Trùng Sinh 2000: Từ Truy Cầu Ngây Ngô Giáo Hoa Ngồi Cùng Bàn Bắt Đầu

Chương 506: Ta nguyện ý

**Chương 506: Ta nguyện ý**
Kiếp trước kiếp này, hai thân ảnh Tô Nhược Sơ dần dần hòa quyện vào nhau.
Suy nghĩ của Trần Phàm càng ngày càng rõ ràng.
Hắn nhìn chằm chằm Tô Nhược Sơ, ánh mắt sâu thẳm mà nồng nhiệt.
Một lần cuối cùng.
"Muốn hỏi một chút, ngươi có dám hay không..."
Khán giả dưới đài phảng phất như được truyền cảm hứng, từng người vung tay phải lên, cùng nhau hòa ca.
"Giống như ngươi đã nói yêu ta."
"Muốn hỏi một chút, ngươi có dám hay không."
"Yêu... cuồng nhiệt như ta!"
Bành! Bành!
Một khúc ca kết thúc, đột nhiên hai chùm pháo hoa trực tiếp bay lên bầu trời đêm, trong nháy mắt nở rộ.
"Oa! Có người thả pháo hoa!"
Hiện trường vang lên từng đợt tiếng kinh hô.
"Mau nhìn! Bên kia cũng có."
"Còn có bên kia nữa..."
Từng dải pháo hoa như những cột sáng chói lọi kéo theo đuôi bay lên bầu trời đêm.
Toàn bộ trường học đều sôi trào, khắp nơi đều vang vọng tiếng kinh ngạc và reo hò.
Pháo hoa đến từ khắp các hướng đông, nam, tây, bắc.
Nếu quan sát kỹ, có thể phát hiện, có ít nhất mười mấy địa điểm đồng thời đốt pháo hoa.
Mà những vị trí này vừa vặn bao vây lấy trường học.
Trong phút chốc, toàn bộ bầu trời đêm xung quanh trường học phảng phất như được chiếu sáng hoàn toàn.
Bất kể là các học sinh hay là các giáo viên đang chuẩn bị nghỉ ngơi đều hiếu kỳ ngẩng đầu lên, muốn xem rốt cuộc là ai đang thả pháo hoa.
Ở khu nhà của giáo sư, Trần giáo thụ vừa uống một chút rượu, đang chuẩn bị nghỉ ngơi.
"Lão Trần, mau ra đây xem này. Trường học có người thả pháo hoa."
Trên ban công, bạn già của ông kích động gọi.
"Có gì đâu mà ngạc nhiên, chỉ là thả pháo hoa thôi mà."
"Ai nha, ông mau ra đây xem đi. Đẹp lắm."
"Đến đây."
Trần giáo thụ lảo đảo bước ra ban công, kết quả chỉ nhìn một chút liền ngây ngẩn cả người.
"Đẹp đúng không?"
Bạn già vừa cười vừa nói: "Hôm nay là ngày gì nhỉ, sao trường học lại thả nhiều pháo hoa thế?"
Trần giáo thụ cốc nhẹ vào đầu người yêu.
"Bà nghĩ trường học điên à, đêm hôm khuya khoắt lại đi thả nhiều pháo hoa như thế?"
"A?"
"Không phải trường học thả? Vậy là ai?"
Trần giáo thụ nhìn chằm chằm vào bầu trời đầy pháo hoa, không trả lời câu hỏi đó.
Ông đương nhiên biết ai là kẻ bày trò.
Chẳng qua ông không ngờ Trần Phàm lại làm một màn hoành tráng đến thế.
"Thằng nhóc này, tán gái đúng là chịu chi thật."
Ông nhẹ nhàng ôm lấy bạn già, hai người đứng trên ban công ngắm pháo hoa rất lâu.
Cuối cùng, Trần giáo thụ mới khẽ thở dài.
"Haizz, tuổi trẻ thật là tốt."
Lúc này, trên sân vận động đã sớm sục sôi.
"Phàm phu tục tử!"
"Phàm phu tục tử... Phàm phu tục tử..."
Các học sinh lớn tiếng reo hò, đồng thanh hô vang tên Phàm phu tục tử.
Đương nhiên, cũng có những fan cuồng nhiệt điên cuồng gào thét đòi Trần Phàm hát thêm một bài nữa.
"Hát nữa đi!"
"Thêm một bài nữa..."
"A a a, Phàm phu tục tử, ta yêu anh... A a, ta sắp ngất đi vì hạnh phúc rồi..."
Trần Phàm hoàn toàn không để ý đến tất cả mọi xung quanh.
Hắn tiện tay ném cây đàn guitar cho Uông Húc ở bên cạnh, sau đó nhận lấy một bó hoa tươi từ tay Lý Trường Quân.
Nương theo một tràng âm thanh thốt lên, Trần Phàm trực tiếp nhảy xuống từ trên sân khấu.
"A..."
Trần Phàm vững vàng đáp xuống đất, sau đó ôm bó hoa tươi đi về phía đám đông.
Tiếng reo hò thét chói tai ban đầu dần dần nhỏ đi, cho đến khi biến mất.
Tất cả các bạn học đều đã đoán được chuyện gì sắp xảy ra.
Mọi người đều gắt gao nhìn chằm chằm Trần Phàm, chuẩn bị chứng kiến một màn lãng mạn sắp tới.
Theo bước chân Trần Phàm, đám đông rất tự nhiên tách ra.
Để lộ ra nhân vật nữ chính đang đứng giữa đám đông.
Tô Nhược Sơ ngơ ngác đứng ở đó. Bên cạnh nàng là những người bạn thân nhất.
Nàng đã sớm lệ rơi đầy mặt, trong ánh mắt ngấn lệ, nhìn Trần Phàm đang đi về phía mình.
Một bước, hai bước... Phảng phất như mỗi bước chân đều giẫm vào trái tim của nàng.
Nàng cảm động, cũng lo lắng.
Tự hỏi lòng mình.
Tô Nhược Sơ, ngươi thật sự ưu tú như vậy sao?
Vậy mà lại có thể khiến một nam sinh vì ngươi làm đến mức này?
Tô Nhược Sơ, ngươi thật sự tốt đến thế sao?
Tô Nhược Sơ, ngươi có xứng đáng với tất cả những gì hắn bỏ ra vì ngươi không?
Nàng lo lắng.
Lo lắng vì hiện tại Trần Phàm đối xử với mình quá tốt, thậm chí tốt đến mức hơi quá đáng.
Nhỡ sau này hắn càng ngày càng ưu tú, nhỡ mình không còn xứng với hắn thì sao?
Nhỡ hai người chia tay thì phải làm thế nào?
Cuối cùng, bước chân dừng lại, Trần Phàm xuất hiện trước mặt nàng.
Bốn mắt nhìn nhau, Trần Phàm mỉm cười.
"Bất ngờ đặc biệt chuẩn bị cho em, có thích không?"
Tô Nhược Sơ hai mắt đẫm lệ mông lung, vô thức gật đầu.
"Thích ạ!"
Trần Phàm đưa bó hoa tươi trong tay cho nàng.
Tô Nhược Sơ vừa nhận lấy bó hoa, Trần Phàm lại đột nhiên quỳ một chân trên mặt đất.
Hoa!
Hiện trường vang lên nhiều tiếng hô kinh ngạc.
Tô Nhược Sơ cũng trợn to mắt, giật nảy mình.
Nàng đã đoán được Trần Phàm muốn làm gì.
Chỉ là nàng không ngờ Trần Phàm lại dùng một phương thức như vậy, vào ngày sắp tốt nghiệp rời trường, để cầu hôn mình.
Nhịp tim của Tô Nhược Sơ lập tức không khỏi bắt đầu tăng tốc, rất căng thẳng, rất kích động, đồng thời cũng có chút mong đợi.
Dưới ánh mắt của tất cả mọi người, Trần Phàm lấy ra một hộp quà màu đỏ từ trong túi.
Xung quanh có không ít nữ sinh phát ra tiếng sợ hãi thán phục.
Mọi người đều biết trong đó nhất định là một chiếc nhẫn.
Nhưng khi Trần Phàm mở hộp ra, mọi người lại một lần nữa ngạc nhiên.
Trong hộp không có nhẫn, mà là một sợi dây đỏ bình thường.
Các bạn học xung quanh đều không hiểu chuyện gì, nhưng Tô Nhược Sơ khi nhìn thấy sợi dây đỏ này, cuối cùng cũng không thể kiềm chế được cảm xúc của mình.
Nàng đưa tay bịt miệng, nước mắt lã chã tuôn rơi.
Sợi dây đỏ này nàng đương nhiên nhớ rõ, đây là vào năm thi đại học, sau khi hai người xác nhận quan hệ yêu đương, Tô Nhược Sơ đi du lịch Ngũ Đài Sơn, đã cầu được từ trong miếu.
Nàng đã tặng nó cho Trần Phàm, xem như minh chứng cho tình yêu của hai người.
Cũng là món quà đầu tiên nàng tặng cho Trần Phàm.
Trần Phàm cầm lấy sợi dây đỏ, ngẩng đầu mỉm cười nhìn Tô Nhược Sơ.
"Bạn học Tô Nhược Sơ, em có đồng ý gả cho ta không?"
Oa!
Hiện trường vang lên tiếng thét chói tai đầy phấn khích của đám nữ sinh.
Đến rồi, đến rồi.
Quả nhiên là cầu hôn.
"Đồng ý đi! Đồng ý đi!"
Trên sân vận động không ít người bắt đầu lớn tiếng ồn ào.
Kỳ thực không cần bọn họ ồn ào, Tô Nhược Sơ cũng đã đưa ra đáp án của mình.
Nàng đầy nước mắt, dùng sức gật đầu.
"Ta đồng ý!"
Hiện trường lại bùng nổ những tràng tiếng hoan hô.
Trần Phàm mỉm cười đeo sợi dây đỏ lên cổ tay Tô Nhược Sơ.
Mà Tô Nhược Sơ cũng trước mặt mọi người, lấy sợi dây đỏ trên cổ tay mình, giúp Trần Phàm đeo lên cổ tay hắn.
"Buộc cái này lên. Đời này anh sẽ bị em buộc chặt bên cạnh. Mãi mãi cũng không thể trốn thoát."
Trần Phàm nói xong đột nhiên đứng dậy, ôm chặt Tô Nhược Sơ hưng phấn xoay vài vòng tại chỗ.
Hiện trường một lần nữa vang lên những tiếng reo hò, thét gào.
Có fan hâm mộ gào to đòi Trần Phàm lên sân khấu hát thêm một bài.
Mà có một số nữ sinh, toàn bộ quá trình chứng kiến màn cầu hôn của Trần Phàm, giờ phút này đã sớm cảm động rơi lệ.
"Tuyệt vời quá. Nếu có người có thể cầu hôn ta như thế thì tốt biết mấy."
Bạn trai bên cạnh nghe thấy thế, lập tức nói: "Chuyện này có gì đâu, đợi đến lúc anh tốt nghiệp, anh cũng sẽ làm một màn cầu hôn hoành tráng cho em."
Nữ sinh lập tức bĩu môi: "Thôi đi, quen anh hai năm, anh cũng chỉ mua hoa có một lần."
Những đoạn đối thoại tương tự diễn ra giữa các cặp đôi khác nhau.
Đám nữ sinh phần lớn là cảm động, hưng phấn, ngưỡng mộ, mơ ước và hướng tới.
Mà các nam sinh thì mặt mày ủ rũ.
Sư ca ơi là sư ca, anh nói anh cầu hôn thì cứ cầu hôn thôi.
Sao lại làm một màn hoành tráng như vậy chứ.
Giờ thì hay rồi, một mình anh đã nâng độ khó của việc yêu đương lên một tầm cao mới trong đêm nay.
Các anh tốt nghiệp rồi rời trường.
Vậy để cho đám nam sinh không có tiền, không giỏi nghệ, bình thường chỉ có thể dựa vào lời ngon tiếng ngọt như bọn em phải làm sao?
Còn để cho người ta sống hay không hả?
Bạn cần đăng nhập để bình luận