ý, Đồng Dao nhịn không được hỏi.
"Cha, cha không lo lắng sao?"
"Lo lắng cái gì?"
"Trần Phàm là đối tác hợp tác của cha, nếu hắn lúc này xảy ra vấn đề, kế hoạch cải tạo khu nhà lều của cha coi như gặp vấn đề lớn."
Đồng Hạo Nhiên nhìn thoáng qua khuê nữ, thản nhiên nói: "Chỉ là một tin vạch trần không có chút căn cứ nào, có thể có ảnh hưởng gì."
"Trần Phàm nếu là người trong quan trường, tin tức này có lẽ còn có thể tạo thành vết nhơ nhất định đối với danh dự của hắn, nhưng hắn là thương nhân, hơn nữa còn độc thân. Tin tức này có ý nghĩa gì?"
"Theo ta thấy, người tung ra tin tức này, đoán chừng chỉ muốn bôi nhọ hắn, cố ý làm hắn buồn nôn một chút."
Đồng Dao sửng sốt.
"Cha, ý của cha là có người cố ý nhằm vào Trần Phàm?"
Đồng Hạo Nhiên chỉ chỉ màn hình máy tính.
"Ban đầu nhà truyền thông vạch trần chuyện này chỉ là một tờ báo giải trí bát quái không có chút danh tiếng nào, ở trong nước thậm chí còn không có tên tuổi."
"Thế nhưng bọn hắn lại có thể vạch trần nội tình của đại minh tinh và Trần Phàm, hơn nữa còn nắm giữ nhiều nội tình như vậy."
"Ngay cả những tờ báo giải trí nổi tiếng trong nước đều không làm được, vậy mà bọn hắn lại lấy được, hơn nữa còn là một tờ báo ở tận kinh thành, con thấy có khả năng không?"
Đồng Hạo Nhiên nhìn con gái với vẻ mặt từng trải.
"Chuyện này đoán chừng là có người muốn cố ý làm Trần Phàm buồn nôn. Tiểu tử này đoán chừng đắc tội với người nào rồi."
"Cha, cha có muốn ra tay giúp hắn một chút không?"
"Tại sao phải giúp?"
Đồng Hạo Nhiên đột nhiên nhìn khuê nữ một cách cổ quái.
"Con làm gì mà quan tâm đến chuyện của Trần Phàm như vậy? Con không phải là..."
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Đồng Dao lập tức đỏ lên, vội vàng khoát tay.
"Aiya cha, cha nghĩ đi đâu vậy. Nghĩ lung tung cái gì vậy."
"Con với Trần Phàm chỉ là bạn bè tốt thôi."
Đồng Hạo Nhiên nhìn khuê nữ, dặn dò: "Con với Trần Phàm làm bạn bè thì được, nhưng không thể yêu đương với hắn."
"A?" Lần này đến phiên Đồng Dao tò mò.
"Vì cái gì?"
"Chẳng lẽ cha lo lắng thân phận thương nhân của hắn sẽ ảnh hưởng đến cha?"
Đồng Hạo Nhiên thản nhiên nói: "Ta không sợ bất kỳ ảnh hưởng gì. Ta phản đối hai đứa yêu đương không phải vì lý do này. Mà là hai đứa không thích hợp."
Lần này Đồng Dao càng hiếu kỳ hơn.
"Vì sao không thích hợp? Chỗ nào không thích hợp?"
"Con chỉ thuần túy hiếu kỳ hỏi một chút thôi."
"Trần Phàm là người rất có chủ kiến, đừng nhìn hắn chỉ mới hơn hai mươi tuổi, nhưng hắn rất sâu sắc, dã tâm rất lớn, hơn nữa tuổi tâm lý của hắn cũng lớn hơn nhiều. Con từ nhỏ đã được nuông chiều quen rồi, cả ngày hi hi ha ha giống như một đứa trẻ chưa lớn, cho nên hai đứa không thích hợp."
"Trừ phi Trần Phàm thật lòng thích con, nếu không con ở cùng hắn, cả đời này sẽ rất mệt mỏi."
Đồng Hạo Nhiên nói một hồi, sau đó lại dặn dò một câu.
"Nhớ kỹ lời ta nói."
Đồng Dao cười gật gật đầu: "Ai nha, con biết rồi. Với lại Trần Phàm cũng không phải kiểu người con thích. Con thích nam sinh mắt to, cười lên thật tươi, hắn có chút quá trưởng thành."
"Vậy thì tốt."
Thấy lão ba quay người đi vào thư phòng, Đồng Dao lúc này mới thu lại ánh mắt, nhìn tin tức trên máy tính xách tay, có chút thất vọng...
Phổ Đông.
Ôn Uyển vừa kết thúc một hoạt động thương nghiệp, trở lại khách sạn, cũng nhìn thấy tin tức bát quái vạch trần tràn lan trên mạng.
Người đại diện bên cạnh vội vàng như kiến bò trên chảo nóng, đi đi lại lại, cầm điện thoại gọi điện liên tục.
Lúc thì nói với công ty muốn kiện mấy tờ báo kia, lúc thì nói phải nghĩ cách hạ nhiệt độ, dập tắt chuyện này trước rồi tính...
Ôn Uyển mặc một bộ đồ thể thao bằng bông thoải mái, co ro hai chân ngồi trên ghế sô pha, ánh mắt nhìn màn hình máy tính xách tay.
Ngược lại, nàng không hề khẩn trương hay lo lắng như người đại diện bên cạnh.
Ngược lại, tâm trạng của nàng rất bình tĩnh.
Lúc này trong đầu nàng đột nhiên nảy ra một ý nghĩ.
Hắn lúc này đang làm gì?
Có phải rất bối rối không?
Có nên gọi điện thoại cho hắn không?
Cuối cùng Ôn Uyển cũng không gọi điện thoại.
Người đại diện bên cạnh cuối cùng cũng nói chuyện điện thoại xong, đi tới nhìn Ôn Uyển.
"Đã thỏa thuận xong, bộ phận pháp vụ của công ty đã ra tay, chuẩn bị khởi tố hai tờ báo kia."
"Ngoài ra, tôi định tìm người điều tra phóng viên viết bản thảo này, nhất định phải truy cứu trách nhiệm của hắn."
Ôn Uyển không nhận chủ đề này, mà lại hỏi: "Chị Vi Vi, trước đó bảo chị mua vé máy bay đã mua xong chưa?"
"Mua xong rồi. Chuyến bay chiều nay, hơn tám giờ tối là có thể đến Vân Hải."
"Hủy đi."
"Ân?" Người đại diện Vi Vi nghi ngờ nhìn qua.
Ôn Uyển lặp lại một câu: "Hủy vé máy bay đi, tôi tạm thời không có ý định về Vân Hải."
Bạn cần đăng nhập để bình luận