Trùng Sinh 2000: Từ Truy Cầu Ngây Ngô Giáo Hoa Ngồi Cùng Bàn Bắt Đầu

Chương 54: Học tỷ, dưới mặt ta nửa đời liền dựa vào ngươi

**Chương 54: Học tỷ, nửa đời sau của ta liền dựa vào người**
"Từ Thu Từ, học viện ngoại ngữ, sinh viên năm hai."
Nghe lời giới thiệu này, Trần Phàm còn chưa có cảm giác gì, Ngô Địch ở bên cạnh thì trợn to hai mắt.
"Hóa ra học tỷ chính là Từ Thu Từ à, ta đã nghe qua đại danh của người rất nhiều lần."
Từ Thu Từ vẻ mặt vô cùng nghi hoặc.
"Ngươi nghe nói qua ta?"
Ngô Địch cười hắc hắc: "Ta trước đó từ chỗ sư ca hội học sinh nghe nói qua tên của người."
"Bọn hắn nói viện hoa học viện ngoại ngữ siêu cấp xinh đẹp, tên là Từ Thu Từ, hơn nữa còn là hội trưởng hội học sinh. Nam sinh theo đuổi học tỷ có thể xếp hàng từ sân thể dục của trường học đến tận trung tâm thành phố......"
Thấy Từ Thu Từ không có phản ứng gì, Ngô Địch vội vàng đổi đề tài.
"Học tỷ, chào người, ta là Ngô Địch."
La Văn Kiệt ở bên cạnh thì nhanh chóng xen vào.
"Ta là La Văn Kiệt."
Từ Thu Từ lễ phép gật đầu.
"Các ngươi đều ở tại ký túc xá số 8 à?"
Ngô Địch cười cười: "Đúng vậy, chúng ta cùng một phòng."
Lúc này Mạc Tư Vũ cười hì hì chỉ vào Trần Phàm, giới thiệu với Từ Thu Từ.
"Hắn chính là học đệ rất thú vị mà lần trước ta nói với ngươi, tên là Trần Phàm."
Từ Thu Từ nhìn Trần Phàm, có chút không được tự nhiên.
"Ngươi có thấy khó chịu lắm không, hay là ta cùng ngươi đến bệnh viện kiểm tra một chút nhé? Mua chút t·h·u·ố·c giải rượu cũng được."
Nghe những lời này, Ngô Địch hối hận đến xanh ruột.
Sớm biết có cơ hội ở riêng cùng hoa khôi giảng đường thế này, vừa rồi mình không nên do dự, kiên trì cũng phải uống cho bằng được.
Không chừng còn có thể được hoa khôi giảng đường chăm sóc, thuận tiện xin phương thức liên lạc thì càng tốt.
Kết quả Trần Phàm lại lắc đầu.
"Ta không sao, về ngủ một giấc là ổn thôi."
Ngô Địch: Ngu xuẩn! Cơ hội tốt như vậy sao có thể từ chối?
La Văn Kiệt thì muốn nhanh chóng mất thôi.
Tên đần này! Sao có thể nói như vậy.
Trần Phàm căn bản không chú ý tới ánh mắt ra hiệu của các huynh đệ bên cạnh, chỉ thuận miệng hỏi.
"Học tỷ đây là ra ngoài ăn cơm sao?"
Mạc Tư Vũ cười lắc đầu.
"Không phải. Chúng ta mới từ trong thành phố đi dạo về."
"Ta thấy các ngươi cũng ăn xong rồi. Hay là cùng nhau trở về?"
"Được, được ạ......"
Không đợi Trần Phàm đáp ứng, Ngô Địch và La Văn Kiệt đã hưng phấn xúm lại.
Trên đường trở về, Mạc Tư Vũ nhìn xem tùy ý bát quái hỏi một câu.
"Thế nào? Khai giảng cũng gần được một tháng rồi, các ngươi có gặp được nữ sinh nào mình ngưỡng mộ không?"
La Văn Kiệt cười hắc hắc.
"Hắc, bọn ta vừa vào đã phải đi huấn luyện quân sự, làm gì có cơ hội ạ."
Ngô Địch thì trong nháy mắt nắm lấy cơ hội.
"Học tỷ, hay là người giới thiệu cho chúng ta một người đi."
Mạc Tư Vũ cười cười: "Bọn ta quen biết toàn là sinh viên năm hai, đều là lão bà già cả rồi, các ngươi có muốn tìm người lớn tuổi hơn mình không?"
Ngô Địch cười hắc hắc.
"Học tỷ thật biết nói đùa, nhìn hai người nếu không nói là sinh viên năm hai, ta còn tưởng hai người là học sinh cấp ba ấy chứ."
Một câu khiến Mạc Tư Vũ cười khanh khách không thôi.
Trần Phàm, Mã Tiểu Soái, La Văn Kiệt đi theo phía sau, thấp giọng đánh giá.
"Lão đại tiếp lời rất tốt, có trình độ."
La Văn Kiệt thì tức giận bất bình, "Cái tên này, c·ướp mất cơ hội thể hiện của ta."
Mã Tiểu Soái thì trêu ghẹo nói: "Không ngờ bình thường lão đại không thể hiện ra, nhưng thời khắc mấu chốt vẫn có thể đứng vững được, chịu đựng được đấy."
Lúc này Ngô Địch thuận thế cười đề nghị.
"Học tỷ, các người cũng không thể mắt thấy đám học đệ phòng này đều là đám trai tân, không thể thấy c·hết mà không cứu."
Mạc Tư Vũ cười duyên một tiếng, "Vậy ngươi muốn thế nào? Còn muốn để ta yêu đương với ngươi à, người ta đã có bạn trai rồi."
Nghe những lời này, Ngô Địch quả quyết buột miệng nói.
"Hay học tỷ giúp chúng ta liên hệ một phòng ký túc kết nghĩa đi?"
"A, ý kiến này không tệ."
Mạc Tư Vũ cười hì hì chỉ chỉ Từ Thu Từ bên cạnh.
"Thấy không, Từ Đại mỹ nữ bên học viện ngoại ngữ của bọn họ chính là học viện nổi danh nhiều mỹ nữ nhất trường chúng ta đấy."
"Ngươi còn không tranh thủ ôm đùi Từ Đại mỹ nữ?"
"Đến lúc đó, hội trưởng hội học sinh chỉ cần nói một câu, lập tức có thể giúp các ngươi liên hệ mười mấy phòng kết nghĩa."
Ngô Địch ánh mắt sáng lên.
"Học tỷ, thật sao?"
Từ Thu Từ hung hăng bấm Mạc Tư Vũ một cái, trách cứ nha đầu này lại ăn nói hồ đồ.
"Đừng nghe nàng nói bậy. Nữ nhân này chính là người đ·i·ê·n."
"Hắc, bất quá học viện ngoại ngữ có nhiều mỹ nữ thì ta cũng có nghe nói qua, trước kia còn không tin, bây giờ thấy học tỷ, ta tin rồi."
Phía sau Trần Phàm khẽ gật đầu.
"Không nghĩ tới lão đại ở phương diện tán gái, cũng rất có thành tích."
"Chỉ là nịnh nọt hơi có vẻ cứng nhắc."
Vừa mới được người giải vây, Từ Thu Từ không có ý tứ trực tiếp từ chối.
Nghĩ nghĩ rồi nói: "Cái này ta cũng không dám chắc, ta về thử hỏi giúp các ngươi xem sao."
Trong nháy mắt, mấy tên lập tức k·í·c·h động.
"Học tỷ, ta không có yêu cầu gì khác, chỉ cần là mỹ nữ là được."
"Học tỷ, chỉ cần đối phương có một nửa xinh đẹp của người là ta đã đủ hài lòng rồi."
"Học tỷ, nửa đời sau của ta liền dựa vào người......"
Thấy La Văn Kiệt và Mã Tiểu Soái cũng đi theo ồn ào, Trần Phàm có chút im lặng, lặng lẽ né sang một bên.
Không muốn đi cùng đám người này.
Bất quá Từ Thu Từ làm việc thật rất nhanh.
Không biết có phải do thân phận hội trưởng hội học sinh tạo nên tác dụng hay không, dù sao giữa trưa ngày thứ hai Mạc Tư Vũ liền liên hệ Trần Phàm.
"Phòng ký túc kết nghĩa đã liên hệ xong cho các ngươi rồi."
"Sinh viên đại học năm nhất học viện ngoại ngữ."
"Cảm ơn học tỷ." Trần Phàm ngắt lời cảm ơn.
Mạc Tư Vũ thì khoát tay: "Muốn cảm ơn thì cảm ơn Từ Thu Từ ấy."
"Vì giúp các ngươi chuyện này, người ta cũng không có tốn ít tinh lực."
"Thật vất vả mới chọn được một phòng nữ sinh không tệ cho các ngươi."
Thấy Trần Phàm chỉ cười ngây ngô không nói lời nào, Mạc Tư Vũ không nhịn được mở miệng.
"Ngươi không muốn hỏi xem nữ sinh phòng bên kia thế nào à?"
Trần Phàm thuận thế hỏi: "Dáng dấp thế nào ạ?"
Mạc Tư Vũ cười thần bí.
"Bốn chữ."
"Mỹ nữ như mây."
"Từ Thu Từ đã nói chuyện với bên kia rồi. Người ta đồng ý kết nghĩa với phòng các ngươi."
"Chiều thứ sáu tan học, gặp nhau ở tiệm lẩu cay Tứ Xuyên ngoài cổng trường."
"Nhớ kỹ, tuyệt đối không được đến muộn."
Trần Phàm gật đầu.
"Nhớ kỹ rồi ạ."
Cùng Mạc Tư Vũ cáo biệt, trở về phòng ký túc đem tin tức thông báo, toàn bộ phòng lập tức sôi trào.
Mặc dù còn ba ngày nữa mới đến thứ sáu, nhưng đám gia hỏa này một khắc cũng không muốn chờ đợi, từng người bắt đầu trang điểm.
La Văn Kiệt cầm lược chải chuốt kiểu tóc.
Ngô Địch thì tìm k·i·ế·m quần áo thích hợp trong tủ.
Ba người còn lại cũng đều hưng phấn không thôi, thảo luận xem ngày đó nên bắt chuyện với các cô nương thế nào.
"Ta mặc bộ quần áo này được không?"
"Chà, ta định ra ngoài cắt tóc, có ai đi cùng không?"
"Ta...... Ta cũng đi."
Tôn Hạo và Hàn Húc hẹn nhau đi tiệm cắt tóc.
Chỉ có Trần Phàm một mình ngồi trên ghế, bình tĩnh như nước.
Rõ ràng đối với việc kết nghĩa này không có bao nhiêu hứng thú.
Đúng lúc này, điện thoại phòng reo lên.
Trần Phàm nhìn thoáng qua những người khác, tất cả đều đang bận rộn.
Thế là đứng dậy đi qua, cầm ống nghe lên.
"A lô......"
Điện thoại là của cô trông ký túc xá tầng một gọi đến.
"Phòng 318, có người tìm."
"Dì ơi, tìm ai ạ?"
"Đối phương nói tìm ai cũng được."
Trần Phàm hơi sửng sốt.
"Dì ơi, đối phương là nam hay nữ ạ?"
"Nam, đối phương nói là sinh viên năm hai."
Nghe những lời này, Trần Phàm lập tức hiểu ra.
"Vâng, cháu xuống ngay."
Cúp điện thoại, quay người thông báo.
Ngô Địch, Mã Tiểu Soái và La Văn Kiệt lập tức xông tới.
"Là mấy tên tối qua à?"
"Hắc, không ngờ đám ranh con này còn dám tìm tới tận cửa."
Bạn cần đăng nhập để bình luận