Trùng Sinh 2000: Từ Truy Cầu Ngây Ngô Giáo Hoa Ngồi Cùng Bàn Bắt Đầu

Chương 883: Thẩm vấn

Chương 883: Thẩm vấn
Từ trong nhà tìm thấy chìa khóa nhà trọ, Trần Phàm lái xe chở Tô Nhược Sơ về trường học.
Giống như Trần Phàm tưởng tượng, bởi vì thời gian dài không có người ở, trong phòng phủ một lớp bụi mỏng.
"Sau khi tốt nghiệp, ngươi không đến ở sao?" Tô Nhược Sơ tò mò hỏi một câu.
Trần Phàm đột nhiên nhớ tới, sau khi tốt nghiệp hình như chỉ đến một lần.
Lần đó vừa vặn Ôn Uyển ở đây.
Loại chuyện này khó trả lời, Trần Phàm đành nói sang chuyện khác.
"Công ty bên kia cách nơi này quá xa, bình thường bận quá, cơ bản không có thời gian tới."
"Căn phòng này hầu như bỏ không, ta đang suy nghĩ tương lai có nên bán đi không."
"Đừng bán!"
Tô Nhược Sơ đột nhiên lên tiếng.
"Nếu như ngươi không thiếu tiền, cứ giữ lại đi."
Theo cách nhìn của nàng, căn hộ này lưu giữ những ký ức tốt đẹp nhất của nàng khi học đại học cùng Trần Phàm.
Trần Phàm tự nhiên hiểu suy nghĩ của Tô Nhược Sơ. Cười gật đầu.
"Vậy thì không bán."
Hai người tự mình động thủ, một người từ toilet cầm một chiếc khăn lau, sau đó bắt đầu lau sàn nhà và bàn.
Thật ra trong phòng không bẩn, chỉ là lâu không có người ở nên có một lớp bụi.
Tô Nhược Sơ mở tất cả cửa sổ của các phòng, sau đó đứng ở ban công, vẻ mặt vui mừng nhìn sân trường xa xa, phảng phất nhớ lại quãng thời gian ngắn ngủi cùng Trần Phàm ở đây trước kia.
Nửa giờ sau, những người khác đều đến.
Giống như Trần Phàm nghĩ, đám người này vào nhà trọ, tất cả đều phát ra cảm thán.
Tối nay ăn cơm ở đây, cơ bản lúc đi học đều đã từng đến nhà trọ này của Trần Phàm.
Nhất là khoảng thời gian ** Phong Giáo, nhà trọ này của Trần Phàm trở thành nơi vui chơi giải trí hiếm hoi của hai phòng ngủ.
Trong số này, người đến nhiều nhất phải kể đến Mã Tiểu Soái, Tống Lâm Lâm và Kiệt ca.
Phải biết khoảng thời gian sắp tốt nghiệp, hai người này thường xuyên chạy đến chơi trò chơi Tiểu Bá Vương.
Lúc ăn cơm, Kiệt ca còn cố ý nhắc đến chuyện này, hỏi Trần Phàm đống băng trò chơi và máy chơi game còn ở đó không.
Nếu Trần Phàm không chơi, lúc ra về mình sẽ ôm đi.
Bên cạnh Mã Tiểu Soái trêu ghẹo một câu: "Ta thấy ngươi là 'Hạng Trang Vũ kiếm ý tại Bái Công' a, ngươi là vì băng trò chơi à, rõ ràng là vì hòm CD kia của Lão Trần." (Hạng Trang múa kiếm, ý tại Bái Công: Ý chỉ hành động ngoài mặt không che giấu được ý đồ bên trong)
Nói đến đây, sắc mặt mọi người ở đây lập tức ngượng ngùng đỏ lên.
Ngay cả Trần Phàm cũng nhớ ra.
Trước kia mình mua một đống CD ở quán ven đường, kết quả lúc mở cho mọi người xem, lại biến thành phim người lớn.
Kiệt ca lập tức phản bác: "Sắp kết hôn đến nơi rồi, sao lại không đứng đắn như vậy."
"Ta là loại người đó sao? Ta chỉ là bảo quản giúp Lão Trần thôi."
"Nhiều phim hay như vậy, đều là bản trân tàng, nếu làm mất thì đáng tiếc lắm."
Tô Nhược Sơ đỏ mặt nhìn Trần Phàm.
Trần Phàm vội ho một tiếng.
"Ta lần trước đã nghe lời ngươi, vứt CD đi rồi. Nhưng hai tên nhóc này có vụng trộm nhặt về hay không thì ta không biết."
"Dựa! Ngươi tên phản đồ..."
"Ha ha..."
Đám người cười lớn, bầu không khí hồi ức bắt đầu ở trong đầu mỗi người......
Tỉnh thành.
Trong phòng tổng thống VIP của một khách sạn năm sao.
Ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa.
Bạch Nhược Tuyết đang đứng đọc sách trước bàn làm việc không ngẩng đầu.
"Vào đi."
Bảo tiêu mở cửa đi vào.
"Đại tiểu thư, người đã đến."
"Để hắn vào."
Bảo tiêu lúc này mới nghiêng người, dẫn một người đi vào.
Chính là Chu Hoành Hải mà Trần Phàm quen biết.
Mấy năm không gặp, hình tượng Chu Hoành Hải đã thay đổi rất nhiều.
Râu ria xồm xoàm, nhìn qua có chút tang thương và rã rời.
Mấy năm nay, một mình hắn trốn đông trốn tây, tựa hồ mắc chứng hoang tưởng bị hại.
Mặc dù Trần Phàm đã sớm quên Chu Hoành Hải, nhưng mấy năm nay, mỗi khi nhìn thấy tin tức của Trần Phàm trên truyền thông hoặc internet, nhất là khi thấy Trần Phàm càng ngày càng có thực lực, càng ngày càng có tiền, Chu Hoành Hải càng thêm sợ hãi.
Cho nên mấy năm nay hắn luôn trốn trốn tránh tránh, cho dù là công việc cũng vô cùng cẩn thận, sợ bị Trần Phàm tìm đến cửa trả thù.
Nhưng mà Trần Phàm không tìm được hắn, hôm nay lại bị một đám người lạ tìm thấy.
Vết máu ứ đọng trên mặt cho thấy Chu Hoành Hải không phải tự nguyện đến.
Hắn đã phản kháng, nhưng cuối cùng vẫn thất bại.
Ánh mắt cẩn thận đánh giá Bạch Nhược Tuyết một vòng. Chu Hoành Hải có chút khẩn trương hỏi.
"Cô là ai?"
"Tôi không quen cô. Các người có phải tìm nhầm người rồi không?"
Không ai trả lời.
Bạch Nhược Tuyết xem hết trang giấy cuối cùng, chậm rãi khép sách lại, lúc này mới ngẩng đầu nhìn Chu Hoành Hải.
Cho dù ngồi trên ghế, ánh mắt dò xét của nàng vẫn tràn đầy cảm giác áp bách, khiến người ta cảm thấy áp lực cực lớn.
Cuối cùng, Bạch Nhược Tuyết lên tiếng.
"Hôm nay gọi anh đến, là có mấy câu muốn hỏi anh."
Chu Hoành Hải có chút cẩn thận.
"Tôi không quen cô."
"Không quen không sao. Anh chỉ cần ngoan ngoãn trả lời câu hỏi của tôi là được."
"Tôi dựa vào cái gì phải phối hợp với cô."
Chu Hoành Hải lùi lại một bước, "Cô có biết các người đây là hành vi b·ứ·c h·iếp, tôi mà báo cảnh sát..."
Lời còn chưa dứt, một con dao găm sắc bén đã kề trên cổ, Chu Hoành Hải sợ đến mức sắc mặt trắng bệch, không dám nhúc nhích.
Bảo tiêu bên cạnh thản nhiên nói: "Đừng nói nhảm. Chỉ trả lời câu hỏi."
Bạch Nhược Tuyết chậm rãi đưa tay, cầm ly cà phê đặt bên cạnh lên uống một ngụm.
"Câu hỏi thứ nhất. Anh có biết Trần Phàm không?"
Biểu cảm Chu Hoành Hải đột nhiên thay đổi hoàn toàn.
"Cô... Rốt cuộc các người là ai? Các người có quan hệ gì với Trần Phàm?"
"Bốp!"
Bảo tiêu đấm một cú, Chu Hoành Hải đau đến mức ngồi xổm xuống.
"Trả lời câu hỏi."
"Tôi... Tôi biết Trần Phàm."
"Rất tốt."
"Câu hỏi thứ hai. Anh và Trần Phàm quen biết nhau như thế nào."
Chu Hoành Hải vừa đau đớn hít khí lạnh, vừa lén nhìn bảo tiêu bên cạnh.
Con dao găm sáng loáng trong tay đối phương luôn thăm dò, giống như lúc nào cũng muốn cho mình một đao.
Chu Hoành Hải không dám đánh cược, đành phải trả lời.
"Tôi... Năm đó tôi mở một trường học máy tính ở quê, hắn... Hắn đến chỗ tôi học máy tính..."
"Học máy tính? Nói như vậy, kỹ thuật xây dựng tên miền mạng máy tính năm đó của Trần Phàm là học từ anh?"
Chu Hoành Hải kinh ngạc nhìn Bạch Nhược Tuyết, trong lòng hoảng sợ.
Người phụ nữ này sao lại hiểu rõ Trần Phàm như vậy.
Thậm chí ngay cả chuyện tên miền mạng nội bộ cũng biết.
Chuyện Trần Phàm khởi đầu tên miền mạng, ngoài mấy người trong cuộc, cơ bản chỉ lưu truyền trong phạm vi nhỏ giới kinh doanh.
Bởi vì năm đó truyền thông đưa tin không chỉ đích danh nói thẳng tên Trần Phàm.
Người phụ nữ đối diện có thể lập tức nói ra tên miền mạng, chứng tỏ nàng rất hiểu Trần Phàm.
Chu Hoành Hải do dự một chút rồi nói: "Không phải!"
Bạch Nhược Tuyết nhíu mày: "Anh vừa nói hắn đến trường học máy tính của anh học máy tính."
Chu Hoành Hải: "Trước kia hắn có trả tiền, nhưng chỉ dùng máy tính ở chỗ tôi để xây dựng trang web, kỹ thuật của hắn rất tốt, căn bản không cần tôi dạy."
Bạch Nhược Tuyết nhạy bén nắm bắt điểm mấu chốt.
"Nói như vậy... Trước khi đến chỗ anh, hắn đã nắm vững kỹ thuật xây dựng trang web?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận