Trùng Sinh 2000: Từ Truy Cầu Ngây Ngô Giáo Hoa Ngồi Cùng Bàn Bắt Đầu

Chương 449: Đại minh tinh tới

Chương 449: Đại minh tinh đến
Ba giờ chiều.
Cửa ra vào câu lạc bộ đã sớm bị đám người vây kín mít.
Nhận được tin tức, đám fan hâm mộ từ bốn phương tám hướng đổ về, khiến con đường trước cửa câu lạc bộ tắc nghẽn.
Bàng Long Hải lại đích thân lái xe dẫn đội chạy tới.
Vừa thấy Trần Phàm liền than thở.
"Trần lão đệ à, ngươi là thật có thể khiến ta lo lắng mà."
"Mới có mấy ngày, không thể để lão ca ta được yên ổn một chút sao?"
Trần Phàm cười ha hả: "Vất vả Bàng đại ca rồi."
"Hôm nay nếu không phải ngươi dẫn đội tới, chỉ dựa vào bảo an bên ta thật sự là có chút khó giải quyết."
"Những fan hâm mộ này thật sự là quá cuồng nhiệt."
Bàng Long Hải nhìn thoáng qua quảng trường trước cửa, có chút lo lắng nói.
"Tuyệt đối đừng xảy ra chuyện a."
Trần Phàm cười cười: "Yên tâm đi, không có việc gì."
"Ở bên ngoài tất cả đều là fan hâm mộ không có thẻ hội viên, ta đã bảo bảo an thiết lập cột cách ly. Một khi có người gây sự, lập tức sẽ có bảo an đưa người đi."
Bàng Long Hải ngẩng đầu nhìn hiện trường.
Quả nhiên, khắp nơi có thể thấy người của câu lạc bộ mặc đồng phục bảo an màu đen.
Nhìn những hán tử này đứng xếp hàng, ngăn cách đám người, có người thì đi lại tuần tra.
Bàng Long Hải kinh ngạc cảm khái: "Nói đi Trần lão đệ, ngươi rốt cuộc thuê bao nhiêu bảo an vậy, số lượng này gần bằng cả bót cảnh sát chúng ta rồi."
Trần Phàm tự giễu cười một tiếng: "Không sợ Bàng đại ca chê cười, ta từ nhỏ đã không có cảm giác an toàn."
"Ngươi nha không nói thật." Bàng Long Hải chỉ Trần Phàm.
Không nói nhiều về đề tài này, Trần Phàm trực tiếp lấy từ trong túi ra một tấm thẻ VIP màu xanh lá.
"Bàng đại ca, đây là thẻ thân tình màu xanh lá mà câu lạc bộ chúng ta phát hành."
"Trước đó nên đưa cho ngươi rồi, mấy ngày nay bận quá quên mất việc này."
Bàng Long Hải kinh ngạc nhìn tấm thẻ này.
"Thẻ thân tình? Câu lạc bộ các ngươi còn có loại thẻ này?"
"Ta bảo bọn họ làm, không bán ra ngoài, chỉ nội bộ tặng."
"Có tấm thẻ này, vào câu lạc bộ không cần nạp tiền, đến lúc đó trực tiếp tính vào sổ sách câu lạc bộ."
Nghe vậy, Bàng Long Hải hiểu ý nghĩa của việc Trần Phàm thiết lập loại thẻ thân tình này.
"Tiểu tử suy tính rất toàn diện."
"Bất quá ta không thể nhận."
Trần Phàm cười ha hả: "Thẻ này không đáng tiền, lại nói bên trong cũng không có hạn mức. Như vậy chắc không tính là làm ngươi phạm sai lầm chứ?"
Thấy Bàng Long Hải khó xử, Trần Phàm cười trêu ghẹo.
"Coi như là ta tặng cho tẩu tử, như vậy chắc được."
"Bàng đại ca ngươi bình thường đi làm bận rộn như vậy, tẩu tử một mình lúc rảnh rỗi có thể đến tập thể hình, luyện yoga, còn có thể kết giao bạn bè, chuyện tốt mà."
Quả nhiên, nghe nói như thế, Bàng Long Hải cười.
"Vậy ta thay tẩu tử ngươi cảm ơn ngươi."
"Đúng rồi, còn có vấn đề......"
Bàng Long Hải có chút ngượng ngùng cười: "Trong nhà ngươi tiểu chất nữ, là fan hâm mộ của Chu Kiệt Luân......"
Nghe vậy, Trần Phàm lập tức hiểu.
Cười ha hả nói trước: "Chuyện nhỏ, đến lúc đó ta sẽ nói với bọn họ, buổi tối để tẩu tử trực tiếp đưa hài tử tới là được."
"Kỳ thật có tấm thẻ thân tình này, đến lúc đó để tẩu tử đến sân khấu đăng ký thân phận, sau này tùy thời đều có thể miễn phí vào."
Bàng Long Hải cười ha hả vỗ vai Trần Phàm.
"Cảm tạ."
"Là ta phải cảm ơn các ngươi."
Trần Phàm nghiêm túc nói: "Mấy ngày nay, câu lạc bộ không ít người tới, Bàng đại ca đã bảo người tới duy trì trật tự."
"Ta luôn cảm thấy băn khoăn. Bàng đại ca ngươi thấy thế này có được không?"
"Qua mấy ngày ta bảo câu lạc bộ chuẩn bị một nhóm thẻ thân tình nội bộ, coi như là câu lạc bộ chúng ta cảm tạ mọi người đã giúp đỡ trong khoảng thời gian này."
Bàng Long Hải: "Cái này...... Sẽ mắc sai lầm chứ?"
Trần Phàm cười: "Nhân viên cảnh sát cũng là người, sau khi tan ca cũng cần nghỉ ngơi thư giãn."
"Lại nói một tấm thẻ không đáng tiền, không tính là phạm sai lầm."
"Đến lúc đó ta đưa thẻ cho Bàng đại ca, ngươi phát cho mọi người."
Bàng Long Hải cười ha hả nhìn Trần Phàm, mặt mày tràn đầy tán thưởng.
Tiểu tử này, quá biết cách làm việc.
Trực tiếp đưa ra một nhóm thẻ thân tình, ngươi nói nó không đáng tiền đi, lại có thể miễn phí trải nghiệm các hạng mục trong câu lạc bộ.
Nhưng ngươi nói nó đáng tiền, một tấm thẻ đáng mấy đồng? Ngay cả tiêu chuẩn nhận hối lộ cũng không đạt được.
Trần Phàm đưa những thẻ thân tình này, chẳng lẽ những nhân viên cảnh sát kia sẽ không nhớ ơn hắn? Sau này, khi đối mặt với việc của câu lạc bộ, sẽ không chiếu cố nhiều hơn một chút?
Đây mới là dùng tiền làm việc lớn.
Còn nữa, Trần Phàm vừa rồi chủ động nói giao toàn bộ thẻ cho mình, để mình quyết định phát cho ai.
Điều này tương đương với việc trực tiếp tặng cho mình một ân huệ lớn.
Đưa cho ai? Đương nhiên là đưa cho những nhân viên cảnh sát tâm phúc, đáng tin cậy nhất.
Đây chính là một cơ hội tốt để lôi kéo thủ hạ.
Tiểu tử này, tuy còn trẻ tuổi, nhưng đạo lý đối nhân xử thế đã là một lão làng.
Đang nói, Phùng Phá Quân xuyên qua đám người đi tới.
"Lão bản, vừa nhận được điện thoại của Đinh tổng, xe buýt đi sân bay đón minh tinh đã xuất phát, đang trên đường đến. Khoảng hơn 30 phút nữa sẽ tới."
Bàng Long Hải cười ha hả vỗ Trần Phàm.
"Được rồi. Ngươi cứ đi làm việc của ngươi đi, ở đây giao cho ta."
"Có ta ở đây, đảm bảo duy trì tốt trật tự, sẽ không xảy ra bất kỳ chuyện gì."
"Vậy thì cảm ơn Bàng đại ca."
Trần Phàm cười ha hả ôm quyền, sau đó dẫn Phùng Phá Quân đi vào câu lạc bộ.
Hơn ba giờ, xe buýt tiếp đón minh tinh đến đúng lúc, hiện trường nháy mắt sôi trào.
Vô số fan hâm mộ gào thét tên thần tượng. Trong nháy mắt, thanh thế rung trời, núi kêu biển gầm.
Cũng may, hiện trường có bảo an mà Trần Phàm đã sớm an bài, cùng Bàng Long Hải đích thân dẫn đội cảnh sát duy trì trật tự.
Theo xe buýt lái vào câu lạc bộ, trong đám người Bàng Long Hải lặng lẽ thở dài một hơi.
Trong câu lạc bộ, Tô Nhược Sơ cùng Trần Phàm ngồi ở đại sảnh uống trà.
"Chu Kiệt Luân và ShE tới?"
"Ân."
"Ngươi làm lão bản không đi đón?"
Trần Phàm cười lắc đầu: "Chỉ có ngươi mới có tư cách để ta đích thân tiếp đãi."
"Lại nói ta cũng không thích phô trương, để người của câu lạc bộ đi tiếp đãi là được rồi."
Trần Phàm uống hết nước trà trong chén, đứng lên.
"Đi, thừa dịp tất cả mọi người đều đi xem minh tinh, ta dẫn ngươi đến nhà ăn của câu lạc bộ ăn cơm."
"Đầu bếp của nhà ăn chúng ta là bếp trưởng được mời từ khách sạn năm sao. Trù nghệ chỉ kém ta."
Tô Nhược Sơ khẽ cười.
"Lại khoác lác."
Trần Phàm cười nhìn quanh: "Những người khác đâu? Đều đi đâu rồi?"
"Gọi bọn họ cùng đi ăn cơm."
Tô Nhược Sơ lắc đầu: "Vừa rồi đều ra ngoài xem đại minh tinh rồi."
Trần Phàm đưa tay nắm tay Tô Nhược Sơ.
"Vậy mặc kệ bọn họ, hai ta đi ăn. Vừa vặn có thể tận hưởng thế giới riêng."
Tô Nhược Sơ có chút xấu hổ.
"Nhân viên của ngươi đều nhìn kìa."
"Nhìn thì sao? Ta dắt tay vợ mình chứ không phải tay vợ người khác, có gì phải ngại."
"Bọn họ muốn dắt còn không được."
Nói xong, Trần Phàm dắt Tô Nhược Sơ nghênh ngang đi ra câu lạc bộ.
Hai người vừa đi, mấy mỹ nữ ở quầy lễ tân lập tức bàn tán sôi nổi.
"Kia là bạn gái của lão bản?"
"Dáng dấp cũng bình thường."
"Hì hì, xem ra Đình Đình đang ghen."
"Hừ, không chỉ có ta, hôm qua khi mọi người biết lão bản có bạn gái, chẳng lẽ các ngươi không buồn?"
"Nghe nói lão bản và bạn gái là bạn học, hiện tại hai người còn chưa tốt nghiệp đại học."
"Vậy sau này nàng chính là bà chủ của chúng ta?"
"Vậy còn chưa chắc!"
"Lão bản tuổi trẻ, nhiều tiền, lại đẹp trai, thích hắn chắc chắn không ít."
"Ai, nói vậy có ý nghĩa gì, dù sao cũng không liên quan gì đến nhân viên nhỏ như chúng ta."
"Hì hì, không làm chính cung nương nương, có cơ hội cùng lão bản một đêm cũng không tệ."
"Nha! Ngươi cái đồ lẳng lơ, nói nhăng gì đấy?"
"Ta có nói bậy đâu, chẳng lẽ trong lòng các ngươi không nghĩ như vậy?"
"Theo ta thấy, bạn gái của lão bản dáng dấp cũng được, nhưng tính cách...... Quá mềm yếu."
"Tính tình như vậy, sau này thật sự chưa chắc giữ được."
"Chuyện tương lai, ai biết được."
Bạn cần đăng nhập để bình luận