Trùng Sinh 2000: Từ Truy Cầu Ngây Ngô Giáo Hoa Ngồi Cùng Bàn Bắt Đầu

Chương 258: Ngươi xác định không phải đang đùa ta?

Chương 258: Ngươi x·á·c định không phải đang đùa ta?
Mấy nữ sinh đi thăm thú một vòng, nơi khiến họ hứng thú nhất quả nhiên vẫn là phòng tập yoga kia.
Lúc Trần Phàm đi qua, mấy nữ sinh có chút ngượng ngùng.
"Thế nào?"
Tô Nhược Sơ làm đại diện được đẩy ra.
"Các nàng t·h·í·c·h phòng tập yoga này, muốn hỏi về sau có thể tới đây học yoga không."
Trần Phàm cười, "Chuyện tốt. Hoan nghênh, hoan nghênh."
"Các nàng......" Tô Nhược Sơ có chút x·ấ·u hổ, "Các nàng thật ra là muốn hỏi có được giảm giá hay không."
Trần Phàm lập tức hiểu ra, một buổi học yoga kỳ thật chi phí vẫn là hơi cao, đối với mấy nữ sinh vẫn còn là học sinh mà nói, có chút không kham nổi.
"Mấy vị mỹ nữ yên tâm. Nếu đều là bạn tốt của Nhược Sơ, sao có thể để các ngươi tốn tiền."
"Lần đầu gặp mặt, không chuẩn bị quà gặp mặt gì, lát nữa ta sẽ chuẩn bị cho mỗi người một tấm thẻ hội viên phòng tập yoga."
"Về sau các ngươi cầm thẻ hội viên tới, có thể miễn phí hơn nửa năm học yoga."
"Thật sao?"
Nghe nói như thế, mấy cô gái lập tức lộ vẻ vui mừng.
Đương nhiên cũng có người có chút ngại ngùng.
"Như vậy không hay đâu?"
Trần Phàm cười xua tay: "Có gì không tốt, các ngươi đều là bạn học tốt của Nhược Sơ, xem như người nhà."
"Ta tặng các ngươi một tấm thẻ hội viên cũng không phải lễ vật gì quý giá, bất quá ta cũng có chút tư tâm, về sau các ngươi cần phải giúp ta chiếu cố tốt Nhược Sơ......"
Nghe những lời này, mấy cô gái lập tức p·h·át ra một trận cười vang.
"Ôi, nghe một chút, ngươi nghe một chút...... Ta đều không chịu n·ổi."
"Nhược Sơ, nói thật, ta quá hâm mộ ngươi."
"Bạn trai ngươi đối với ngươi quá tốt rồi."
"Dáng dấp đẹp trai lại có tiền, còn biết thương người, vì bạn gái mà nổi giận lôi đình...... Dạng bạn trai này, ta đều muốn gả cho hắn."
Trần Phàm cười xua tay.
"Điệu thấp, điệu thấp...... Bất quá có thể nói nhiều hơn về chủ đề dáng dấp đẹp trai."
Mấy nữ sinh "phốc" một tiếng bị Trần Phàm chọc cười.
Thời gian còn lại trong ngày, các cô gái đều ở lại câu lạc bộ.
Trải nghiệm thử nhà ma, sau đó tham gia hai lớp yoga.
Trước khi đi, Trần Phàm quả nhiên đã chuẩn bị cho mỗi người một tấm thẻ hội viên phòng tập yoga.
Về sau, chỉ cần mang theo tấm thẻ này, các nàng có thể miễn phí đến đây trải nghiệm nửa năm học yoga.
Mấy cô gái đều trân trọng cất thẻ hội viên đi.
Lúc trở về, vây quanh Tô Nhược Sơ líu ríu, nghiễm nhiên đã xem Tô Nhược Sơ như trung tâm của phòng ngủ này.
Nói thật, hôm nay người vui vẻ nhất chính là Tô Nhược Sơ.
Vô luận là việc Trần Phàm trước đó thay nàng ra mặt, hay là sau đó dành cả buổi chiều cùng nữ sinh trong phòng mình tham quan câu lạc bộ, Trần Phàm đều làm không có chút nào bắt bẻ.
Mà mục đích Trần Phàm làm tất cả những điều này, đều là vì nàng.
Muốn nói trong lòng không cảm động đó là không có khả năng.
Đương nhiên, sau khi cảm động còn có một chút kiêu ngạo nho nhỏ.
Dù sao cô gái nào không hy vọng nam sinh mình t·h·í·c·h là một người đàn ông có năng lực, có trách nhiệm.......
Thời gian trôi đến tháng 12, học kỳ một của năm hai đại học lập tức kết thúc.
Trần Phàm bọn hắn cũng sắp nghênh đón một kỳ t·h·i cuối kỳ mới.
Lần này, Trần Phàm không được thuận lợi như mấy lần trước. Còn chưa bắt đầu thi, đã bị giáo viên bộ môn chặn lại.
Vấn đề xuất hiện ở trên lớp học.
Có thể nói nửa học kỳ này, Trần Phàm cơ hồ chưa từng đến lớp một lần.
Điểm danh trên lớp, huynh đệ trong phòng ngủ có thể thay thì thay, không thể thay thì để lớp trưởng Ngô đ·ị·c·h giải quyết.
Đương nhiên, làm học sinh quanh năm vắng mặt, "thường xuyên đi bờ sông, sao có thể không ướt giày".
Lần này, Trần Phàm liền gặp phải một vị giáo viên đặc biệt cứng nhắc.
Giáo sư già dạy môn quản lý học, tại buổi học cuối cùng, lúc điểm danh đã nói một câu.
"Cậu học sinh tên Trần Phàm này, tôi thấy kỳ t·h·i cuối kỳ này cũng không cần t·h·i, ở chỗ ta đã p·h·án t·ử hình, không có khả năng đạt tiêu chuẩn."
Lúc nh·ậ·n được điện thoại của Mã Tiểu S·o·á·i, Trần Phàm đang họp cùng Lương Thực Sơ ở công ty khoa học kỹ thuật Phi Phàm.
Nghe đầu bên kia điện thoại Mã Tiểu S·o·á·i nói sự tình, Trần Phàm chỉ có thể vội vã chạy về trường học.
Tr·ê·n đường cố ý mua một bao t·h·uốc lá xịn.
Vốn định mua hai bình rượu ngon, nhưng cảm thấy quá mức phô trương, thế là Trần Phàm dùng túi nhựa đen bọc t·h·u·ố·c lá, gõ cửa phòng làm việc của giáo sư già.
Sau khi vào giới thiệu bản thân.
Giáo sư già họ Trần, vốn đang đeo kính lão nhìn máy tính, nghe Trần Phàm tự giới thiệu xong rốt cục ngẩng đầu, nheo mắt nhìn chằm chằm Trần Phàm.
"Thì ra cậu là Trần Phàm."
"Cậu ra vẻ quá đấy, lớp của tôi cậu chưa đến một buổi nào."
Trần Phàm ngượng ngùng, liền vội vàng nói lời hay ý đẹp, đồng thời lấy ra bao t·h·u·ố·c lá đã chuẩn bị, muốn thừa cơ lôi kéo làm quen......
Kết quả vừa nhìn thấy t·h·u·ố·c lá, giáo sư già hơi nhướng mày.
"Cậu ra ngoài cho tôi!"
"Ngay lập tức......"
"Trần Giáo Thụ, ta......"
"Tôi bảo cậu ra ngoài!"
"Nếu cậu dám lấy bao t·h·u·ố·c lá kia ra, tôi không chỉ cho cậu trượt kỳ này, về sau tất cả các môn của cậu cũng đừng hòng đạt tiêu chuẩn."
Thấy lão già này tức giận, Trần Phàm mặt mày ủ dột, quay người chuẩn bị rời đi.
Trong lòng đem La Văn Kiệt mắng cho một trận.
Tên hỗn đản này nói mình có kinh nghiệm đối phó với việc trượt môn, vụng t·r·ộ·m đưa cho giáo viên chút quà tặng, nói vài lời tốt đẹp bình thường giáo viên đều sẽ cho cậu thi lại.
Kết quả không ngờ Trần Phàm lần đầu tiên dùng cách này đã đá phải tấm sắt.
Đi tới cửa, Trần Phàm vẫn còn có chút không cam lòng.
Quay người nhìn về phía giáo sư già.
"Trần Giáo Thụ, có thể cho ta một cơ hội giải t·h·í·c·h không."
Trần Giáo Sư ngồi ở đó cúi đầu nhìn máy tính, không nói lời nào.
Trần Phàm đành phải nhẹ giọng giải t·h·í·c·h nói: "Kỳ thật học kỳ này ta không đến lớp là có nguyên nhân."
"Gần đây ta đang khởi nghiệp ở ngoài trường, thời gian có chút gấp, có lẽ tạm thời không có cách nào lo cho việc học ở lớp......"
Nghe nói như thế, Trần Giáo Thụ lần nữa ngẩng đầu nhìn sang.
"Cậu nói cậu đang khởi nghiệp?"
"Đúng vậy." Trần Phàm liền vội vàng gật đầu.
"Ngay cả kiến thức chuyên ngành còn chưa học xong, vậy mà cậu đã bắt đầu khởi nghiệp?"
Trần Giáo Sư khẽ cười một tiếng.
"Cậu qua đây, nói cho ta biết, hạng mục khởi nghiệp hiện tại của cậu."
Trần Phàm lần nữa đi về tới.
"Nói một chút đi, hạng mục khởi nghiệp của cậu hiện tại là gì? Khởi nghiệp bao lâu rồi? Thành quả như thế nào?"
Trần Phàm gãi gãi đầu, "Kỳ thật...... Gần đây ta đang làm hạng mục internet."
"A?" Trần Giáo Sư cười.
"Hạng mục internet? Cậu hiểu máy tính?"
"Cậu có biết internet khởi nghiệp khó đến mức nào không?"
Trần Phàm gật gật đầu: "Trước đó có học qua một chút."
Ánh mắt liếc về giao diện máy tính trên bàn của đối phương, Trần Phàm đột nhiên biết nên giải t·h·í·c·h như thế nào.
"Thầy, thầy nhìn cái này."
Trần Phàm chỉ một ngón tay vào giao diện máy tính, "Trang chủ hướng dẫn go mà thầy đang dùng chính là do ta tạo dựng."
Trần Giáo Thụ sửng sốt một chút, ánh mắt nhìn về phía máy tính, tiếp đó lại tiến tới nhìn kỹ hai mắt.
Sau đó mới ngẩng đầu nhìn về phía Trần Phàm.
"Cậu nói là thật?"
"Là thật. Ta sao có thể l·ừ·a gạt thầy." Trần Phàm cười nói, "Còn có cái này......"
Trần Phàm lại chỉ màn hình máy tính dưới góc phải, cái biểu tượng máy tính kia.
"Phần mềm diệt virus Phi Phàm này cũng là sản phẩm mới nhất công ty của chúng ta nghiên cứu."
Lần này, giáo sư già thật sự giật mình.
"Cậu...... Nói thật sao?"
"Ta đoạn thời gian trước có xem qua rất nhiều tin tức, công ty nghiên cứu ra phần mềm diệt virus Phi Phàm này hình như tên là khoa học kỹ thuật Phi Phàm......"
"Đây là công ty cậu khởi nghiệp?"
Giáo sư già nhìn chằm chằm Trần Phàm, vẫn còn có chút không thể tin được.
"Cậu x·á·c định là công ty do cậu khởi nghiệp, không phải đang đùa ta?"
Thấy lão già có vẻ mặt kh·iếp sợ, Trần Phàm đột nhiên nảy ra một ý niệm.
Nếu bây giờ nói mình là đang đùa giỡn, không biết lão già có đ·ánh c·hết mình hay không.
Bạn cần đăng nhập để bình luận