Trùng Sinh 2000: Từ Truy Cầu Ngây Ngô Giáo Hoa Ngồi Cùng Bàn Bắt Đầu

Chương 448: Không làm tiền, liền là có cái dáng người tốt

Chương 448: Không cần tiền, chỉ cần có dáng người đẹp
Đi dạo một vòng quanh câu lạc bộ, năm người 519 đứng ở hành lang tầng trên cùng của tòa nhà chính nói chuyện phiếm.
Trong năm người cùng phòng, Mã Tiểu Soái có biểu hiện bình tĩnh nhất, đang cầm điện thoại di động nhắn tin.
Tôn Hạo và Hàn Húc là hai người hưng phấn nhất, bọn họ cầm máy ảnh DSLR của Mã Tiểu Soái, đang chụp ảnh khắp nơi, muốn lưu giữ làm kỷ niệm.
Ngô Địch mặt đầy vẻ kinh ngạc thán phục, dọc đường đi không biết đã thốt lên bao nhiêu câu "Ngọa tào!"
Chỉ có La Văn Kiệt là biểu hiện phức tạp, vẫn chưa hồi phục lại trạng thái bình thường từ sự kinh ngạc trên suốt đoạn đường đi.
"Lão Trần, câu lạc bộ này trước sau đã đầu tư bao nhiêu tiền?"
Ngô Địch nhìn những tòa nhà thi đấu đối diện, nhịn không được hỏi một vấn đề mà mình quan tâm nhất.
Đối với những người anh em, Trần Phàm không cần thiết phải giấu giếm.
"Trước sau không sai biệt lắm khoảng năm sáu chục triệu đi."
"Cỏ!"
"Dựa vào!"
"Ngày!"
Trong lúc nhất thời vô số những lời khen ngợi mang đầy khiếp sợ.
Ngô Địch mặt đầy cười khổ, "Đều là cùng một phòng ngủ đi ra, vậy mà không biết bên cạnh mình lại giấu một phú ông ngàn vạn."
"Lại nói, ngươi rốt cuộc làm sao có nhiều tiền như vậy a?"
Trần Phàm cười nhún nhún vai.
"Thật ra cũng không dễ dàng, chỉ riêng tiền mua trường học này đã tốn hơn 20 triệu, sau đó lại lục tục ném vào không sai biệt lắm một hai chục triệu nữa."
"Đều là bớt ăn bớt mặc mà k·i·ế·m được ra cả."
"Nê mã! Nhà ngươi bớt ăn bớt mặc có thể k·i·ế·m ra mấy chục triệu à?"
Trần Phàm lắc đầu: "Nhà ta đương nhiên không được, nhà Tiểu Soái có thể, hắn là phú nhị đại."
Mã Tiểu Soái lập tức phát nổ nói tục.
"Ta giàu đại gia ngươi à, toàn bộ tài sản nhà ta cộng lại đều không bằng một phần nhỏ của câu lạc bộ này của ngươi."
"Mã thiếu khiêm tốn."
"Khiêm cái mỗ mỗ ngươi..."
Thấy hai người đấu võ mồm, Ngô Địch không nhịn được cười khổ lắc đầu.
"Thật sự là khó có thể tưởng tượng, phú hào ngàn vạn vậy mà lại ở ngay bên cạnh ta."
"Sớm biết ngươi có tiền như vậy, ta còn bận bịu cái rắm ở trường học à, đáng lẽ lúc trước mới vừa vào học ta liền nên rửa sạch sẽ cái mông rồi chủ động hầu hạ ngươi."
Mã Tiểu Soái vui vẻ nói, "Ngươi bây giờ hiến cái mông cũng không muộn đâu."
Trần Phàm khoát tay: "Thôi đi. Ta đối với nam nhân không có hứng thú."
Mã Tiểu Soái cười trêu ghẹo: "Nhân sinh ngắn ngủi, ngại gì thử một lần? Nói không chừng ngươi liền mở ra cánh cửa của thế giới mới?"
Trần Phàm cười, "Hay là hai người các ngươi thử xem? Ta cho mượn một lọ dầu bôi trơn."
"Đáng tiếc."
Ngô Địch vẻ mặt tiếc nuối lắc đầu, sau đó lại gần nhỏ giọng đề nghị.
"Quê ta còn có một cô em gái 16 tuổi, ngươi có muốn suy tính một chút không."
Mã Tiểu Soái lập tức quái khiếu: "Ta dựa vào, ngươi đúng là cầm thú mà. Vì vinh hoa phú quý mà ngay cả em gái ruột của mình cũng bán đi."
Ngô Địch lại chững chạc đàng hoàng: "Sao lại gọi là bán, cái này gọi là vì tốt cho nó."
Trần Phàm bị hai tên này đ·á·n·h bại.
"Được rồi, được rồi, đừng làm rộn nữa. Lão tử có bạn gái rồi."
Ngô Địch trầm ngâm 2 giây, cắn răng một cái.
"Nếu như ngươi có thể sau này vĩnh viễn đối xử tốt với con bé, thật ra làm th·iếp cũng không phải không thể."
Trần Phàm có chút há to mồm, sau đó mắng: "Đúng là súc sinh."
"Tiểu Soái, đạp hắn!"
Mã Tiểu Soái lập tức một cước đá tới, Ngô Địch vội vàng né tránh.
Nhìn hai người cãi nhau ầm ĩ, Trần Phàm quay đầu chú ý tới La Văn Kiệt ở bên cạnh đang đứng trước lan can hành lang, giữ im lặng.
Trần Phàm đi tới cười hỏi: "Sao vậy Kiệt ca? Làm bộ suy tư à?"
La Văn Kiệt quay đầu liếc nhìn Trần Phàm một cái, biểu lộ giống như k·h·ó·c lại giống như cười, cuối cùng lấy từ trong túi ra một hộp t·h·u·ố·c lá.
"Ở đây có thể h·út t·h·u·ố·c không?"
Trần Phàm nói, "Muốn hút thì cứ hút thôi."
La Văn Kiệt rút ra một điếu t·h·u·ố·c, vừa mới chuẩn bị châm lửa, liếc thấy quảng cáo cấm bên cạnh trên tường.
"Thôi vậy. Ngươi là lão bản, càng phải làm gương. Không làm phiền ngươi."
Trần Phàm cười trêu ghẹo nói: "Sao thế? Hôm nay không có tinh thần lắm nhỉ. Đại di phụ tới à?" (1)
La Văn Kiệt không hề lúng túng với câu nói đùa của Trần Phàm mà lộ ra vẻ mặt cười khổ.
"Ta p·h·át hiện ta thật sự là thằng hề."
"Phàm ca, trước đây ngươi nhất định coi ta như tôm tép nhãi nhép mà đối xử đúng không?"
Trần Phàm không hiểu, "Sao lại nói như vậy."
"Ai, bây giờ nghĩ lại, ta chính là tên nhà quê chưa thấy tiền bao giờ, loại thuần túy 24k."
"Cho là mình k·i·ế·m được chút tiền nhỏ thì hay lắm, bay bổng. Còn ba hoa ở trước mặt ngươi khoe khoang."
"Kết quả hôm nay xem xét, ta không phải là tên ngốc thì là cái gì?"
"Ở trước mặt ngươi, ta ngay cả một sợi lông của ngươi cũng không bằng."
Trần Phàm bất đắc dĩ: "Có thể dùng từ văn minh một chút không."
La Văn Kiệt lập tức sửa lại: "Dư xem ngã chi tài, bất như tử chi nhất mao." (2)
Trần Phàm nói, "Kiệt ca, đây là đã dùng hết sở học cả đời rồi đúng không?"
La Văn Kiệt nhếch miệng cười một tiếng.
"Hiện tại ta cuối cùng đã hiểu, trước đó vì sao ngươi lại chẳng thèm liếc nhìn việc làm phòng hack một cái."
"Tình cảm là căn bản không coi trọng chút tiền ấy mà."
Trần Phàm lắc đầu.
"Cũng không phải. K·i·ế·m tiền loại sự tình này, ai lại chê ít bao giờ."
"Chủ yếu là việc ngươi đang làm hiện tại là p·h·ạ·m p·h·á·p."
"Kiệt ca, ta vẫn là câu nói lần trước, k·i·ế·m tiền không sai biệt lắm là được rồi. Dùng những gì đã tích lũy trên tay mà đổi sang cái khác không được sao."
"Ngươi bây giờ làm cái này, không phải kế lâu dài, sớm muộn cũng sẽ xảy ra chuyện."
Lần này La Văn Kiệt không hề phản bác, mà là cười ha hả gật đầu.
"Cảm ơn, ta sẽ suy nghĩ thật kỹ đề nghị của ngươi."
Thấy biểu hiện của đối phương, Trần Phàm liền biết La Văn Kiệt phỏng chừng vẫn không nỡ từ bỏ.
Dù sao việc làm phòng hack k·i·ế·m tiền quá nhanh.
Ai có thể dễ dàng buông tha chuyện làm ăn k·i·ế·m tiền như thế này chứ?
Cùng Trần Phàm trò chuyện xong, tâm trạng của La Văn Kiệt rõ ràng tốt hơn nhiều.
Bên kia Ngô Địch cười ha hả gọi: "Lão Trần, về sau chúng ta có thể tới câu lạc bộ của ngươi rèn luyện không?"
Mã Tiểu Soái trêu ghẹo nói: "Làm một tấm thẻ vip là được. Thẻ tím rẻ nhất chỉ cần 599."
Ngô Địch vẻ mặt ủ rũ nói: "Đại ca, ngươi cũng biết ta mà, mỗi tháng tiền sinh hoạt đều không đủ, còn phải bớt ăn bớt mặc thỉnh thoảng cùng bạn gái cải thiện sinh hoạt một chút."
Trần Phàm mở miệng cười nói.
"Yên tâm đi, anh em trong nhà, không cần tiền của ngươi, lát nữa lúc ra về, ta miễn phí tặng mỗi người các ngươi một tấm thẻ thân tình nội bộ."
"Thẻ thân tình?" Ngô Địch mờ mịt: "Có loại thẻ này sao?"
Trần Phàm cười giải thích: "Không bán ra bên ngoài, thẻ thân tình không bán, chỉ dùng để tặng cho người thân quen."
"Về sau cầm thẻ thân tình trực tiếp tới, không cần nạp tiền, liền có thể trải nghiệm tất cả hạng mục."
"Tốt quá!" Ngô Địch lập tức hưng phấn, đi tới ôm bả vai Trần Phàm.
"Từ hôm nay trở đi, ngươi chính là người anh em tốt thân nhất của ta."
Trần Phàm: "Khách khí làm gì, gọi cha đi."
Ngô Địch lập tức nghiêm trang gật đầu.
"Từ hôm nay trở đi, ngươi so với cha ruột ta còn thân thiết hơn."
"Dựa vào! Có cần t·h·iết hay không, chẳng qua chỉ là một tấm thẻ thôi mà." La Văn Kiệt nhịn không được nói kháy một câu.
Ngô Địch đối chọi gay gắt: "Vậy ngươi muốn hay là không muốn a."
La Văn Kiệt vẻ mặt thành thật, "Cha ta cho ta thì làm sao ta lại không cần chứ."
Trần Phàm mặt đầy im lặng.
Có được năm đứa con nghịch tử này, không biết là vận may hay là nghiệt duyên của hắn.
Lúc này La Văn Kiệt xáp lại gần thần bí nói: "Phàm ca, ta vừa rồi đi dạo một vòng. Câu lạc bộ của ngươi làm ta hứng thú nhất vẫn là Du Già Quán."
"Ta p·h·át hiện huấn luyện viên yoga của ngươi vẫn còn quá ít."
"Phải tiếp tục nhận người a. Chuyện này ngươi phải nghe ta, chuyên môn chiêu mộ những cô gái có đôi chân dài, dáng người quyến rũ. Hơn nữa cho các nàng đồng phục tất cả đều đổi thành loại quần yoga bó sát khoe dáng người."
"Các bạn học, các ngươi thử tưởng tượng mà xem, vừa bước vào đại sảnh Du Già Quán, hàng trăm mỹ nữ q·u·ỳ tr·ê·n mặt đất, thống nhất mặc bộ đồ yoga bó sát, thân thể tạo thành các động tác với độ khó cao..."
"Chậc chậc, cái cảnh tượng đó, nghĩ thôi cũng làm người ta hai cái đầu, một cái lớn a." (3)
Mã Tiểu Soái mặt đầy im lặng.
"Ta p·h·át hiện làm sao chuyện gì vào trong miệng ngươi, đều trở nên xấu xa như vậy chứ."
La Văn Kiệt không để ý tới hắn, mà là quấn lấy Trần Phàm hỏi.
"Phàm ca, về sau ta có thể đến Du Già Quán làm trợ giáo không?"
"Ta không cần tiền lương, chủ yếu chính là muốn duy trì một vóc dáng tốt."
Chú thích của người dịch:
(1) Đại di phụ: Cách nói đùa, ý chỉ đến kỳ kinh nguyệt của phụ nữ.
(2) Dư xem ngã chi tài, bất như tử chi nhất mao: Câu này phỏng theo ý từ câu "Bạt nhất mao nhi lợi thiên hạ, bất vi dã" (Nhổ một sợi lông mà lợi cho thiên hạ, ta cũng không làm), ý nói La Văn Kiệt tự nhận tài năng của mình không bằng một sợi lông của Trần Phàm.
(3) Hai cái đầu, một cái lớn: Câu nói lái, ý chỉ sự hưng phấn, kích thích khi tưởng tượng đến cảnh tượng đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận