Trùng Sinh 2000: Từ Truy Cầu Ngây Ngô Giáo Hoa Ngồi Cùng Bàn Bắt Đầu

Chương 128: Mặt dày mày dạn không đi

**Chương 128: Mặt dày không đi**
Trên đường cái, Trần Phàm ngậm điếu thuốc, chậm rãi nhìn đôi cẩu nam nữ trước mặt.
Quách Soái trận đòn này không có uổng phí, chẳng những xác nhận được quan hệ với Lưu Linh Linh, còn khiến cô nương nhà người ta đau lòng muốn c·h·ế·t, một mực khẩn trương hỏi han ân cần.
Nhìn lại Quách Soái, cháu trai này, khóe miệng đều nhanh kéo đến tận mang tai.
Hơn nữa còn thỉnh thoảng đau đến kêu "ôi" một tiếng, mỗi lần đều có thể làm cho Lưu Linh Linh khẩn trương không thôi.
Quách Soái giả bộ đi đường không tiện, như vậy Lưu Linh Linh liền có thể khoác lên vai hắn, đỡ hắn đi đường.
Trần Phàm nhìn một màn này, trong lòng cảm thấy có chút buồn cười.
Tiểu tử thối, diễn xuất cũng không tệ a.
Vừa mới rõ ràng còn vỗ n·g·ự·c nói mình không có việc gì.
Lúc này lại là ho khan, lại là khập khiễng, không biết còn tưởng rằng hắn sắp không xong rồi.
"Linh Linh, em yên tâm, chỉ cần có anh ở đây, đời này anh sẽ không để bất luận kẻ nào làm tổn thương đến em."
Quách Soái phảng phất căn bản không nhìn thấy Trần Phàm, vẫn còn tiếp tục nói những lời tâm tình buồn nôn.
"Chỉ cần đêm nay em không có việc gì, anh có chịu thêm bao nhiêu thương tổn cũng đáng."
Lưu Linh Linh mắt đỏ hoe, có chút đau lòng trách móc.
"Sao anh lại ngốc như vậy."
Quách Soái mặt đầy kiên định, "Anh không ngốc. Anh chỉ vì một mình em liều m·ạ·n·g."
Nhìn Lưu Linh Linh yêu đương đến mụ mị đầu óc, nhẹ nhàng nằm trong n·g·ự·c Quách Soái.
Mà một bàn tay của Quách Soái đã không nhịn được nhẹ nhàng ôm lấy eo nhỏ nhắn của đối phương.
Trần Phàm không khỏi không cảm khái một câu.
Nhân tài a.
Không nghĩ tới Quách Soái tiểu tử này học tập không được, tán gái ngược lại là vô sư tự thông, đạt được sáu phần chân truyền của mình.
Xoa xoa cái mũi có chút đỏ lên, Trần Phàm cóng đến run người.
Ngẩng đầu thấy hai người phía trước còn đang chậm rãi dạo bước trong tuyết, nhất là cái bàn tay heo ăn mặn kia của Quách Soái, đã nhanh di chuyển xuống đến cặp m·ô·n·g của con gái nhà người ta......
Trần Phàm thật sự là nhìn không được.
"Ta nói, chúng ta hay là tranh thủ thời gian bắt taxi trở về đi, trời rất lạnh."
Lưu Linh Linh cũng mãnh liệt gật đầu, "Trần Phàm nói đúng, chúng ta hay là về trước đi."
Quách Soái mặt đầy nũng nịu, "Thế nhưng là anh còn muốn cùng em ở lại một lát."
Lưu Linh Linh đỏ mặt nói khẽ: "Về khách sạn rồi nói."
Quách Soái móc ra tấm thẻ phòng, "Linh Linh, anh thú thật với em, anh đã nói dối."
"Kỳ thật trên người anh tiền sinh hoạt chỉ đủ đặt một gian phòng, anh chỉ đặt phòng cho em thôi."
"Anh chờ một lát hay là một mình đi tìm nhà trọ nhỏ vậy."
"Em không cần lo lắng cho anh, anh không sao..."
Nghe lời này, Lưu Linh Linh cảm động, hận không thể hiện tại liền lấy thân báo đáp.
"Anh... Sao anh không nói sớm với em."
"Trời đã trễ thế này, trên người anh còn có vết thương. Nếu không... Về khách sạn trước rồi nói sau."
"Về khách sạn trước em giúp anh xử lý một chút vết thương..."
Quách Soái thuận thế đề nghị: "Nếu không... Chúng ta ngủ một phòng, em đừng hiểu lầm, ý của anh là anh có thể ngủ ghế sô pha hoặc là sàn nhà..."
Không đợi Lưu Linh Linh mở miệng, Quách Soái liền biểu hiện ra một bộ thống khổ.
"Ôi, đau quá..."
Quả nhiên Lưu Linh Linh mềm lòng.
"Về trước rồi nói."
"Ai, được, được..."
Quách Soái lập tức hưng phấn mà ưỡn thẳng lưng, vẫn không quên quay đầu nháy mắt mấy cái với Trần Phàm.
Cỏ.
Thật là tiện.
Trần Phàm chửi một câu, đồng thời lại không thể không thừa nhận trong lòng.
Quả nhiên tán gái vẫn là phải mặt dày mới được.
Ở phương diện này, chính mình so với Quách Soái tựa hồ còn kém một chút.
Thật vất vả chặn được một chiếc taxi, ba người chạy về Hỉ Lai Đăng.
Đi thang máy lên lầu, Lưu Linh Linh dìu Quách Soái về phòng, vẫn không quên quan tâm Trần Phàm.
"Trần Phàm, vết thương của anh không sao chứ? Có cần xoa chút dầu cù là không..."
Kết quả Trần Phàm còn chưa mở miệng, Quách Soái đã giành nói.
"Linh Linh, đừng để ý đến hắn, người ta có bạn gái ở đây, loại sự tình này đương nhiên là bạn gái người ta làm."
"Phàm ca, anh mau đi tìm chị dâu đi. Chúng em anh không cần lo lắng."
Nói xong nháy mắt mấy cái với Trần Phàm, dắt Lưu Linh Linh đi về phía phòng đã thuê.
Nhìn bóng lưng gia hỏa này, Trần Phàm suýt chút nữa nhịn không được chửi thề.
Thật là một cái súc sinh.
Lão tử bỏ lại cô vợ trẻ đi cứu mày, mày lại ném ta lại.
Mắt thấy hai người mở cửa đi vào phòng, Trần Phàm quay người rón rén đi vào phòng Tô Nhược Sơ đã thuê.
Nhẹ nhàng gõ cửa.
"Ai?" Trong phòng truyền đến giọng nói khẩn trương của Tô Nhược Sơ.
"Là ta."
Nghe thấy giọng Trần Phàm, cửa phòng rất nhanh được mở ra.
Vừa nhìn thấy dáng vẻ Trần Phàm, Tô Nhược Sơ giật nảy mình, vội vàng kéo cửa ra dìu Trần Phàm vào phòng.
"Anh... Anh làm sao vậy?"
"Ôi, chậm một chút chậm một chút, đau!"
Trần Phàm vừa vào nhà, lập tức thay đổi một cái trạng thái, giả bộ ra một bộ dáng thống khổ.
"Anh đánh nhau với người ta?" Tô Nhược Sơ có chút khẩn trương hỏi.
Trần Phàm khoát khoát tay, "Lúc ta chạy tới, Quách Soái đã đánh nhau với bọn hắn rồi."
"Ta thế nhưng là p·h·ế đi rất nhiều sức lực mới tách được bọn hắn ra, thân ta đầy vết thương là do lúc can ngăn bị đánh lén."
Gặp Tô Nhược Sơ khẩn trương, Trần Phàm tiếp tục cười cười.
"Không có việc gì, chỉ là không cẩn thận té ngã dính vào bùn, kỳ thật không nghiêm trọng như vậy."
Tô Nhược Sơ có chút lo lắng lại có chút bất đắc dĩ.
"Không phải nói để anh đừng hành động thiếu suy nghĩ sao?"
"Cô vợ trẻ, ta lần này thật là không có xúc động, ta là đi can ngăn."
"Nếu không phải ta lôi kéo, Quách Soái đêm nay có khả năng thật sự muốn phát điên."
Tô Nhược Sơ cẩn thận kiểm tra trên thân Trần Phàm, xác định không có đổ máu, lúc này mới thoáng thở dài một hơi.
"Quách Soái đâu? Nó không sao chứ?"
"Đừng nhắc tới cháu trai này."
"Cháu trai này nhân họa đắc phúc, đánh một trận ngược lại khiến Lưu Linh Linh cảm động."
"Lúc này hai người nói không chừng đang ở phòng cách vách ân ân ái ái."
Tô Nhược Sơ mặt đỏ lên, giả bộ nghe không hiểu câu này.
"Anh có muốn đi tắm rửa trước, thay bộ quần áo mới không. Coi chừng bị cảm mạo."
"Quần áo của ta ở trong hành lý, em giúp ta lấy một bộ ra đi."
"Cô vợ trẻ, ta có thể tắm ở phòng em không? Phòng ta quá lạnh, máy nước nóng còn chưa có bật."
Tô Nhược Sơ vốn muốn cự tuyệt, nhưng là sau khi nghe câu sau, chần chờ một chút rồi gật đầu.
"Vậy anh ở chỗ này tắm, em đi sang phòng bên cạnh."
Trần Phàm nghe vậy, lập tức có chút ỉu xìu.
"Em không yên tâm về ta như vậy sao?"
"Không phải..."
Tô Nhược Sơ có chút khẩn trương, vội vàng khoát khoát tay, thấy trên mặt Trần Phàm có vết máu bầm, Tô Nhược Sơ chần chờ một chút nói khẽ.
"Vậy anh tắm đi. Em ở đây xem ti vi."
"Ân."
Trần Phàm lúc này mới đứng dậy cầm quần áo mới đi vào toilet.
Đơn giản tắm nước nóng, Trần Phàm mặc đồ ngủ đi ra.
Thấy cảnh này, Tô Nhược Sơ mặt đỏ lên, tựa hồ có chút xấu hổ.
"Anh... Vết thương trên người anh không sao chứ?"
"Hay là em ra ngoài mua cho anh một lọ dầu cù là xoa một chút đi?"
Trần Phàm ngăn đối phương lại, "Bên ngoài trời đang mưa to."
"Thôi, chỉ là một chút vết thương nhỏ mà thôi."
Tô Nhược Sơ giờ phút này cũng mặc một bộ áo ngủ màu hồng, tựa hồ là lần đầu tiên lộ ra bộ dáng này trước mặt người khác phái, có chút không quen.
"Vậy... Thời gian cũng không còn sớm, anh qua phòng nghỉ ngơi đi?"
Trần Phàm cười khổ: "Ta có thể ngủ ở chỗ này không?"
Tô Nhược Sơ đỏ mặt lắc đầu, "Không được."
Trần Phàm đột nhiên ôm bụng.
"Ôi, ta đột nhiên đau bụng quá, không được, ta phải đi toilet trước."
Nói xong, không đợi Tô Nhược Sơ mở miệng, một mình vội vã xông vào toilet.
Ở trong toilet hết gần mười phút, khi Trần Phàm còn đang suy tư rốt cuộc nên dùng biện pháp gì để lưu lại.
Bên ngoài truyền đến giọng nói của Tô Nhược Sơ.
"Đại sắc lang, anh... Ra đi."
"Em không cho anh qua phòng ngủ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận