Trùng Sinh 2000: Từ Truy Cầu Ngây Ngô Giáo Hoa Ngồi Cùng Bàn Bắt Đầu

Chương 483: Tỷ phu đơn giản đẹp trai phát nổ

Chương 483: Tỷ phu đơn giản đẹp trai hết chỗ chê
Mấy cảnh sát vừa đuổi tới hiện trường liền thấy tình cảnh như vậy.
Lập tức mặt mày tái mét vì tức giận.
"Bắt lấy bọn hắn!"
Nhưng mà hai bảo vệ kia căn bản không chạy, chủ động giơ hai tay lên "thúc thủ chịu trói".
Đội trưởng dẫn đội ánh mắt quét một vòng hiện trường, nhất là khi nhìn thấy một đám ăn cắp nằm la liệt trên đất, tất cả đều bị phế bỏ tay phải, cả người khóe miệng đều co quắp lại.
Đội trưởng này chỉ tay vào Trần Phàm và mấy người kia, "Đem bọn hắn, tất cả đều mang về đồn."
Kết quả lần này, đám bảo an kia lại không phối hợp như vậy.
Từng người đứng tại chỗ không nhúc nhích, bảo vệ Trần Phàm ở phía sau.
"Người là hai bọn hắn đánh, tại sao muốn để chúng ta đi cùng các anh?"
Có bảo an không phục, lớn tiếng hô một câu.
Đội trưởng kia hừ lạnh một tiếng: "Các ngươi mặc quần áo giống nhau, tưởng ta nhìn không ra các ngươi là một bọn sao?"
"Toàn bộ mang đi!"
Kết quả đám bảo an vẫn như cũ không nhúc nhích.
Lần này sắc mặt người đội trưởng kia có chút khó coi.
"Làm gì? Muốn tạo phản sao?"
Lúc này Trần Phàm nhẹ nhàng vỗ vỗ cánh tay Tô Nhược Sơ, ra hiệu đối phương buông mình ra.
"Các ngươi là cảnh sát đồn Xa Trạm Lộ phái tới đi?"
Trần Phàm nhìn chằm chằm đội trưởng này: "Ta muốn hỏi một chút, ta đã gọi điện báo cảnh sát từ nửa giờ trước."
"Vì cái gì ta đều từ Khu Khai Phát Đông Giao chạy tới, các ngươi lại đến bây giờ mới tới?"
Đội trưởng kia nhìn thoáng qua Trần Phàm.
"Ngươi là ai? Công việc của chúng ta cần phải giải thích với ngươi sao?"
Trần Phàm thản nhiên nói: "Không cần giải thích với ta, nhưng ta rất không hiểu thái độ làm việc của ngươi."
"Đám người này là ăn cắp, tại bến xe đường dài đả thương người, còn công nhiên đại náo phòng chờ, vậy mà không ai dám quản."
"Ta muốn hỏi các ngươi có phải là phụ trách khu vực này không? Còn nữa, ngươi vừa rồi xuất hiện còn chưa tìm hiểu tình hình đã muốn bắt người?"
Trần Phàm nhìn chằm chằm đối phương, "Ta có lý do để hoài nghi, ngươi đang cố ý bao che bọn hắn không? Chẳng lẽ......"
"Ngươi quen biết bọn hắn?"
Xôn xao!
Quần chúng vây xem tại hiện trường một mảnh xôn xao.
Sắc mặt đội trưởng kia bỗng nhiên hoàn toàn thay đổi.
"Ngươi...... Ngươi nói bậy bạ gì đó?"
"Coi chừng ta cáo ngươi tội phỉ báng!"
Trần Phàm gật gật đầu.
"Tốt. Nếu ngươi không biết bọn hắn. Vậy ta giới thiệu qua tình huống một chút cho ngươi nhé?"
"Đám người này tại nhà ga công nhiên trộm cắp, bị phát hiện đằng sau thẹn quá hoá giận, ra tay đánh nhau với một cô gái, thậm chí còn đuổi tới tận phòng chờ gây sự."
"Hai mươi mấy tên trộm kh·i·ê·m d·â·m hai tiểu cô nương, loại chuyện này ai thấy được cũng sẽ nhịn không được mà ra tay."
"Hai người này rõ ràng là thấy việc nghĩa hăng hái làm, ta không hiểu vì sao phải còng tay các nàng, ngược lại đám tiểu t·h·âu này ngươi lại không quan tâm......"
Lời nói này của Trần Phàm lập tức nhận được sự đồng tình từ bốn phía.
Mấy năm nay, hiện tượng trộm vặt móc túi ở khu vực bến xe đường dài thật sự là quá nghiêm trọng.
Đại bộ phận hành khách đều bị hại nặng nề.
Đám người này hành động theo đội, dù cho bị phát hiện, ngươi cũng tức giận mà không dám nói, chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt.
Có ít người tức giận, tại chỗ báo án.
Kết quả người ta bị bắt vào, nhốt tầm vài ngày không có việc gì lại được thả ra. Vẫn chứng nào tật nấy, tiếp tục đi trộm.
"Đánh hay lắm!"
"Đám tiểu t·h·âu này nên bị đánh!"
"Ta lần trước tại nhà ga này bị mất ví tiền. Báo án mà chẳng ai quản."
"Quá phách lối, giữa ban ngày ban mặt, trời quang mây tạnh, còn có vương pháp hay không......"
"Hừ. Đánh gãy một bàn tay còn là nhẹ. Phải đánh chết bọn hắn!"
"Không sai! Đánh chết bọn hắn!"
Trong lúc nhất thời, không ít quần chúng tức giận bắt đầu lớn tiếng chửi rủa.
Mắt thấy sự tình sắp m·ấ·t kiểm soát, đội trưởng kia tức giận trừng mắt liếc Trần Phàm.
Sau đó tranh thủ thời gian giải thích với mọi người, nói mang hai bảo vệ về chỉ là để phối hợp điều tra chuyện đã xảy ra.
Đám tiểu t·h·âu này cũng phải mang về.
Còn về Trần Phàm bọn hắn...... chỉ có thể tạm thời bỏ qua.
Dù sao không ai đưa ra chứng cứ nhìn thấy bọn hắn ra tay.
Nhìn xem cảnh sát đem những tên tiểu t·h·âu này mang đi, trong đám người rốt cục bộc phát ra một trận vỗ tay cùng tiếng khen.
Trần Phàm k·é·o tay Tô Nhược Sơ.
"Mau đi. Rời khỏi nơi này trước."
Dưới sự bảo vệ của đám bảo an, Trần Phàm và mấy người kia nhanh chóng rời khỏi phòng chờ.
"Quá sung sướng."
"Đám súc sinh này đã sớm nên có người giáo huấn bọn chúng một trận."
"Vừa rồi đám bảo an kia là của công ty nào vậy?"
"Ta vừa rồi nhìn thấy trên người bọn họ mặc chế phục, phía trên hình như có viết Huân Chương câu lạc bộ."
"Huân Chương câu lạc bộ? Không phải là câu lạc bộ nổi tiếng nhất Vân Hải kia sao?"
"Không hổ là câu lạc bộ cấp cao a, ngay cả bảo an bên trong cũng lợi hại như vậy."
"Người trẻ tuổi kia là ai? Chẳng lẽ chính là ông chủ câu lạc bộ?"
"Trên mạng mọi người một mực thảo luận ông chủ Huân Chương câu lạc bộ là ai, không ngờ còn trẻ như vậy a......"
Khi tất cả mọi người hiểu chuyện đều đang bàn tán về thân phận của Trần Phàm, thì Trần Phàm đã đưa Tô Nhược Sơ ba người ra khỏi nhà ga lên xe.
Phùng Phá Quân lái xe, Trần Phàm cùng Tô Nhược Sơ và Cao Tiểu Hi ngồi ở phía sau, Cao Tiểu Hổ ngồi ở ghế phụ, ánh mắt lại luôn xuyên qua kính chiếu hậu trong xe vụng trộm quan sát Trần Phàm.
Cao Tiểu Hi giờ phút này cũng ngồi nghiêm chỉnh, thành thành thật thật.
Thật sự là cảnh tượng Trần Phàm ở phòng chờ vừa rồi đã làm nàng quá r·u·n·g độn·g.
Hình tượng hoàn toàn khác biệt so với lần trước nhìn thấy Trần Phàm.
Trần Phàm không chú ý Cao Tiểu Hi và em trai nàng đều đang len lén quan sát chính mình.
Hắn giờ phút này lực chú ý tất cả đều đặt trên người Tô Nhược Sơ.
"Thật xin lỗi. Vừa rồi không nhịn được, đã ra tay."
Trước mặt Tô Nhược Sơ, Trần Phàm giống như một đ·ứa t·r·ẻ làm sai chuyện gì, chủ động bắt đầu tự kiểm điểm.
"Ta đã hứa với ngươi là sẽ không còn xúc động, nhưng vừa nhìn thấy ngươi bị kh·i·ê·m d·â·m, ta...... Nhịn không được."
Tô Nhược Sơ vội vàng giải thích nói.
"Ta...... Không có tức giận, chỉ là...... Lo lắng cho ngươi, ta sợ ngươi xảy ra chuyện."
Trần Phàm cười, "Không sao. Chỉ là mấy tên tiểu t·h·âu mà thôi, làm sao ta có thể xảy ra chuyện gì được."
"Với lại, Lão Phùng bọn hắn không phải còn che chở ta sao?"
"Đúng rồi, mấy ngày không có ngươi, ta một mực luyện tập, gần đây thể năng của ta tăng lên rất nhiều."
Tô Nhược Sơ không để cho Trần Phàm cười hì hì cho qua.
Nhìn chằm chằm vào mắt Trần Phàm, rất nghiêm túc nói.
"Ngươi phải hứa với ta sau này nếu có chuyện như vậy, tuyệt đối không được xúc động. Cũng không được một mình xông lên."
Thấy Trần Phàm không mở miệng, Tô Nhược Sơ cúi đầu xuống nói khẽ.
"Ta...... Ta sợ ngươi xảy ra chuyện, ta một mình...... Biết phải làm sao?"
Trần Phàm cười nắm chặt tay Tô Nhược Sơ.
"Được. Nghe lời ngươi."
Tô Nhược Sơ vừa an tâm, liền thấy Trần Phàm lấy điện thoại di động ra, bắt đầu gọi điện thoại.
"Alo, Quách Tử, ngươi đã về Vân Hải chưa?"
"Về rồi à? Ngươi quen biết nhiều người trong giới giang hồ, giúp ta làm một việc."
"Bến xe đường dài Vân Hải có một đám tiểu t·h·âu, đúng, bọn hắn hẳn là một đội, nhân số không ít."
"Ngươi tìm người tung tin đi, nói từ hôm nay trở đi, có người ra giá treo thưởng, chỉ cần là thành viên của đám tiểu t·h·âu này, gặp một tên đánh gãy một bàn tay, có thể nhận được một vạn tiền thưởng."
"Ngươi đừng quản đã xảy ra chuyện gì. Trước hết giúp ta giải quyết vấn đề này đã."
"Đúng. Một bàn tay một vạn."
"Nói cho bọn hắn, trong vòng một tháng, ta muốn đám tiểu t·h·âu này tất cả đều cút khỏi Vân Hải."
"......"
Cao Tiểu Hi an vị bên cạnh Trần Phàm, nghe Trần Phàm gọi điện thoại, cái miệng nhỏ nhắn xinh xắn hơi mở lớn, đủ để nhét vừa một quả trứng gà.
Tim đập thình thịch, kích động suýt ngất.
Không ngờ tỷ phu lại còn chưa nguôi giận.
Vì tỷ tỷ, hắn tự mình ra tay đánh người.
Vì tỷ tỷ, hắn thậm chí còn phát lệnh treo thưởng, lại muốn tóm gọn tất cả đám tiểu t·h·âu kia.
Giờ khắc này, Cao Tiểu Hi cảm thấy tỷ phu thật sự là quá ngầu.
So sánh với tỷ phu, đám nam sinh trong trường học cả ngày chỉ biết khoe khoang mình đàn ông, bọn họ......
Từng tên một, đúng là quá kém cỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận