Trùng Sinh 2000: Từ Truy Cầu Ngây Ngô Giáo Hoa Ngồi Cùng Bàn Bắt Đầu

Chương 711: Tiểu tử này sẽ không trượt đi?

**Chương 711: Tiểu tử này sẽ không chuồn đi chứ?**
Xuống đến chân núi, Phùng Phá Quân đột nhiên gọi Trần Phàm một tiếng "lão bản".
Sau đó chỉ về phía ven đường.
Bởi vì sáng sớm trên núi sương mù dày đặc, Trần Phàm cũng không chú ý.
Đợi đến khi tới gần mới phát hiện, ở đó vậy mà lại có một người đang ngồi.
Một tiểu cô nương vóc dáng nhỏ gầy.
"Yến Ny?"
Trần Phàm kinh ngạc, vội vàng đi tới.
"Sao ngươi lại ngồi ở chỗ này?"
"Không phải tám giờ mới vào học sao? Sao ngươi lại đến sớm như vậy?"
Tóc của tiểu nha đầu đã bị sương mù làm ướt, ẩm ướt dính vào trên hai gò má.
Bất quá nha đầu này không thèm để ý chút nào, mà là vội vàng lấy ra một cái giỏ trúc đặt ở dưới chân.
Xốc lên trên giỏ đang đắp một tấm vải xanh, bên trong là mấy bắp ngô còn bốc hơi nóng và một giỏ trứng gà.
"Trần lão sư, chúng ta biết hôm nay ngài muốn đi. Gia gia của ta bảo ta mang những thứ này đến cho ngài."
"Gia gia nói, nhà chúng ta nghèo không có đồ gì tốt, những bắp ngô này là hôm qua sau khi tan học ta đi ra đồng bẻ, trứng gà là do gà nhà mình nuôi đẻ ra."
"Trần lão sư ngài yên tâm, những quả trứng gà này đều không bẩn, tối hôm qua ta đã dùng giấy vệ sinh lau thật kỹ."
Tiểu nha đầu hai tay run run rẩy rẩy giơ giỏ trúc đưa tới trước mặt Trần Phàm.
"Lão sư, ngài nhận lấy đi."
Giờ khắc này, Trần Phàm vốn dĩ đã cố gắng kiềm chế cảm xúc, nhưng không nhịn được nữa, hốc mắt đỏ lên.
"Giỏ nặng như vậy một mình ngươi làm sao mang tới được?"
Yến Ny cười cười: "Không nặng, ta dậy sớm một chút, trên đường đi bộ tới."
Trần Phàm thở dài.
Trước đây hắn đã từng đến nhà Yến Ny một lần, ba ba của đứa nhỏ này đi làm công ở bên ngoài, ở cùng gia gia nương tựa lẫn nhau, sống trong một căn nhà gạch mộc đơn sơ.
Ban đêm Trần Phàm ở lại ăn một bữa cơm, còn cùng lão gia tử uống một chút rượu.
Một đêm kia, lão gia tử nắm tay Trần Phàm nói rất nhiều.
Từ nhà đến trường học, chỉ tính đi bộ đã mất hơn 40 phút đồng hồ.
Thật khó tưởng tượng nha đầu này với cánh tay nhỏ bé như que củi, làm sao mang theo giỏ trúc nặng như vậy đi tới.
"Lão sư, ngài nhận lấy đi."
"Không thì gia gia của ta sẽ mắng ta." Yến Ny có chút khẩn trương, sợ Trần Phàm sẽ từ chối.
Trần Phàm nhếch miệng cười.
"Được. Lão sư nhận. Trở về thay ta cảm ơn gia gia của ngươi."
"Tốt quá rồi."
Trần Phàm nhận lấy giỏ trúc đưa cho Phùng Phá Quân ở bên cạnh, sau đó vuốt vuốt đầu Yến Ny.
"Vất vả rồi. Đợi chút nữa đến trường học bảo Tô lão sư làm đồ ăn sáng cho ngươi."
"Ân."
Yến Ny ngẩng đầu nhìn Trần Phàm: "Lão sư, sau này ngài còn tới không?"
"Sẽ. Nhất định sẽ."
Trần Phàm nhìn tiểu nha đầu này, nghiêm túc nói.
"Yến Ny, nhớ kỹ lời lão sư nói."
"Sinh ra ở trong núi lớn, gia đình như vậy, không phải lỗi của ngươi."
"Một người không thể quyết định xuất thân của mình, nhưng có thể thay đổi tương lai của mình."
"Học tập cho giỏi, tranh thủ tương lai thi đỗ đại học tốt như Tô lão sư của ngươi, đi ra khỏi núi lớn. Đi ra thế giới bên ngoài nhìn xem."
Yến Ny dùng sức gật đầu.
"Ân. Lão sư, ta nhất định sẽ đi ra khỏi núi lớn."
Trần Phàm cười gật đầu, "Vậy lão sư sẽ ở bên ngoài chờ ngươi."
Phất phất tay, hai người tạm biệt.
Ngồi lên chiếc xe việt dã do câu lạc bộ cung cấp, ngồi ở hàng ghế sau, lái xe đi rất xa, Trần Phàm phát hiện nha đầu này vẫn còn đứng ở ven đường dùng sức vẫy tay.
Đi gần bốn tiếng đồng hồ, khi đến Thục Đô thì đã là giữa trưa.
Lâm Tuyết đã sớm dẫn người đích thân đứng chờ ở đây.
Vừa xuống xe, thấy Trần Phàm trong tay xách theo một giỏ trứng gà, Lâm Tuyết còn sửng sốt một chút, bất quá rất nhanh liền điều chỉnh tốt cảm xúc.
"Trần Tổng. Đi đường vất vả rồi. Có muốn đến câu lạc bộ xem một chút không?"
Trần Phàm quay đầu nhìn về phía Phùng Phá Quân.
"Vé máy bay là mấy giờ?"
"Ba giờ chiều."
"Thời gian kịp." Lâm Tuyết tha thiết mời: "Trần Tổng, hiếm khi đến một chuyến, đi câu lạc bộ xem một chút đi. Thuận tiện nói chuyện với các công nhân viên vài câu, mọi người đều rất sùng bái ngài, vị đại lão bản này."
"Mặt khác, giờ cũng đã trưa rồi, thuận tiện chúng ta có thể cùng nhau ăn một bữa cơm, nghỉ ngơi một chút."
Trần Phàm nghĩ nghĩ rồi gật đầu.
"Đến câu lạc bộ xem thì được, còn nói chuyện với nhân viên thì không cần."
"Không cần công bố thân phận của ta. Đến đó ta sẽ tùy tiện đi xem một chút, sau đó chúng ta tìm chỗ nào đó cùng nhau ăn một bữa cơm."
Lâm Tuyết vui mừng ra mặt, quả quyết gật đầu.
"Không có vấn đề."
Sau đó, hai bên cùng nhau đi đến chi nhánh câu lạc bộ huân chương Thục Đô.
Tham quan xong, Trần Phàm tương đối hài lòng.
Lâm Tuyết cũng không lừa dối mình, chi nhánh hoàn toàn xây dựng theo tiêu chuẩn của tổng điếm Vân Hải.
Hơn nữa nhìn tình hình khách khứa trong tiệm, việc kinh doanh ở đây cũng rất tốt.
Giữa trưa, tại nhà hàng lúc ăn cơm, thái độ của Trần Phàm đối với Lâm Tuyết đã hòa hoãn hơn rất nhiều, điều này khiến Lâm Tuyết trong lòng mừng rỡ.
Xem ra, Trần Phàm hài lòng với cách làm việc của mình. Bắt đầu chấp nhận mình rồi.
Ăn cơm xong, Trần Phàm đặt chén trà trong tay xuống.
"Lâm Tổng..."
Lâm Tuyết giật nảy mình: "Trần Tổng, đừng gọi như vậy, ngài cứ gọi tên tôi, hoặc là trực tiếp gọi tôi là cửa hàng trưởng."
Trần Phàm cười cười, "Ngươi lớn tuổi hơn ta, hay là ta gọi ngươi là Lâm tỷ đi."
"Ai..."
Lâm Tuyết kích động thấy rõ.
"Lâm tỷ, ta có chuyện muốn nhờ ngươi giúp đỡ."
Lâm Tuyết vội vàng ngồi thẳng người.
"Trần Tổng, ngài nói đi, chỉ cần ta có thể làm được, tuyệt đối không từ chối."
Trần Phàm trầm ngâm hai giây, nhìn đối phương rồi mở lời.
"Là như thế này. Ta lập tức phải quay về."
"Ta hy vọng ngươi lấy thân phận câu lạc bộ, liên hệ với các ban ngành liên quan ở bên này. Nói là ta dự định cải thiện vấn đề đi học khó khăn của trường tiểu học Lý Gia Câu, chuẩn bị tìm một địa điểm tốt hơn ở dưới chân núi, quyên góp cho bọn họ một ngôi trường."
Lâm Tuyết sửng sốt, bất quá cũng không bất ngờ.
"Không có vấn đề. Ta trở về sẽ lập tức làm ngay."
"Bất quá Trần Tổng... Ta lấy danh nghĩa gì để quyên xây trường học đây? Lấy danh nghĩa câu lạc bộ của chúng ta hay là lấy danh nghĩa cá nhân của ngài?"
Trần Phàm nghĩ nghĩ rồi lắc đầu.
"Lấy danh nghĩa Nhược Phàm Tập Đoàn."
"Được."
"Ngươi nhớ kỹ, chúng ta quyên góp xây dựng trường tiểu học theo tiêu chuẩn hiện đại hóa. Phải có sân thể thao trải nhựa, lầu dạy học, thư viện, ký túc xá cũng không thể thiếu..."
"Ngươi và các ban ngành liên quan bàn bạc xong, bảo bọn họ báo lại kinh phí dự kiến, đến lúc đó ta sẽ chuyển tiền cho ngươi."
"Được."
Vân Hải.
Từ sau khi nói chuyện với Trần Phàm một lần kia, Đồng Hạo Nhiên rốt cục không chờ đợi nữa, mà là quả quyết đưa ra quyết định.
Hắn chuẩn bị dứt khoát thực hiện kế hoạch của mình.
Đầu tiên là tổ chức hội nghị động viên, công bố kế hoạch của mình.
Trong buổi họp, tác phong mạnh mẽ của Đồng Hạo Nhiên đã phát huy tác dụng, kế hoạch được thông qua.
Tiếp theo là các hoạt động chuẩn bị, tuyên truyền cùng các loại quy hoạch thảo luận, họp hành.
Vất vả chuẩn bị xong công tác tiền kỳ, sắp bước vào giai đoạn chính thức chiêu thương dẫn tư.
Đồng Hạo Nhiên đột nhiên nhận được tin tức nói Trần Phàm không thấy đâu.
Đồng Hạo Nhiên ngơ ngác.
"Không thấy? Cái gì gọi là không thấy?"
Thư ký giải thích: "Nhược Phàm Tập Đoàn giải thích là lão bản có việc riêng phải ra ngoài, nói là đi vài ngày."
"Thế nhưng khoảng cách từ khi Trần Phàm rời đi đã qua nửa tháng."
Đồng Hạo Nhiên hơi nhíu mày: "Lớn như vậy một cái tập đoàn, lẽ nào không có một người biết lão bản đi đâu sao?"
Thư ký cười khổ: "Ở Nhược Phàm Tập Đoàn, Trần Phàm chính là lão bản, trừ phi hắn chịu nói, nếu không người phía dưới ai dám hỏi chứ."
"Đã gọi điện thoại chưa?"
"Đã gọi, nói là điện thoại của Trần Tổng không gọi được."
Thư ký tiếp tục giải thích: "Tôi cũng đã gọi mấy lần, báo là không nằm trong vùng phủ sóng."
Sắc mặt Đồng Hạo Nhiên có chút khó coi.
"Nhưng mà sắp tới là giai đoạn chiêu thương dẫn tư rồi. Gia hỏa này đột nhiên giở trò này, phía dưới làm sao làm việc đây?"
"Chẳng lẽ phải trì hoãn toàn bộ, chờ hắn trở về?"
Thư ký cười khổ: "Mấu chốt là không biết Trần Tổng khi nào trở về."
Đồng Hạo Nhiên lập tức giơ tay: "Ngươi bây giờ lập tức liên hệ với Khải Phàm xây dựng, hỏi xem trước khi đi Trần Phàm có bàn giao gì không, bọn họ có thể tham gia chiêu thương dẫn tư không?"
"Vâng."
Chờ thư ký đi ra ngoài, Đồng Hạo Nhiên cau mày suy nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn là không nhịn được, đấm mạnh một cái xuống bàn làm việc.
"Tên tiểu tử thúi này..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận