Trùng Sinh 2000: Từ Truy Cầu Ngây Ngô Giáo Hoa Ngồi Cùng Bàn Bắt Đầu

Chương 330: Liên quan tới ngươi hết thảy, ta đều bảo lưu lấy

**Chương 330: Liên quan tới em, ta đều giữ lại**
Vợ chồng già đều là người hiểu chuyện, hàn huyên với Tô Nhược Sơ một hồi, nhận thấy cô nương này vẫn còn có chút căng thẳng, thế là liền nói có việc chưa làm xong, hai người đi ra sân ngoài, nhường lại không gian cho đôi trẻ.
Tô Nhược Sơ tò mò đánh giá căn phòng chưa đến 100 mét vuông này, trong ánh mắt tràn đầy vẻ hiếu kỳ.
Trong nhà kỳ thật đã sắm thêm không ít đồ dùng mới, bao gồm TV, tủ lạnh, máy giặt, còn có ghế sô pha phòng khách, đều là vừa mới mua.
Trong đó có vài món thậm chí còn là Tô Nhược Sơ lúc trước cùng Từ Dương tự mình lựa chọn.
Bất quá những đồ điện gia dụng này bày trong phòng có vẻ hơi lạc lõng.
Bởi vì đây quả thật là một căn nhà rất cũ kỹ.
Giữa phòng khách dựa vào tường có bày một chiếc tủ bát kiểu cũ, cha mẹ Trần Phàm không nỡ vứt, nên giữ lại.
Bốn phía trên vách tường dán đầy báo cũ, bởi vì thời gian quá lâu, có mấy tờ báo đã ố vàng.
Chính giữa tủ bát dán một tấm ảnh vĩ nhân, hai bên là một bộ câu đối, trên mặt bàn một bên thậm chí còn bày một bức tranh khắc gỗ Táo Vương gia cỡ nhỏ.
Ánh mắt Tô Nhược Sơ quét vào bên trong phòng ngủ chính, không gian bên trong càng thêm chật chội, một góc tường gần cửa sổ là một chiếc tủ tam giác, phía trên trưng bày chiếc TV lớn vừa mới mua.
Đối diện TV là một chiếc giường gỗ, bình thường cha mẹ Trần Phàm ngủ ở đây.
Sát cửa ra vào còn có một cái lò sắt rất nhỏ, một ống khói sắt tròn vo kéo dài từ góc tường phía trên vươn ra ngoài.
Báo chí trên vách tường chỗ lò sưởi đã sớm bị nướng đến cháy đen ngả vàng.
Mà dựa vào vị trí trên tường đối diện cửa phòng ngủ chính, dán lịch ngày, gương nhỏ, còn có mấy tấm giấy khen.
Mấy tấm giấy khen này chính là tất cả những vinh dự mà Trần Phàm đạt được từ nhỏ đến lớn vào giữa các kỳ học.
Tô Nhược Sơ đứng ở cửa đánh giá một chút, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên giấy khen, cười hì hì trêu ghẹo Trần Phàm.
“Không có nhiều bằng của em.”
Trần Phàm gãi gãi đầu, “Từ nhỏ đến lớn, việc học của ta không tốt lắm. Khiến cha mẹ không ít lần đau đầu.”
Tô Nhược Sơ liếc mắt: “Anh học không giỏi, vậy mà thi đại học lại cùng em đỗ vào Đại học Vân Hải.”
Trần Phàm đắc ý cười một tiếng: “Đó là vượt xa bình thường, chủ yếu là do em lúc đó đồng ý làm bạn gái của ta, sức mạnh của tình yêu đã kích phát tiềm lực của ta.”
“Xì! Lại nói bậy.”
Tô Nhược Sơ đỏ mặt khẽ “xì” một tiếng, sau đó hai tay chắp sau lưng, chậm rãi đi đến cửa một căn phòng khác.
“Đây...... Là thư phòng của anh?”
“Là thư phòng, cũng là phòng ngủ.”
“Ài, đây chính là căn phòng ta ở từ nhỏ, vào thăm một chút đi.”
Trần Phàm đẩy cửa căn phòng nhỏ mình ngủ, cười hì hì làm tư thế mời với Tô Nhược Sơ.
Tô Nhược Sơ liếc Trần Phàm, “Lần đầu tiên đến nhà đã mời con gái vào phòng ngủ, anh có ý đồ gì?”
Trần Phàm dở khóc dở cười, “Vậy ta đóng cửa lại.”
“lừa anh thôi.”
Nói xong, Tô Nhược Sơ chắp hai tay sau lưng, bước nhẹ nhàng vào trong.
Phòng ngủ này diện tích càng nhỏ hơn, cũng chỉ khoảng bảy, tám mét vuông, kê một chiếc giường đơn, một tủ sách, về cơ bản là không còn không gian khác.
Trần Phàm lấy tay vỗ vỗ ga giường không hề có bụi, “Ngồi đi, em là người con gái đầu tiên vào phòng ta, ngồi trên giường của ta.”
Tô Nhược Sơ quay đầu, biểu cảm như cười mà không phải cười.
“Có ý gì? Anh còn muốn sau này có cô gái khác bước vào?”
“Khụ khụ......” Trần Phàm vội ho một tiếng, “Ý của ta là em là người đầu tiên cũng là người cuối cùng.”
“Cái này còn tạm được.”
Tô Nhược Sơ hừ hừ một tiếng, tiếp đó thuận tiện tham quan căn phòng nhỏ này.
Tô Nhược Sơ quan sát phòng ngủ của Trần Phàm, tựa hồ muốn từ trong căn phòng nhỏ bé này tìm kiếm tung tích hai mươi năm đầu đời của Trần Phàm.
Mà Trần Phàm thì đang nhìn Tô Nhược Sơ, hắn phát hiện một điều, đó chính là hôm nay Tô Nhược Sơ rõ ràng so với bình thường càng thêm hoạt bát, thậm chí còn trêu đùa với hắn.
Xem ra việc hắn chủ động yêu cầu đến nhà nàng bái phỏng là một nước cờ đúng đắn.
“Không ngờ phòng ngủ của anh lại được dọn dẹp sạch sẽ như vậy.” Tô Nhược Sơ đánh giá một vòng, cảm thán một tiếng.
“Bình thường là anh tự dọn dẹp hay là cha mẹ anh giúp anh dọn dẹp?”
Trần Phàm cười nói: “Lúc còn đi học, đều là ta tự mình dọn dẹp.”
“Ta mặc dù học không giỏi, nhưng ít nhất phải đảm bảo mặt bàn gọn gàng, ta có chút bệnh thích sạch sẽ, đồ vật quá lộn xộn sẽ khiến ta cảm thấy bực bội.”
Tô Nhược Sơ ngẫm lại, lúc còn đi học hình như bàn của Trần Phàm luôn luôn rất sạch sẽ.
“Nhưng sau khi lên đại học, nơi này cơ bản là mẹ ta giúp ta dọn dẹp, bà ấy không tùy tiện đụng vào đồ đạc của ta, về cơ bản chính là vào lau bàn, quét rác.”
Tô Nhược Sơ đứng dậy tò mò nhìn chiếc bàn học này, phía trên còn bày đầy sách giáo khoa cấp 3, tài liệu ôn tập và bài thi.
Trước bàn học, trên tường dán rất nhiều tờ giấy, tò mò cúi người đến gần nhìn một chút, phát hiện là một số từ đơn tiếng Anh, phương trình hóa học, còn có cả những câu cổ vũ bản thân đầy nhiệt huyết.
Tô Nhược Sơ nhìn một chút, khóe miệng không nhịn được cong lên.
“Phong cách thư phòng của anh không khác em là bao.”
Tiện tay rút ra một quyển sách, là sách ngữ văn lớp 12.
Tô Nhược Sơ cười lật xem vài trang, kết quả một tờ giấy rơi ra từ giữa trang sách.
Tô Nhược Sơ sửng sốt, vô thức cầm lên, kết quả phát hiện ra là một tấm ảnh rất mờ.
Khung cảnh phía trên chính là phòng học lớp 12, giữa những chồng sách giáo khoa, bài thi chất cao, một cô gái buộc tóc đuôi ngựa đang ngồi trên ghế chăm chú viết, ánh nắng bên cạnh chiếu vào người nàng, cả người như được bao phủ bởi ánh sáng vàng.
“Cái này...... Đây rõ ràng là em.”
Tô Nhược Sơ ngơ ngác ngẩng đầu nhìn về phía Trần Phàm.
“Anh...... Anh chụp lúc nào? Sao em không biết?”
Trần Phàm nhận lấy tấm ảnh nhìn thoáng qua, trong lòng lập tức “lộp bộp” một tiếng.
Tấm ảnh này ngay cả hắn cũng quên mất chụp lúc nào.
Bất quá rất nhanh liền kịp phản ứng, đây là trước khi mình trùng sinh, cũng chính là một bản thân khác chụp ảnh.
“À, tấm này à, đây là lúc trước Quách Soái cầm máy ảnh của gia đình đến trường chơi, trong lúc lơ đãng chụp được.”
Tô Nhược Sơ nhìn chằm chằm Trần Phàm: “Vậy sao lại ở trên tay anh?”
Trần Phàm: “Khụ khụ, lúc đó ta cảm thấy chụp không tệ lắm, liền bảo hắn rửa ra đưa cho ta giữ.”
Tô Nhược Sơ nhìn chằm chằm Trần Phàm: “Thật sự chỉ đơn giản như vậy?”
Trần Phàm nhún nhún vai: “Được rồi, ta nói thật, đây là ta dùng máy ảnh của Quách Tử chụp ảnh em.”
Tô Nhược Sơ lúc này mới hài lòng cười.
“Hóa ra lúc đó anh đã thầm mến em. Xem ra anh là sớm có mưu đồ.”
Tiếp đó lại lật ra mấy tờ giấy trong sách, mở ra xem, Tô Nhược Sơ kinh ngạc.
“A, đây không phải là tờ giấy hai ta truyền cho nhau trước kỳ thi tốt nghiệp trung học sao?”
“Anh cũng đều giữ lại sao?”
Một xấp giấy thật dày, mỗi một tờ phía trên đều viết đầy chữ, ghi chép lại thời kỳ lớp 12, Trần Phàm và Tô Nhược Sơ truyền giấy cho nhau.
Trần Phàm cười nói: “Liên quan tới em, tất cả ta đều giữ lại.”
Ánh mắt Tô Nhược Sơ sáng long lanh, rõ ràng bị lời này làm cho cảm động.
“Dẻo miệng, giỏi ăn nói như vậy, anh muốn làm gì?”
“Ta muốn......”
Trần Phàm đột nhiên lộ ra một nụ cười xấu xa.
Không có dấu hiệu nào đột nhiên nghiêng người cúi đầu. Động tác cực nhanh hôn lên môi Tô Nhược Sơ một cái.
Tô Nhược Sơ hoàn toàn không ngờ tới màn này, khuôn mặt nhỏ nhắn đầu tiên là đỏ bừng lên, tiếp đó khẩn trương lại luống cuống nhìn về phía cửa phòng.
Tay nhỏ đánh lên người Trần Phàm hai cái.
“Anh muốn c·h·ế·t à, sẽ bị nhìn thấy mất......”
Bạn cần đăng nhập để bình luận