Trùng Sinh 2000: Từ Truy Cầu Ngây Ngô Giáo Hoa Ngồi Cùng Bàn Bắt Đầu

Chương 600: Ngươi uống nhiều

**Chương 600: Ngươi uống nhiều**
"Đúng rồi, phim của ngươi khi nào thì công chiếu?"
Thấy Trần Phàm lúng túng chuyển sang chuyện khác, Ôn Uyển lắc đầu, hiểu rõ gia hỏa này không muốn nói đến đề tài này.
"Cuối năm đi. Thời gian cụ thể ta cũng không rõ ràng."
Trần Phàm cười cười: "Khẩn trương sao?"
Ôn Uyển hiếm khi lộ ra một tia cảm xúc như những cô gái bình thường.
"Nói không khẩn trương là không thể nào."
"Đây là bộ phim thứ hai của ta, nếu như thành công, sẽ có thể dẹp bỏ rất nhiều nghi vấn. Tương lai sự nghiệp cũng suôn sẻ hơn."
"Nếu như thất bại, ta đoán chừng sau này cũng chỉ có thể thành thành thật thật đóng mấy vai diễn nhỏ không có lý tưởng."
Trần Phàm cười cười, "Không có khoa trương như ngươi nói."
"Mà lại, tin ta đi, bộ phim này nhất định sẽ nổi tiếng."
Ôn Uyển nghi hoặc: "Làm sao ngươi biết? Ngươi còn chưa xem qua kịch bản."
Trần Phàm trong lòng hơi động, vội vàng thuận miệng nói bừa: "Ta là chưa có xem kịch bản, nhưng trước kia ngươi đã nói với ta rồi."
"A? Ta nói qua sao?"
Ôn Uyển hơi nhướng mày, có chút nghi hoặc.
Cũng may đêm nay nữ nhân này uống nhiều rượu, suy nghĩ rõ ràng không tỉnh táo, cũng không truy đến cùng về cái đề tài này.
Trần Phàm tìm một chút trong túi mua sắm, bên trong còn lại hai lon bia cuối cùng.
"Ngươi còn có thể uống sao?"
"Xem thường người có phải hay không? Tỷ tỷ ta hiện tại tửu lượng nhất định còn tốt hơn ngươi."
Trần Phàm cười khổ, đành phải đưa cho đối phương một lon.
"Vừa vặn mỗi người một lon, uống xong liền kết thúc."
Ôn Uyển khuôn mặt đỏ bừng tựa như quả táo chín mọng, khiến người ta không nhịn được muốn cắn một cái.
Hướng về phía Trần Phàm cười ngây ngô một tiếng, "Đúng rồi, sang năm hợp đồng của ta với công ty hiện tại liền hết hạn. Ngươi nói ta nên làm cái gì?"
"Lần trước không phải đã cho ngươi đề nghị rồi sao."
"Ta muốn nghe ý kiến của ngươi."
Trần Phàm nói thẳng: "Vân Hải không có công ty giải trí lớn nào, nhất là chờ « Thiên Hạ Vô Tặc » chiếu lên, công ty hiện tại của ngươi càng không xứng với vị thế của ngươi."
"Cho nên sang năm việc ngươi cần làm chính là chấm dứt hợp đồng với các nàng, sau đó ký với một công ty lớn hơn một chút, hoặc là tự mình thành lập phòng làm việc riêng, tự mình làm lão bản."
"Cả hai có gì khác nhau sao?"
Trần Phàm giải thích nói: "Với lựa chọn đầu tiên, ngươi không cần lo lắng về tài nguyên, không có nhiều phiền toái, tất cả công việc và việc vặt đều có công ty giúp ngươi an bài giải quyết, ngươi chỉ cần phụ trách làm việc cho tốt."
"Khuyết điểm là tương đối không được tự do, mà lại khả năng còn phải phối hợp với công ty làm một số việc mình không thích."
"Lựa chọn còn lại, ngươi tự mình làm lão bản, tương đối tự do, có thể nhận những kịch bản, quảng cáo, đại diện mình thích, đương nhiên, khuyết điểm là có khá nhiều việc, mọi chuyện đều phải do ngươi tự quyết định."
Ôn Uyển nhìn chằm chằm Trần Phàm: "Vậy ngươi đề nghị gì?"
Trần Phàm nghĩ nghĩ: "Cá nhân ta đề nghị ngươi tự thành lập phòng làm việc. Tự mình làm lão bản."
"Tiền là kiếm không hết, bản thân trải qua vui vẻ mới là quan trọng nhất."
"Ta nghe theo ngươi."
Ôn Uyển không chần chờ chút nào, nhìn chằm chằm Trần Phàm rồi nhếch miệng cười một tiếng.
"Về phần ngươi nói có tương đối nhiều việc, cần đưa ra quyết định, ta không lo lắng chút nào, đây không phải có ngươi rồi sao, nếu có chuyện gì không quyết định chắc chắn được thì tìm ngươi là được."
Trần Phàm dở khóc dở cười: "Ngươi đây là coi ta như nhân viên sai vặt, ngươi phải trả lương cho ta đấy."
"Chỉ cần ngươi nguyện ý, ta có thể là người đầu tiên ký hợp đồng với ngươi, lại còn cho ngươi một phần tiền lương kếch xù."
Trần Phàm cười khoát tay: "Thôi bỏ đi. Ta không thích hợp với ngành giải trí."
Ôn Uyển nói khẽ: "Kỳ thật với tài hoa của ngươi, chỉ bằng những ca khúc ngươi viết, muốn nổi danh trong ngành giải trí cũng không phải việc khó."
"Ta phát hiện bất cứ chuyện gì vào tay ngươi, hình như đều đặc biệt đơn giản."
Trần Phàm hất đầu: "Không có cách nào, ai bảo ta ưu tú như vậy đâu."
Ôn Uyển phì cười một tiếng: "Khen ngươi hai câu đã bắt đầu tự mãn rồi..."
Mười mấy phút sau.
Uống xong lon bia cuối cùng, Trần Phàm đem lon nước bóp nghiến, tiện tay đặt lên bàn trà.
"Tốt, rượu cũng uống xong, thời gian cũng không còn sớm, nên đi thôi."
"Ngươi tính toán thế nào?"
Ngẩng đầu nhìn về phía đối diện, kết quả phát hiện Ôn Uyển đang dùng cánh tay chống lên bàn trà, một tay đỡ cằm.
Híp mắt, đầu lung lay, gần như sắp ngủ thiếp đi.
"Này! Tỉnh!"
Trần Phàm nhẹ nhàng gõ gõ bàn trà.
"Ân...... Đáng ghét...... Làm gì vậy."
Ôn Uyển lầm bầm vài câu, thanh âm mềm mại êm tai, khiến trong lòng người ngứa ngáy.
"Ta hỏi ngươi đêm nay tính toán thế nào?"
Trần Phàm nhìn thoáng qua trạng thái của Ôn Uyển: "Ngươi tới đây bằng cách nào?"
"Mở...... Lái xe."
"Ngươi như vậy không thể lái xe. Không bằng đêm nay ngủ lại ở chỗ này đi."
Trần Phàm đưa ra đề nghị.
"Dù sao nơi này rất kín đáo, cũng không có ai biết, bên ngoài cho dù có đám chó săn cũng không có khả năng mò đến trường học."
"Ngươi có thể ở chỗ này ngủ một đêm, sau đó ngày mai lại đi."
Ôn Uyển dụi mắt, lười biếng hỏi: "Vậy còn ngươi?"
"Ta liền về nhà. Ta về nhà ngủ."
"Vậy thôi vậy."
Ôn Uyển khoát tay, giãy giụa muốn đứng dậy.
"Hay là ta về đi."
"Đây vốn là nhà của ngươi, mà lại ngươi còn bị thương, đêm hôm khuya khoắt đừng giày vò..."
Thì thầm trong miệng, giãy dụa đứng dậy khỏi ghế salon.
Kết quả vừa mới đứng dậy, không biết có phải do uống nhiều quá hay là ngồi lâu, đầu đột nhiên choáng váng, lung la lung lay ngã về phía bàn trà.
"Coi chừng!"
Trần Phàm nhanh tay lẹ mắt, vội vàng đưa tay nắm lấy cánh tay đối phương.
Kết quả, cái chân bị thương đau nhói, Trần Phàm khẽ rên một tiếng, khiến chính mình cũng ngã theo.
Cùng với một tiếng vang trầm, cả hai người đều nằm trên đất.
Trần Phàm vừa vặn đè lên người Ôn Uyển, cảm thụ được xúc cảm mềm mại nóng hổi trước ngực đối phương, Trần Phàm tại chỗ liền mộng mị.
Đêm nay hắn uống quá nhiều rượu.
Bất luận là tư duy hay năng lực phản ứng rõ ràng đều trở nên chậm chạp.
Bốn mắt nhìn nhau.
Gương mặt đẹp đẽ đến không tưởng của Ôn Uyển, thật là rất xinh đẹp.
Nhất là cặp mắt kia của đối phương, long lanh phảng phất như trời sinh đã biết nói chuyện.
Bị đè ở phía dưới, Ôn Uyển đầu tiên là đỏ mặt, thân thể cứng đờ, nhìn chằm chằm vào mắt Trần Phàm, tựa hồ như đã đưa ra một quyết định nào đó.
Nàng chậm rãi nhắm mắt lại.
Lông mi thật dài khẽ rung động.
Trần Phàm trợn tròn mắt.
Một màn này có ý nghĩa gì hắn không thể nào không hiểu.
Phải biết đây chính là Ôn Uyển.
Thời đại học, là nữ thần trong suy nghĩ của vô số nam sinh.
Bây giờ là nữ minh tinh đang cực kỳ nổi tiếng trong giới truyền hình điện ảnh.
Cứ như vậy ở trước mặt mình, buông xuống tất cả kiên trì và ngượng ngùng.
Có một khoảnh khắc, nhìn qua gương mặt kia, nhất là đôi môi thoa son đỏ thắm kia, Trần Phàm men rượu xông lên, thật sự rất muốn cúi đầu không chút do dự mà cắn lên.
Nhưng là tại thời điểm mấu chốt nhất, tia lý trí còn sót lại trong đầu đã ngăn Trần Phàm dừng lại động tác.
Hắn liều mạng lắc đầu, sau đó nhanh chóng nghiêng người, từ trên người Ôn Uyển lăn xuống, sau đó giãy giụa ngồi dậy.
Ôn Uyển mở to mắt, có chút không hiểu nhìn Trần Phàm.
Trong ánh mắt cảm xúc rất phức tạp, có xấu hổ, có không hiểu, có ủy khuất......
"Ta là tự nguyện."
Nàng đột nhiên nói một câu như vậy.
Trần Phàm sửng sốt, ngồi bên cạnh Ôn Uyển, cười khổ lắc đầu.
"Ngươi uống nhiều. Ta không thể làm như vậy."
Ôn Uyển nằm trên mặt đất không nhúc nhích, ánh mắt lại gắt gao nhìn chằm chằm Trần Phàm.
"Ta là tự nguyện."
Nàng lặp lại lần nữa một câu.
"Ta có thể có được ngày hôm nay, tất cả đều là do ngươi cho."
"Ta biết ngươi đối với bạn gái của ngươi rất chung thủy, ta không có ý phá hoại tình cảm của hai người."
"Ta cũng sẽ không đòi hỏi ở ngươi bất kỳ lời hứa nào..."
"Ta chỉ là cam tâm tình nguyện muốn làm như vậy."
"Sau đó, ngươi không cần phải chịu bất cứ trách nhiệm nào về việc này."
Trần Phàm nhìn chằm chằm vào gương mặt xinh đẹp của Ôn Uyển 2 giây, đột nhiên giãy giụa đứng dậy.
"Ngươi uống nhiều, lời này ta coi như không nghe thấy."
Ôn Uyển hốc mắt đỏ lên, có nước mắt đang chực trào.
"Ngươi có phải hay không chê ta không phải lần đầu tiên?"
"Chê ta bẩn?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận