Trùng Sinh 2000: Từ Truy Cầu Ngây Ngô Giáo Hoa Ngồi Cùng Bàn Bắt Đầu

Chương 133: Nguyên lai ngươi mới là thổ hào

**Chương 133: Hóa ra ngươi mới là đại gia**
"Ta cho ngươi một đống gạch bây giờ."
"Mặt ngươi sao mà to thế."
"Không phải mua cho ta à?"
Mã Tiểu Soái trừng mắt: "Ta nói ngươi có còn chút lương tâm nào không hả, trời lạnh thế này lão tử miễn phí làm tài xế cho ngươi."
"Bớt nói nhảm, mau lái xe đi."
Đi vào phòng giao dịch, nhân viên nữ xinh đẹp Chu Tú Na vừa mới đi làm, nhìn thấy Trần Phàm, vội vàng đi tới.
"Trần tiên sinh, ngài đã tới."
"Lần này ngài muốn làm nghiệp vụ gì ạ?"
Trần Phàm hạ giọng nói: "Ta muốn rút ít tiền."
"Vâng, mời đi theo tôi."
Mã Tiểu Soái theo ở phía sau, ánh mắt láo liên trộm liếc nhìn dáng người thướt tha của Chu Tú Na vài vòng.
Ánh mắt cổ quái nhìn về phía Trần Phàm.
"Mỹ nữ à. Quen từ lúc nào thế?"
Trần Phàm liếc qua, "Cái gì mà quen lúc nào?"
"Ta tới đây bao nhiêu lần, sao không có mỹ nữ nào ra đón tiếp hết vậy?"
"Còn bảo hai người không có gian tình?"
"Cút đi. Lão tử là khách hàng VIP. Biết VIP nghĩa là gì không?"
"Biết. Chính là vừa vào cửa có mỹ nữ tiếp đãi."
"Ừm, đúng là đứa trẻ dễ bảo."
Hai người cãi nhau đi vào cửa sổ chuyên làm nghiệp vụ cho khách VIP.
Trần Phàm đưa thẻ ngân hàng lên.
"Cho ta rút 50.000."
"Vâng, xin chờ một lát."
Mã Tiểu Soái bỗng nhiên trợn to mắt, kinh ngạc nhìn Trần Phàm.
Bất quá hắn rất hiểu chuyện nên không mở miệng.
"Trần tiên sinh, đây là tiền của ngài, còn có nghiệp vụ nào khác cần làm không ạ?"
"Tạm thời không có."
"Vâng, đây là thẻ của ngài. Xin cầm lấy."
Mã Tiểu Soái ở bên cạnh nhìn đến trợn mắt há mồm.
"Oa, còn có người ra tiễn ngươi về cơ đấy."
Gã này thấp giọng nói thầm với Trần Phàm: "Trở thành VIP cần điều kiện gì? Lão tử nhất định phải làm VIP."
Trần Phàm cười nói.
"Ngươi muốn làm VIP thật sao? Chẳng qua là thèm muốn thân thể người ta thôi."
"Có tin lần sau ta mách Tống Lâm Lâm không?"
"Mẹ kiếp, ngươi có còn là người không hả."
Hai người ra ngoài lên xe, Trần Phàm đem túi giấy đựng 50.000 tiền mặt để lên xe.
Mã Tiểu Soái lúc này mới không nhịn được mà mở miệng, "Mẹ nó, thằng nhóc, mày phát tài thật rồi."
"Tùy tiện rút tiền cũng rút hẳn 50.000."
Trần Phàm liếc qua gã này, "Không phải ngươi đã sớm biết rồi sao?"
"Ta mở tiệm net mà."
Mã Tiểu Soái tức giận bất bình, "Lão tử biết là một chuyện, nhưng tận mắt nhìn thấy 50.000 lại là chuyện khác."
"Đương nhiên vẫn là tiền mặt có sức chấn động lớn hơn."
"Đại ca, từ giờ ngươi chính là đại ca của ta."
"Một tiếng đại ca, cả đời đều là đại ca......"
"Thôi đi."
Trần Phàm ngắt lời gã này, "Chút tiền ấy còn có thể lọt vào mắt của ngươi à, Mã thiếu?"
"Đúng rồi, ta còn chưa hỏi ngươi, trong nhà ngươi rốt cuộc là kinh doanh cái gì?"
"Cha ta mở một nhà máy cát đá, còn có hơn 20 chiếc xe ben chở cát."
Trần Phàm: "......"
"Choáng! Tình cảm ngươi mới là thổ hào thần bí, tàn nhẫn nhất trong phòng ngủ của chúng ta."
Trần Phàm tính sơ qua, những sản nghiệp của nhà Mã Tiểu Soái, nếu nói là vượt quá trăm triệu thì hơi quá, nhưng tuyệt đối là hơn ngàn vạn.
Ở niên đại này, tuyệt đối là thuộc về tầng lớp người có tiền.
Quan trọng nhất là Trần Phàm biết mấy năm sau, thị trường bất động sản sẽ rất nóng.
Đến lúc đó, bất kể là nhà máy cát đá hay là xe vận chuyển, đều sẽ trở thành con đường k·i·ế·m tiền dễ dàng.
Chắc đến lúc đó, tài sản trong nhà Mã Tiểu Soái tăng lên gấp bội hoàn toàn không có vấn đề.
Nghĩ tới đây, Trần Phàm không nhịn được mà nói đùa.
"Mẹ nó, so với ngươi, chút tiền này của lão tử chẳng khác nào trò trẻ con."
Mã Tiểu Soái lại bĩu môi: "Tiền không phải của ta, là của cha mẹ ta."
"Đều như nhau thôi, cha mẹ ta với ta là một."
"Cút đi! Ta phát hiện da mặt của ngươi càng ngày càng giống Kiệt ca rồi đấy."
Trần Phàm cười nói: "Ngươi ở cùng Kiệt ca lâu, cũng sẽ bị ảnh hưởng thôi."
Mã Tiểu Soái lập tức lắc đầu.
"Ta với các ngươi không giống nhau, ta biết giữ thể diện."
Hai người cười hì hì, vừa nói chuyện phiếm vừa lái xe đến siêu thị gần đó. Trần Phàm vào mua một xấp bao lì xì, sau đó để Mã Tiểu Soái lái xe đến khu vui chơi Tây Thành.
"Còn đến chỗ đó làm gì?"
Mã Tiểu Soái vẻ mặt cạn lời, "Ta nói, ngươi sẽ không phải là còn chưa từ bỏ ý định với chỗ đó chứ?"
"Nghe ta đi, Tây Thành không có bất kỳ tiền đồ nào đâu, đừng lãng phí tiền nữa."
Trần Phàm cúi đầu nhét tiền vào bao lì xì, "Lời này của ngươi muộn rồi. Chỗ đó ta đã mua rồi."
"Mua rồi?"
Mã Tiểu Soái bỗng nhiên quay đầu nhìn, vẻ mặt khó tin.
"Ngươi...... Không đùa đấy chứ?"
"Thật sự mua rồi?"
Thấy Trần Phàm không giống như đang nói đùa, Mã Tiểu Soái không nhịn được mà hỏi.
"Bỏ ra bao nhiêu tiền?"
"300 vạn."
"Choáng!"
Mã Tiểu Soái phanh xe gấp đứng ở ven đường.
"Ngươi nói thật?"
"Lừa ngươi làm gì!"
"Ngọa tào, ngươi có nhiều tiền vậy à?"
Trần Phàm lắc đầu, "Không có tiền. Ta đã đem toàn bộ số tiền tích góp được từ việc mở quán net đổ vào đó rồi."
Mã Tiểu Soái há to miệng, nửa ngày không biết nên nói cái gì.
Trần Phàm thúc giục: "Ngây ra cái gì, mau lái xe đi."
Mã Tiểu Soái vẻ mặt cười khổ lắc đầu, khởi động xe lại.
"Nói thật, nếu là người khác, ta chỉ sợ là đã chửi ầm lên rồi, làm gì có ai đem tiền ném vào cái động không đáy như thế."
"Nhưng ngươi vừa mới vào học đã mở được hai quán cà phê internet, ta cảm thấy ngươi không giống bọn họ."
"Cho nên, ta giữ nguyên ý kiến."
Trần Phàm cười, "Đây chính là điểm ta coi trọng ở ngươi."
"Nhớ kỹ giữ bí mật giúp ta."
Mã Tiểu Soái gật đầu, "Yên tâm. Ta hiểu."
Trần Phàm nói tiếp: "Sở dĩ nói cho ngươi biết chuyện này, là bởi vì bên cạnh ta thật sự không có ai đáng tin."
"Qua Tết trở lại, bên khu vui chơi có thể sẽ càng ngày càng bận rộn."
"Đến lúc đó, ta có thể sẽ cần ngươi giúp ta đến công trường giám sát, theo dõi tiến độ hai ngày."
Mã Tiểu Soái gật đầu, "Chuyện này không thành vấn đề."
Trần Phàm cười nói: "Sẽ không để cho ngươi hỗ trợ không công, chờ khi nào khai trương, ta tặng ngươi mấy tấm vé ưu đãi, dẫn bạn gái ngươi tới đây chơi, ta giảm giá 20% cho......"
"Mẹ kiếp, ngươi còn dám thu tiền của ta?"
Mã Tiểu Soái mắng một câu, "Thằng nhóc, nếu ngươi không miễn phí cho lão tử, lão tử mỗi ngày tè lên giường ngươi, tin không?"
Hai người vừa cười nói vừa lái xe đến khu vui chơi Tây Thành.
Bởi vì vừa có một trận tuyết lớn, công trường一片trắng xóa, công nhân hôm nay cũng không có bắt đầu làm việc.
Toàn bộ công trường nhìn qua có chút trống trải.
Mã Tiểu Soái quét một vòng, không nhịn được chậc lưỡi: "So với lần trước hoàn toàn khác biệt, ngươi rốt cuộc là muốn làm hạng mục gì?"
Trần Phàm không trả lời vấn đề này, mà là dẫn Mã Tiểu Soái đi đến phòng làm việc bên cạnh.
Dường như nghe được động tĩnh, cửa văn phòng mở ra, Đinh Điểm từ bên trong đi ra.
Nhìn thấy Đinh Đương, ánh mắt Mã Tiểu Soái trong nháy mắt sáng lên, lén lút nháy mắt với Trần Phàm.
"Cô bé này không tệ nha."
"Khá lắm, hóa ra ngươi ở đây kim ốc tàng kiều."
Trần Phàm không thèm để ý đến gã này, trực tiếp đi qua chào hỏi.
"Trời lạnh thế này, không phải đình công sao? Sao hôm nay ngươi lại chạy tới đây."
Đinh Điểm lườm hắn một cái.
"Ngươi thật sự không biết hay là giả ngu?"
"Công trường lớn như vậy, nhiều vật liệu như thế, không có người trông coi thì sao được?"
"Tuyết rơi lớn, công nhân đều về hết, lão bản như ngươi lại không quản lý gì cả, ta chỉ có thể đến xem giúp ngươi thôi."
Trần Phàm có chút cảm động, "Hợp tác với ngươi là lựa chọn đúng đắn nhất của ta."
Đinh Điểm khoát tay, "Bớt nịnh hót đi."
"Ta cũng không phải vì ngươi, ta là sợ đồ đạc bị trộm mất, hạng mục của ngươi thất bại, tiền thiết kế còn lại của ta không lấy lại được."
Nghe những lời này, Trần Phàm cười.
"Ta thích sự thành thật của ngươi."
Nói xong, ngay trước mặt Mã Tiểu Soái, từ trong túi giấy lấy ra một bao lì xì.
"Trong này là 30.000, là số tiền còn lại của ngươi."
Đinh Điểm sững sờ.
"Ngươi...... Cái này cho ta?"
"Không phải đã nói sau khi hạng mục kết thúc mới trả lại số tiền còn lại sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận