Trùng Sinh 2000: Từ Truy Cầu Ngây Ngô Giáo Hoa Ngồi Cùng Bàn Bắt Đầu

Chương 728: Nhớ ngươi, thằng ngốc

Chương 728: Nhớ ngươi, thằng ngốc
Lưu Thiên Thiên cũng không biết chính mình đã trở về phòng bằng cách nào.
Đêm nay, nàng gần như không hề chợp mắt.
Cho đến giờ phút này nàng mới hiểu được, hóa ra vóc dáng và hình dạng mà mình vẫn luôn lấy làm kiêu ngạo, trong mắt Trần Phàm thật sự chẳng có chút lực hấp dẫn nào.
Vì cái gì?
Nàng không nghĩ ra.
Nàng rất sợ hãi, đồng thời lại có chút lo lắng.
"Quay xe" thất bại.
Trần Phàm hẳn là tức giận.
Vậy sau này hai người có phải hay không ngay cả bạn bè cũng không thể làm được?
Chính mình còn phải đối mặt hắn như thế nào?
Trước đó nàng "lái xe" khi đó căn bản không hề suy nghĩ việc sẽ thất bại, kết quả hiện tại, nằm ở trên giường càng nghĩ càng sợ hãi.
Cứ như vậy mơ mơ màng màng ngủ đến sáng sớm.
Hơn sáu giờ, khi những người khác còn đang nằm ngáy o o, Lưu Thiên Thiên liền đã lặng lẽ mặc quần áo xuống giường.
Nàng không còn mặt mũi nào để gặp mặt Trần Phàm, cho nên chuẩn bị lén rời đi.
Đứng tại cửa biệt thự, Lưu Thiên Thiên quay đầu nhìn thoáng qua nơi này.
Nàng biết mình đã làm Trần Phàm tức giận, đoán chừng tương lai cũng sẽ mất đi người bạn này, từ nay về sau đoán chừng cũng không còn cơ hội bước chân vào nơi này nữa.
Cho nên nàng muốn đem nơi này một lần nữa thu vào trong đầu, hảo hảo ghi nhớ.
Nhẹ nhàng thở dài một tiếng, Lưu Thiên Thiên quay người chuẩn bị rời đi.
Kết quả một chiếc xe bên cạnh chậm rãi lái tới.
Lưu Thiên Thiên trong nháy mắt sửng sốt.
Bởi vì nàng nhớ rõ, chiếc xe này là của Trần Phàm.
Chẳng lẽ Trần Phàm đã sớm thức dậy? Còn phải đưa mình?
Ô tô đi đến trước mặt dừng lại, cửa xe mở ra, bước xuống xe lại là một trung niên nhân.
Lưu Thiên Thiên sửng sốt.
Phùng Phá Quân lại hết sức khách khí mở miệng nói: “Lưu tiểu thư, Trần Tổng để ta đưa ngài trở về.”
Lưu Thiên Thiên ngẩn người, vô thức quay đầu nhìn về phía lầu hai biệt thự sau lưng.
Phùng Phá Quân giải thích nói: “Là Trần Tổng tối hôm qua an bài.”
Lưu Thiên Thiên lúc này mới kịp phản ứng, do dự một chút rồi khẽ nói.
“Cám ơn.”
“Mời lên xe.”
Phùng Phá Quân hỗ trợ mở cửa xe, Lưu Thiên Thiên ngồi vào hàng ghế sau ô tô.
Xe rời khỏi hội sở, Phùng Phá Quân hỏi địa chỉ mà nàng muốn đến.
Sau khi nói xong địa chỉ, Lưu Thiên Thiên ngồi ở hàng ghế sau ngẩn người.
Một lát sau mới lấy ra điện thoại di động, chần chờ một phen, gửi cho Trần Phàm một tin nhắn.
“Ta đi đây. Cám ơn ngươi đã cho người đưa ta về nhà.”
“Chuyện tối hôm qua, xin lỗi.”
Tin nhắn gửi đi, không có bất kỳ hồi âm nào.
Lưu Thiên Thiên mặt không biểu cảm nhìn ngoài cửa sổ, không biết tâm tình là nên thất vọng hay là nên nhẹ nhõm.......
Trần Phàm sáng sớm lúc tỉnh lại đã hơn chín giờ.
Khi xuống lầu, trong phòng còn lại mấy người đang ăn điểm tâm ở dưới lầu.
“Nhanh lên đi, mọi người đang chờ ngươi.”
“Đúng rồi, tối hôm qua ngươi mấy giờ trở về, sao ta không có chú ý tới.” La Văn Kiệt cười hỏi một câu.
Trần Phàm mặt không đổi sắc ngồi xuống, “Trở về liền đi ngủ, các ngươi uống quá nhiều. Lão tử tuổi tác đã cao, về sau phải chú ý dưỡng sinh, không thể giống như các ngươi uống nhiều như vậy.”
Một câu làm mấy người bật cười.
Trần Phàm quét mắt một vòng: “Địch ca đi rồi à?”
“Ân. Ăn xong điểm tâm liền đi.”
La Văn Kiệt cười trêu ghẹo nói: “Cô bạn gái kia của hắn rất cực phẩm, lúc ra đi còn không muốn rời đi, không nỡ xa.”
Trần Phàm không tiếp lời này, mà là nhìn về phía Hàn Húc bên cạnh.
“Lão Hàn mấy giờ bay, lát nữa ta đi đưa ngươi.”
Vừa nói vừa nhìn về phía Quách Soái, “Hai người các ngươi ăn xong liền có thể về trước.”
Bạn gái của Quách Soái, Miêu Miêu có chút khẩn trương nhìn thoáng qua Trần Phàm.
Hôm qua từ đầu tới cuối Miêu Miêu đều biểu hiện rất câu nệ.
Bởi vì khác với những người khác, những người khác là bạn học, bằng hữu của Trần Phàm, chỉ có nàng xem như cấp dưới của Trần Phàm.
Cho nên Miêu Miêu cả ngày hôm qua đều rất điệu thấp, sợ nói sai làm sai, khiến Trần Phàm không cao hứng.
Bất quá lúc này thấy Trần Phàm tâm tình không tệ, Miêu Miêu lấy hết dũng khí mở miệng hỏi một câu.
“Trần Tổng, ta có thể hỏi ngài một vấn đề không?”
Trần Phàm vừa múc canh vừa cười nói: “Về sau không ở công ty không cần gọi ta là Trần Tổng, giống như bọn hắn, trực tiếp gọi tên ta, hoặc là gọi ta là lão Trần là được.”
“Đương nhiên, ngươi cũng có thể giống Quách Tử, gọi ta là Phàm ca.”
“Đúng rồi, chuyện gì cứ hỏi đi?”
Miêu Miêu trong lòng vui mừng, liền vội vàng hỏi: “Gần đây phòng làm việc của dàn nhạc có những buổi diễn xuất ở nhạc hội, ngài có biết không?”
Trần Phàm sững sờ, hắn nhớ rõ trước đó Đồng Dao cũng hỏi qua.
“Nhạc hội không phải đã sớm kết thúc rồi sao?”
Miêu Miêu cười lắc đầu: “Đó là lần trước, hiện tại Yến Tổng đã chọn xong cho phòng làm việc hết thảy ba dàn nhạc, vì rèn luyện mọi người, đã báo danh cho chúng ta không ít nhạc hội hoặc là những cơ hội biểu diễn khác.”
“Cuối tuần còn có một buổi nhạc hội ở bờ biển.”
Trần Phàm dở khóc dở cười, Yến Thanh này vì làm dàn nhạc, thật đúng là dốc hết sức lực.
Trước đó hắn có nghe qua, ba dàn nhạc, trong đó có hai cái là rất chuyên nghiệp, còn có một cái là nghiệp dư thuần túy do Yến Thanh lợi dụng chức vụ làm ra Tiểu Lạc Đội cho mình, chơi cho vui.
“Ta sau này công việc rất nhiều, đoán chừng không có thời gian.”
Nghe chút lời này, Miêu Miêu lập tức có chút tiếc nuối.
Tất cả mọi người ở phòng làm việc của các nàng đều hi vọng Trần Phàm vị đại lão bản này có thể bỏ chút thời gian đi xem bọn họ biểu diễn.
Cơm nước xong xuôi, Quách Soái cùng Miêu Miêu rời đi trước.
Trần Phàm thì cùng La Văn Kiệt cùng đi đưa Hàn Húc.
“Xe của ngươi đâu?” La Văn Kiệt nghi hoặc hỏi một câu.
“Để cho người ta lái đi đưa Lưu Thiên Thiên rồi.”
Nghe chút lời này, La Văn Kiệt cười cười: “Kỳ thật sáng sớm ta liền muốn hỏi, Lưu Thiên Thiên có vẻ như đi rất sớm.”
“Ta vốn còn muốn hỏi xem có muốn ta đi đưa không.”
Trần Phàm trêu ghẹo nói: “Sao vậy? Còn đối với người ta không nỡ sao?”
“Thế thì không có. Chỉ là dù sao cũng đã từng yêu đương, bất luận là xuất phát từ phương diện nào, cũng không thể để người ta một nữ hài tử tự mình trở về, đúng không.”
“Ngươi ngược lại là rất có chủ nghĩa đại nam tử.”
Ngồi ở hàng ghế sau, Trần Phàm vừa nhắm mắt dưỡng thần vừa lấy điện thoại di động ra nhìn thoáng qua tin nhắn.
Vừa mở hộp thư, ánh mắt trong nháy mắt trở nên kinh hỉ.
Tô Nhược Sơ.
Nhược Sơ vậy mà gửi tin nhắn cho mình.
Mà lại liên tiếp gửi hai tin.
Trần Phàm nói thầm một tiếng khá lắm, nha đầu này là đem tin nhắn xem như bưu kiện để gửi.
Tô Nhược Sơ nói cho Trần Phàm, chính mình là tranh thủ cuối tuần chạy đến huyện thành, đi mua sách báo cho bọn nhỏ.
Nàng nói muốn làm cho bọn nhỏ một cái thư viện nhỏ.
Trẻ con ở trên núi nhận biết con đường bên ngoài có hạn, nàng muốn bọn nhỏ tận khả năng tìm hiểu nhiều hơn một chút về thế giới bên ngoài.
Tiếp đó còn nói chính mình mọi chuyện đều tốt, để Trần Phàm không cần lo lắng.
Bởi vì đợt dạy học tình nguyện sắp kết thúc, nàng có chút không nỡ. Lại không muốn bởi vì tâm tình của mình ảnh hưởng đến bọn nhỏ.
Còn có những đứa trẻ ở lớp học, nhất là Yến Ny cùng Tiểu Hải thường xuyên hỏi khi nào Trần lão sư có tin tức. Tất cả mọi người rất nhớ hắn.
Cuối cùng, Tô Nhược Sơ nói trước khi kết thúc dạy học tình nguyện trở về trường, sẽ đến Vân Hải cùng Trần Phàm đoàn tụ hai ngày.
Còn có không cần trả lời tin nhắn cho mình, bởi vì cùng ngày liền phải về trường học, không có tín hiệu không thu được.
Cuối cùng của cuối cùng nha đầu này lặng lẽ nói một câu, nhớ ngươi, thằng ngốc.
Nhìn thấy câu nói này, Trần Phàm tâm tình trong nháy mắt tốt đẹp.
So với việc phê thuốc kích thích còn hưng phấn hơn.
Biểu lộ của Trần Phàm, ngay cả La Văn Kiệt ở hàng ghế trước đều chú ý tới.
“Thế nào? Vợ trẻ gửi tin nhắn tới à?”
Trần Phàm hiếu kỳ.
“Ngươi thế nào nhìn ra được?”
“Xin nhờ đại ca, ngươi vừa rồi biểu tình kia ngươi thật nên tự mình nhìn một chút. Quá lẳng lơ.”
Trần Phàm liếc qua La Văn Kiệt.
“Ngươi biết cái gì.”
“Cái này gọi là tình yêu ngọt ngào.”
Kiệt ca lắc đầu.
“Ta là không hiểu hai người các ngươi, rõ ràng có thể mỗi ngày ở cùng một chỗ, lại vẫn cứ muốn làm yêu xa.”
“Thật tốt vật lộn không làm, nhất định phải làm lén lút địa đạo chiến (ý chỉ yêu đương vụng trộm).”
Một câu làm Hàn Húc ngồi ở ghế phụ lái bật cười.
Trần Phàm nhưng vẫn là câu nói kia.
“Ngươi biết cái gì!”
Mặc dù Nhược Sơ nói không cần trả lời tin nhắn, Trần Phàm vẫn trả lời một tin, mà lại lưu loát viết một văn bản lớn.
Trần Phàm trả lời bảo Nhược Sơ chú ý thân thể, không nên quá mệt mỏi, mặt khác chính mình sẽ liên lạc người cho trường học mua một nhóm sách ngoài giờ đưa qua, trừ cái đó ra, hắn còn có ý định mua một đống lớn giấy viết thư, phong thư cùng tem cùng nhau gửi tới.
Đồng thời để Tô Nhược Sơ đem địa chỉ trường học và của mình nói cho bọn nhỏ, như vậy sau này bọn nhỏ nếu như nhớ lão sư liền có thể viết thư cho mình.
Gửi xong tin tức, Trần Phàm tâm tình rất tốt.
Lúc này mới chú ý tới phía dưới còn có một tin nhắn.
Là Lưu Thiên Thiên tối hôm qua gửi.
Nhớ tới chuyện tối ngày hôm qua, Trần Phàm trầm mặc mấy giây.
Chưa trả lời tin nhắn, mà là ngẩng đầu nhìn về phía La Văn Kiệt.
“Lưu Thiên Thiên hiện tại là tình huống như thế nào? Đang làm ở đâu? Ngươi biết không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận