Trùng Sinh 2000: Từ Truy Cầu Ngây Ngô Giáo Hoa Ngồi Cùng Bàn Bắt Đầu

Chương 425: Thực tiễn là kiểm nghiệm chân lý duy nhất tiêu chuẩn

Chương 425: Thực tiễn là tiêu chuẩn duy nhất để kiểm nghiệm chân lý.
"Được đấy Quách t·ử, ngươi bây giờ tiền đồ rồi, mở miệng ngậm miệng là đè đùi, mẹ ngươi trâu bò lên máy bay -- trâu bò lên trời rồi."
"Đi mau đi. Tên kia đang ở sở câu lưu kìa."
Quách S·oái cười hắc hắc.
"Đùa với ngươi thôi Phàm ca. Ban ngày ban mặt, ta còn có thể thật sự chạy đến sở câu lưu đè hắn ra à?"
Nói xong ánh mắt quét sang bên cạnh, nhếch miệng cười với Cao Tiểu Hổ một tiếng.
Cao Tiểu Hổ lập tức sợ đến khẽ run rẩy, vội vàng né tránh ánh mắt.
Hắn cảm thấy ngữ khí khi nói chuyện của Quách S·oái vừa rồi không giống như đang nói đùa.
"Vị tiểu lão đệ này là ai vậy?"
Trần Phàm: "Nhược Sơ tiểu biểu đệ."
"Ha ha, hóa ra là người một nhà."
Quách S·oái nhiệt tình tiến lên, chủ động nắm chặt tay đối phương.
"Không hổ là người thân của tẩu t·ử, gen cường đại, tướng mạo đều đẹp trai như vậy."
"Tiểu lão đệ đến làm điếu thuốc không?"
Cao Tiểu Hổ: "..."
Hoàn toàn không thích ứng được với tiết tấu của người này.
Trần Phàm bất đắc dĩ: "Làm gì vậy, người ta còn đang đi học."
"Đi học thì sao?" Quách S·oái bĩu môi: "Lão t·ử hồi cấp ba đã sớm vụng trộm h·út t·huốc lá rồi."
"Phàm ca, còn nhớ kỳ nghỉ năm đó không, hai ta vụng trộm ở nhà ta xem thầy Võ Đằng Lan dạy học về nghệ thuật cơ thể người, còn vụng trộm hút t·h·uốc lá của cha ta."
"Hắc, vừa vặn mẹ ta về, làm lão t·ử sợ đến mức suýt chút nữa nhét t·h·uốc lá vào trong đũng q·u·ầ·n."
Trần Phàm cười mắng một câu: "Xéo đi. Ta không có hút. Là ngươi hút."
"Đúng đúng, hay là ngươi thông minh, lấy đĩa CD ra giấu trước, không thì mẹ ta còn hiểu lầm hai thằng đàn ông to xác nhốt mình trong phòng kéo rèm làm chuyện mờ ám."
Trần Phàm: "..."
Quách t·ử, ngươi cứ thế này sẽ mất đi người anh em tốt này đấy.
Tiểu học đệ đẹp trai kia dường như bị lời nói này khơi dậy sự đồng cảm giữa những nam h·ài t·ử ở tuổi dậy thì, không nhịn được nhếch miệng lên.
Bất quá vẫn làm ra vẻ lạnh lùng hừ một tiếng.
"Hai nhà quê, giờ ai còn xem Võ Đằng Lan, bọn ta đều xem Cao Thụ Mã Lợi Á."
"Toán nâng cao? Cái gì toán nâng cao?"
Quách S·oái vẻ mặt mờ mịt, nhìn về phía Trần Phàm.
"Đứa nhỏ này học hành chăm chỉ vậy sao? Cả ngày ở nhà xem toán nâng cao?"
Cao Tiểu Hổ bó tay.
"Đồ nhà quê, Cao Thụ Mã Lợi Á là nữ lão sư hot nhất năm nay."
"Ta sao chưa từng nghe qua?"
Quách S·oái mờ mịt, quay đầu nhìn về phía Trần Phàm.
Trần Phàm cũng lắc đầu.
Bình thường hắn không hay để ý đến những thứ này.
Chỉ có trong ký ức là nhận biết một vài lão sư như Võ Đằng, Phạn Đảo Yêu, Ba Đa, Thương Tỉnh, Tùng Đảo, cùng Tam Thượng... Chờ một chút.
Cũng chỉ là số ít, tầm mười mấy lão sư.
Cao Tiểu Hổ nhất thời phảng phất tìm được cảm giác ưu việt, khinh bỉ nhìn Trần Phàm và Quách Soái.
"Cao Thụ Mã Lợi Á là lão sư duy nhất được bầu năm sao trong năm nay."
"A? Còn có kiểu nói này sao?"
Quách S·oái gãi đầu ngượng ngùng, nhanh trí chuyển đề tài.
"Bất quá, cái này không quan trọng, lý luận học tập có quan trọng đến đâu, có thể quan trọng bằng thực chiến?"
"Tiểu lão đệ, đã yêu đương bao giờ chưa? Đã sờ qua nữ nhân chưa? Đã đ·á·n·h ba ba chưa?"
Một phen nói làm Cao Tiểu Hổ đỏ mặt tía tai.
"Ta dựa vào, không thể nào."
Quách S·oái như thể p·h·át hiện ra một đại lục mới.
"Thời buổi này lại còn có nam hài ngây thơ như thế, chậc chậc, động vật quý hiếm à."
Nói xong, Quách S·oái vỗ vai đối phương, ra vẻ người từng trải.
"Tiểu lão đệ, còn phải cố gắng nhiều hơn nữa. Hồi bằng tuổi ngươi, ca ca đã thay mấy lứa bạn gái rồi."
Trần Phàm nhịn không được bật cười.
Hắn nhớ rõ toàn bộ thời tr·u·ng học, Quách S·oái chưa từng yêu đương.
Mãi mới thầm mến một cô bé tên Lý Na, cuối cùng lấy hết dũng khí tỏ tình với người ta, kết quả còn bị từ chối một cách khéo léo.
"Mọi người nói chuyện gì vậy?"
Lúc này, Tô Nhược Sơ và Miêu Miêu dạo phố xong đi tới, thấy ba người đang nói chuyện vui vẻ, nhịn không được cười hỏi một câu.
Quách S·oái lập tức lắc đầu.
"Không có gì, hai ta truyền thụ cho hắn kinh nghiệm của người từng trải."
Nói xong còn vỗ vai Cao Tiểu Hổ.
"Lão đệ nhớ kỹ, thực tiễn là tiêu chuẩn duy nhất để kiểm nghiệm chân lý."
"Ngươi lý luận tri thức học giỏi đến mấy, không có thực tiễn cũng không được."
Tô Nhược Sơ không rõ nội tình, cười khích lệ một câu.
"Tiểu Hổ, còn một năm cuối, ngươi phải cố lên."
Cao Tiểu Hổ: "..."
Biểu tỷ, tỷ căn bản không biết hai tên háo sắc này đang nói cái gì.
Trần Phàm cười ha hả hỏi: "Thế nào? Có mua được món đồ nào ưng ý không? Có muốn tiếp tục đi xem không?"
Tô Nhược Sơ lắc đầu, "Ta không có gì muốn mua, ta muốn chọn cho ngươi một bộ quần áo."
Trần Phàm cười, "Ta thì thôi. Mặc gì cũng được."
Tô Nhược Sơ liếc Trần Phàm, "Không mua thì thôi. Ta mua cho biểu đệ một bộ."
Đi dạo phố với con gái thực ra là một loại tu hành đối với đàn ông.
Chuyện này, Trần Phàm đã tích lũy đủ kinh nghiệm từ kiếp trước.
Mỗi khi con gái hỏi ngươi cái này có đẹp không? Ta mặc vào có bị béo không? Khi gặp những vấn đề như thế này, các nàng thường không phải là đang trưng cầu ý kiến của ngươi, mà là muốn ngươi đồng ý.
Lúc này, ngươi chỉ cần gật đầu đồng ý, thuận tiện khen vài câu là được.
Tô Nhược Sơ mua cho Trần Phàm một bộ quần áo, lúc mua cho Cao Tiểu Hổ, Cao Tiểu Hổ có chút ngượng ngùng.
"Biểu tỷ, ta không muốn. Trong nhà ta có quần áo rồi."
"Sao? Ghét bỏ quần áo biểu tỷ mua cho ngươi rẻ tiền à? Không muốn mặc?"
Cao Tiểu Hổ xua tay liên tục, "Ta... Ta không có ý đó."
"Vậy thì cầm lấy."
Cao Tiểu Hổ trong lòng rất vui.
Đây chính là biểu tỷ chọn cho mình.
Chỉ là, vừa nhìn thấy người trả tiền là Trần Phàm, hắn lại có chút bực bội.
Bên này Miêu Miêu mua hai cái váy, mua cho Quách S·oái một bộ quần áo thể thao.
Dạo phố xong, cả nhóm thương lượng xem đi đâu tiếp theo.
Quách S·oái đề nghị đi xem phim, Miêu Miêu lại nói dạo này không có phim gì hay.
Trần Phàm thấy trên mặt Tô Nhược Sơ đã lấm tấm mồ hôi, liền cười nói: "Tìm quán nước giải khát trước, ngồi xuống nghỉ ngơi một chút, rồi từ từ tính xem đi đâu."
Cao Tiểu Hổ chủ động đề nghị, "Ta biết ở phía trước, trên tầng hai trung tâm thương mại kia mới mở một quán nước giải khát. Ta và bạn học thường xuyên đến đó."
Mọi người không có ý kiến, thế là đi theo Cao Tiểu Hổ về phía trước.
Đi ngang qua hiệu sách Tân Hoa, Trần Phàm cười chỉ vào bên trong.
"Trước kia cuối tuần, ta thường một mình ở trong đó đọc sách ké điều hòa."
"Có mấy lần đụng phải ngươi đến đây mua tài liệu, ta còn len lén quan sát ngươi cả buổi."
Mặt Tô Nhược Sơ đỏ lên, khẽ mắng một tiếng.
"Không biết xấu hổ."
"Tô Nhược Sơ bạn học, không thể nói vậy, ta đây gọi là giỏi p·h·át hiện ra vẻ đẹp."
"Dung mạo ngươi xinh đẹp như vậy, chẳng lẽ không thể để người khác nhìn à."
Cao Tiểu Hổ ở bên cạnh nghe được mấy câu này, nhịn không được khinh thường.
Gia hỏa này miệng lưỡi trơn tru, dỗ ngon dỗ ngọt, trách sao biểu tỷ lại bị hắn lừa.
Đi vào tầng hai trung tâm thương mại, Quách S·oái có chút bất ngờ nói: "Ta nhớ trước đây chỗ này là một hiệu sách mà?"
Cao Tiểu Hổ khinh thường nói "Hiệu sách đóng cửa lâu rồi. Chuyện xưa cũ bao nhiêu năm rồi."
Quách S·oái tiếc nuối lắc đầu, nói nhỏ với Trần Phàm.
"Thật đáng tiếc. Năm đó quyển A Tân kia của ta chính là mua ở đây."
"Ai, cũng không tìm lại được cảm giác năm đó trốn trong chăn, cầm đèn pin đọc sách thâu đêm."
Miêu Miêu không nhịn được tò mò hỏi: "A Tân là ai?"
Quách S·oái cười ngượng ngùng.
Thấy hai cô gái nhìn về phía mình, Trần Phàm cười nhún vai.
"Một gia hỏa học không giỏi lắm, thích giúp chủ nhà dọn đồ."
"Nói cái gì vậy? Hoàn toàn nghe không hiểu."
Tô Nhược Sơ và Miêu Miêu cùng lộ vẻ mặt nghi hoặc.
Quách S·oái ném tới một ánh mắt "chỉ có thể hiểu ngầm mà không thể nói ra".
Kết quả, chỉ một giây sau, bốn người liền nghe thấy âm thanh của Cao Tiểu Hổ từ trong tiệm vọng ra.
"Tỷ, sao tỷ lại ở đây?"
"Cỏ, các ngươi muốn làm gì?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận