Trùng Sinh 2000: Từ Truy Cầu Ngây Ngô Giáo Hoa Ngồi Cùng Bàn Bắt Đầu

Chương 69: Ngươi đem người ta làm đỏ mặt

**Chương 69: Ngươi làm người ta đỏ mặt**
Đối mặt với sự hòa giải của Ngô Địch, Trần Phàm không muốn làm mất mặt đối phương, cười gật đầu.
"Không vấn đề."
"Tốt tốt, Lão Tứ sảng khoái."
Mã Tiểu Soái vội vàng chuyển chủ đề, "Phục vụ viên, mau mang đồ ăn lên đi, mọi người đều đói rồi."
Bởi vì đã tụ tập hai lần, cho nên mọi người cũng không quá câu nệ, nói chuyện phiếm khá thoải mái.
Trải qua một phen quan sát, Trần Phàm cuối cùng cũng nhận diện được toàn bộ sáu cô gái đối diện.
Cô gái ngồi sát bên Ngô Địch là người xinh đẹp nhất trong sáu người, tên là Tô Tình.
Cô gái này dáng người cao ráo, nhìn qua văn tĩnh, có tu dưỡng, phong thái thục nữ.
Đích thực là kiểu người Ngô Địch thích.
Ngồi cạnh Tô Tình là Lưu Thiên Thiên, một cô nương hoạt bát, lanh lợi.
Vừa rồi người mở miệng trêu chọc Trần Phàm chính là nàng.
Lưu Thiên Thiên là mục tiêu theo đuổi hiện tại của Hàn Húc.
Bốn cô gái còn lại, tóc ngắn là Tôn Mẫn, đeo kính là Lục Vi.
Người duy nhất trang điểm đậm, ăn mặc tỉ mỉ là Lý Kiều.
Lý Kiều cũng thuộc hàng mỹ nữ 85 điểm trở lên, chỉ là nàng và Tô Tình là hai phong cách khác biệt.
Cuối cùng là một cô nương dáng người không cao lắm, có chút mũm mĩm tên là Tống Lâm Lâm.
Nhìn động tác của Mã Tiểu Soái và La Văn Kiệt, người mù cũng có thể đoán được, hai người này đang theo đuổi Tống Lâm Lâm.
Điều này cũng làm Trần Phàm có chút bất ngờ.
Theo lý thuyết, Lý Kiều hẳn là xinh đẹp hơn, nhưng hai người kia lại không hẹn mà cùng chọn Tống Lâm Lâm.
Chẳng lẽ hai người đều thích phong cách la lỵ dí dỏm đáng yêu?
Lúc ăn cơm, Ngô Địch lén lút nháy mắt ra hiệu với Trần Phàm.
Vì hạnh phúc của các huynh đệ, Trần Phàm đành phải nâng chén rượu lên.
"Mấy vị mỹ nữ, trước đó bởi vì có việc nên vắng mặt buổi liên hoan, ở đây ta xin phép phạt một chén."
Nói xong hơi ngửa đầu uống cạn chén rượu.
"Tốt!"
Ngô Địch dẫn đầu vỗ tay.
"Lão Tứ là người sảng khoái."
"Mấy vị mỹ nữ, lần này hiểu rồi chứ, Lão Tứ của phòng chúng ta không phải cố ý cho các cô leo cây đâu."
Mấy cô gái liếc nhau, không nói gì thêm.
Bữa tiệc đến giữa chừng, bầu không khí trở nên náo nhiệt.
Ngô Địch đề nghị vì để mau chóng làm quen, mọi người có thể đổi chỗ ngồi.
Các cô gái liếc nhau, không phản đối.
Thế là mọi người đổi chỗ ngồi, sau đó bắt đầu một vòng uống rượu mới.
Chỉ là lần này, tất cả mọi người đều nghĩ cách để chuốc rượu lẫn nhau.
Ngô Địch muốn mời Tô Tình uống rượu, đáng tiếc cô nương này rất cá tính, từ khi nhập tọa đã tuyên bố không uống rượu.
La Văn Kiệt và Mã Tiểu Soái thì vây quanh Tống Lâm Lâm nịnh nọt.
Về phần chàng trai thật thà Hàn Húc đang kể cho Lưu Thiên Thiên nghe mấy câu chuyện cười ngượng ngùng.
Kết quả chuyện cười kể xong, không hề buồn cười, ngược lại dáng vẻ thật thà của Hàn Húc làm Lưu Thiên Thiên vui vẻ.
Hơn nữa cô nương này rất biết cách, đáp lại bằng một câu chuyện cười người lớn.
Khiến Hàn Húc đến mức không biết trốn vào đâu.
Đến nước này, Trần Phàm không nhìn được nữa, vội vàng giúp Hàn Húc cứu vãn tình thế.
"Hàn Húc, đã bảo ngươi đừng kể chuyện cười cho mỹ nữ, những mánh này đã sớm lỗi thời rồi, sao không nghe."
"Giờ thì hay rồi. Bị người ta trêu ghẹo rồi chứ gì."
Lưu Thiên Thiên nhìn chằm chằm Trần Phàm, cười hì hì một tiếng.
"Nói như vậy ngươi rất hiểu, vậy ngươi nói xem bây giờ theo đuổi nữ sinh lưu hành cái gì?"
A?
Muốn thi thố với ta?
Trần Phàm cười nhạt một tiếng, "Bây giờ đương nhiên là lưu hành cho nữ sinh đoán mấy câu đố nhanh."
Lưu Thiên Thiên lập tức hứng thú.
"Vậy ngươi thử nói ta nghe xem."
Trần Phàm chậm rãi nói: "Có một nam sinh và một nữ sinh gặp mặt nắm tay, kết quả vài ngày sau nữ sinh đó mang thai. Ngươi đoán xem vì sao?"
Lưu Thiên Thiên bĩu môi.
"Hai người bọn họ yêu nhau."
Trần Phàm lắc đầu, "Hai người bọn họ chỉ gặp nhau một lần này, chỉ nắm tay lần này."
Lưu Thiên Thiên đầu tiên là sững sờ, sau đó lập tức phản ứng kịp.
Một giây sau mặt đỏ bừng, bộ dáng thẹn thùng liếc xéo Trần Phàm.
"Ngươi... Ngươi lưu manh!"
Trần Phàm ra vẻ vô tội.
"Cô nương, ta làm sao lại lưu manh."
"Ngươi..."
Trần Phàm chậm rãi giải thích: "Nữ sinh mang thai là bởi vì đứa bé là của chồng cô ấy."
"Ta có nói là của nam sinh này đâu."
Con mắt Lưu Thiên Thiên dần dần mở to.
Trần Phàm với vẻ mặt thật thà nhìn đối phương.
"Vị mỹ nữ kia, vậy ngươi đã nghĩ đến đáp án nào?"
Lưu Thiên Thiên lập tức mặt đỏ như gấc, hờn dỗi trừng mắt với Trần Phàm.
"Ngươi... Ngươi cố ý."
"Rõ ràng ngươi nói là câu đố nhanh..."
Lúc này La Văn Kiệt ở bên cạnh vừa vặn quét mắt qua, giống như phát hiện ra điều gì mới mẻ, ngạc nhiên hô lên.
"Này, Lão Tứ làm Lưu Thiên Thiên đỏ mặt kìa."
Khá lắm.
Một chữ "làm" trực tiếp khiến tất cả mọi người bật cười.
Dù cho Lưu Thiên Thiên có hào phóng cởi mở đến đâu, giờ phút này cũng có chút không chịu nổi, xấu hổ hận không thể tìm được cái lỗ nào để chui vào.
Lý Kiều ở bên cạnh tò mò hỏi: "Hắn rốt cuộc đã nói gì với ngươi vậy?"
Gương mặt xinh đẹp của Lưu Thiên Thiên đỏ bừng, nhẹ giọng đáp.
"Ta không nói đâu."
Trần Phàm thì vẫn giữ vẻ mặt "ngây thơ", như thể mọi chuyện không liên quan gì đến mình.
Lúc này Trần Phàm chú ý thấy Tô Tình đối diện đang lén nhìn mình.
Hai người chạm mắt nhau.
Không hiểu sao, khi nhìn vào mắt đối phương, Trần Phàm thoáng chút xấu hổ, vội vàng giả bộ uống nước để che giấu.
Tô Tình thì khóe miệng hơi cong lên.
Vừa rồi nàng có nghe được câu chuyện cười Trần Phàm nói.
Thầm nghĩ gia hỏa này đúng là thú vị.
Ăn cơm xong, Ngô Địch lại đề nghị đi hát.
Các cô gái bàn bạc một chút, gật đầu đồng ý.
Thế là mọi người tính tiền, sau đó chuyển sang KTV gần trường.
Vừa bước vào đại sảnh, Trần Phàm liền gặp người quen.
Vị nữ lão bản Đường Nữ Sĩ ở Địa Cầu Thôn.
Người phụ nữ này vội vàng từ trên lầu đi xuống, nhìn biểu tình có vẻ có chuyện gấp.
Khi đi ngang qua đám người, ánh mắt vừa vặn bắt gặp Trần Phàm ở phía sau.
Người phụ nữ này rõ ràng sửng sốt một chút.
"Trần tiên sinh, sao ngài lại tới đây?"
Một câu "Trần tiên sinh" khiến đám bạn học xung quanh nghe xong ngây ngẩn cả người.
Trần Phàm vội vàng nháy mắt ra hiệu với Đường Nữ Sĩ.
Sau đó lại giải thích với Ngô Địch và Mã Tiểu Soái.
"Gặp người quen, các ngươi lên lầu trước đi."
Ngô Địch liếc qua Đường Nữ Sĩ, sau đó nháy mắt mấy cái với Trần Phàm.
"Nhanh lên nhé, bọn ta chờ ngươi hát đấy."
Đợi mọi người lên lầu trước, Trần Phàm mới lên tiếng.
"Đường tỷ sao lại tới đây?"
Đường Nữ Sĩ có chút ngượng ngùng.
Nàng quên mất Trần Phàm từng nói muốn giữ kín thân phận.
"Vừa rồi không làm hỏng chuyện của ngươi chứ?"
Trần Phàm lắc đầu, tỏ vẻ không có gì đáng ngại.
Đường Nữ Sĩ lúc này mới thở phào một tiếng.
"Ta tới tìm chồng ta, kết quả người không có ở đây."
Nhìn thoáng qua Trần Phàm, "Ngươi gọi ta một tiếng tỷ, ta cũng không giấu gì ngươi."
"Ta mở quán net chính là để bù vào khoản nợ cờ bạc của chồng ta."
"Mấy ngày nay ta đã trả thay hắn 60~70 vạn..."
60~70 vạn...
Trần Phàm im lặng.
"Chuyện này, tốt nhất nên khuyên hắn sớm quay đầu lại. Nếu không dù cô có trả hết tiền, hắn vẫn sẽ tiếp tục đánh bạc."
"Ta hiểu."
Đường Nữ Sĩ gật đầu.
"Ta sẽ không làm phiền ngươi, ta còn phải tiếp tục đi tìm chồng ta."
"Đêm nay hắn nhất định phải cho ta một lời hứa hẹn..."
"Tốt. Gặp lại."
Trần Phàm đưa mắt nhìn đối phương vội vã rời đi, có chút lắc đầu.
Vốn dĩ đôi vợ chồng này thuộc kiểu người có tiền điển hình trong thời đại này.
Kết quả bởi vì một chữ "cờ bạc", đã hủy hoại tất cả.
Trở lại phòng trên lầu, vừa vào cửa, Trần Phàm liền phát hiện tất cả mọi người đều dùng ánh mắt kỳ quái nhìn mình.
La Văn Kiệt dẫn đầu hô: "Lão Tứ, thành thật khai báo, nữ nhân kia là ai?"
Trần Phàm không thèm để ý gia hỏa này, đi đến ghế sofa ngồi xuống.
Kết quả Lưu Thiên Thiên và Lý Kiều ở bên cạnh cũng cười híp mắt nhìn qua.
"Một người phụ nữ rất có khí chất, trừ tuổi tác hơi lớn, những cái khác đều tốt."
Trần Phàm liếc nhìn hai cô gái này.
"Ta thấy không bằng các cô."
Lưu Thiên Thiên cười hì hì trêu ghẹo: "Ta mặc dù tuổi nhỏ hơn một chút, nhưng không có "ngực bự" a."
Trần Phàm nghiêm túc nhìn đối phương.
"Không cần nản lòng."
"Nhỏ nhắn cũng rất đáng yêu."
"Mặc dù cô nhỏ, nhưng mà cô giàu có. Tuổi còn trẻ mà đã có cả sân bay."
Bạn cần đăng nhập để bình luận