Trùng Sinh 2000: Từ Truy Cầu Ngây Ngô Giáo Hoa Ngồi Cùng Bàn Bắt Đầu

Chương 524: Có hay không đảm lượng làm một phiếu?

Chương 524: Có gan làm một vố hay không?
Chu Hoành Hải, đang trốn ở một thành phố nào đó phía nam, cũng nhìn thấy.
Gã uống rượu với vẻ mặt buồn bã cười khổ, nhìn những tin tức được đăng trên báo.
Hắn nhớ lại mùa hè năm đó, lần đầu tiên Trần Phàm đến trường học máy tính của mình.
"Ngươi muốn học cái gì?"
"Ta muốn dùng máy vi tính của ngươi thử dựng một trang web."
Thì ra, khi đó hắn đã lên kế hoạch tốt cho con đường tương lai của mình.
Khó trách người đến sau không đồng ý làm hack, làm server lậu.
Tình cảm là từ đầu đến cuối, người ta căn bản không thèm để ý chút tiền lẻ này.
Bản thân mình lén lút kiếm lời được mấy triệu còn tự đắc.
Kết quả người ta quay đầu liền quang minh chính đại kiếm lời 50 triệu.
Nếu như lúc trước mình không để cho La Văn Kiệt một mình chống đỡ tất cả, không có bỏ trốn, cùng La Văn Kiệt cùng nhau tiếp tục chống đỡ sự việc.
Qua mấy năm mình ra tù, Trần Phàm có thể không quan tâm đến mình sao?
Nói như vậy, tương lai đường của mình có thể hay không liền không giống với lúc trước?
Chu Hoành Hải không biết đáp án.
Chỉ có thể hơi ngẩng đầu, đem bia rót hết vào trong bụng.
Ngoài ra......
Đinh Điểm thấy được, Từ Thu Từ thấy được.
Ở nước ngoài xa xôi, Phương Linh cũng nhìn thấy.
Cô lập tức gọi điện thoại về nhà.
"Bây giờ các người còn có gì để nói?"
"Luôn cho rằng Phương gia ta ở Vân Hải ghê gớm cỡ nào. Còn không coi trọng người ta."
"Hiện tại tốt rồi, về sau đến phiên người ta không coi trọng chúng ta."
"Về sau chuyện của ta, các ngươi ai cũng không được phép nhúng tay, ta muốn gả cho ai liền gả cho ai."
Một bên khác, Ôn Uyển đang quay phim trong đoàn làm phim, cũng nhìn thấy tin tức.
Cô tỉ mỉ đem tờ báo xem đi xem lại nhiều lần.
Sau đó mỉm cười, đem tờ báo cẩn thận từng li từng tí cất đi.
Trong đầu nghĩ tới là lúc trước Trần Phàm lần đầu tiên đến cửa hỏi thăm chuyện thuê phòng.
"Năm đó, cái cậu nhóc thuê phòng còn muốn mặc cả, đúng là đã trưởng thành rồi."
Đương nhiên, ngoài những người này ra, còn có mấy người cũng nhìn thấy những tin tức này.
Phòng bệnh nặng, Tống Minh Kiệt đã hôn mê gần một năm, thế nhưng lại tỉnh lại một cách kỳ diệu.
Trong mấy ngày nay, hắn cuối cùng cũng làm rõ ràng được chuyện gì đã xảy ra trước khi hôn mê.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi hơn một năm, nhân sinh của Tống Minh Kiệt đã trải qua thay đổi rất nhanh.
Cha là trưởng trấn không còn, địa vị trong nhà tụt dốc thê thảm.
Vốn dĩ những kẻ bám vào nhà mình đều tan đàn xẻ nghé.
Nhớ ngày đó Tống gia nói một không hai ở trên trấn, trong nháy mắt biến thành cửa nát nhà tan.
Mặc dù mình tỉnh lại một cách kỳ diệu, thế nhưng Tống Minh Kiệt tình nguyện lúc trước mình c·hết đi cho xong.
Hắn thực sự không thể chấp nhận loại kích thích này.
Nhất là dù mình đã tỉnh lại, nhưng toàn thân cao thấp gần như bại liệt, ngay cả đại tiểu tiện đều không thể khống chế, cần phải dùng đến ống dẫn......
Cuộc sống như thế, sống còn có ý nghĩa gì?
Hết thảy chuyện này, tất cả đều là bởi vì gia hỏa kia.
Trần Phàm!
Từ lúc tỉnh lại, Tống Minh Kiệt không giờ khắc nào không nguyền rủa Trần Phàm.
Buổi chiều, Tống Minh Kiệt vừa mới nổi cơn thịnh nộ, đuổi lão mụ ra khỏi phòng bệnh, một mình nằm ở trên giường ngủ.
Một người xa lạ thần bí đi vào phòng bệnh.
Tống Minh Kiệt nằm ở trên giường, phảng phất như có cảm ứng, đột nhiên mở mắt.
Người này mặc áo khoác ngắn không cổ, đeo kính râm cùng mũ lưỡi trai, không thấy rõ mặt mũi.
Nhìn qua liền thấy không có dáng vẻ tốt lành gì.
Thế nhưng Tống Minh Kiệt lại không cầu cứu, không la to.
"Ngươi là ai?"
Người này cười ha hả, "Đầu tiên chúc mừng Tống thiếu trở về từ cõi c·hết, sống lại một lần nữa."
Tống Minh Kiệt hơi nhíu mày.
"Rốt cuộc ngươi là ai?"
"Ta là ai không quan trọng. Ngươi chỉ cần biết ta là tới giúp ngươi."
"Giúp ta?" Tống Minh Kiệt cười lạnh một tiếng, "Ngươi có thể giúp ta cái gì?"
"Ta tới đưa cho ngươi một tờ báo."
Trung niên nhân từ trong ngực móc ra một tờ báo, đưa tới trên giường.
Tống Minh Kiệt vẻ mặt vô cùng nghi hoặc, cầm lên nhìn lướt qua.
"«Tin chấn động! Trang web hướng dẫn địa chỉ lớn nhất trong nước go hướng dẫn, bị Bạch Độ mua lại với giá 50 triệu!»"
Nhìn thấy tiêu đề, hắn ngẩng đầu nghi ngờ nhìn thoáng qua gia hỏa này, không nói gì, tiếp tục nhìn xuống.
Bất quá vừa nhìn, sắc mặt của hắn liền trở nên khó coi.
Hô hấp cũng bắt đầu trở nên gấp rút.
"Hỗn đản! Tên hỗn đản này......"
Tống Minh Kiệt đột nhiên nổi giận, hai tay dùng sức đem tờ báo xé rách thành mảnh vụn.
Ngẩng đầu, bỗng nhiên nhìn về phía người đối diện.
"Ngươi có ý gì?"
Trung niên nhân cười ha hả nhìn Tống Minh Kiệt.
"Xem ra Tống thiếu dù hôn mê đã lâu, nhưng ký ức cũng không có mất đi. Tống thiếu còn nhớ rõ Trần Phàm?"
Tống Minh Kiệt nghiến răng nghiến lợi.
"Cho dù hắn hóa thành tro, ta cũng nhận ra hắn."
"Ngươi đưa ta xem tờ báo này, rốt cuộc có ý gì?"
"Ha ha, không có ý gì. Chỉ là cảm thấy chuyện này, Tống thiếu hẳn phải biết."
Tống Minh Kiệt hừ lạnh một tiếng: "Ta căn bản không có hứng thú."
"A, thật sao?"
"Vậy ngược lại là ta đoán sai. Ta vốn cho rằng Tống thiếu là người có cốt khí, vẫn chưa quên báo thù."
"Đừng nói nhảm, nói thẳng ý đồ của ngươi đi."
Trung niên nhân thản nhiên nói: "Ta là ai, ngươi không cần biết. Ngươi chỉ cần hiểu, chúng ta có chung một kẻ thù."
"Kẻ thù của kẻ thù chính là bạn bè, cho nên ta tới, ta cảm thấy chúng ta có lẽ có thể hợp tác."
Tống Minh Kiệt lạnh lùng nhìn đối phương.
"Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?"
"Ta tới là muốn hỏi Tống thiếu một câu, ngươi có muốn báo thù hay không?"
Báo thù!
Nghe được hai chữ này, hai mắt Tống Minh Kiệt trong nháy mắt đỏ ngầu, cả người hô hấp trở nên dồn dập.
Hắn hiện tại hận không thể làm thịt Trần Phàm, sau đó rút gân lột da.
"Ta hiện tại chính là một phế nhân, cho dù muốn báo thù, cũng căn bản không làm được......"
Trung niên nhân cười ha hả.
"Nếu như ta nói, ta có thể giúp ngươi thì sao."
Tống Minh Kiệt gắt gao nhìn chằm chằm đối phương, "Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?"
"Với tài phú của Trần Phàm bây giờ, bên cạnh hắn nhất định sẽ tăng cường lực lượng bảo an."
"Ta hiện tại chính là một phế nhân, cho dù muốn báo thù, cũng căn bản không làm được."
Trung niên nhân cười nhạt nói: "Ta nếu đã tới gặp ngươi, tự nhiên là có biện pháp để ngươi báo thù."
Tống Minh Kiệt nhìn chằm chằm đối phương, "Nói nghe thử xem."
Trung niên nhân thản nhiên nói: "Tống thiếu có thể có kết cục như hiện tại, tất cả đều do Trần Phàm tạo thành."
"Ta nghĩ, cho dù g·iết hắn, chỉ sợ cũng không giải được mối hận trong lòng Tống thiếu."
"Bất quá, ta có thể cung cấp cho Tống thiếu một biện pháp khác. Tin ta đi, chỉ cần có thể thành công, tuyệt đối có thể làm hắn sống không bằng c·hết."
Thấy Tống Minh Kiệt gắt gao nhìn chằm chằm mình, trung niên nhân lại móc ra từ trong ngực tờ báo thứ hai đưa tới.
Tống Minh Kiệt cầm lấy nhìn thoáng qua, lông mày hơi nhíu lại.
"Phía trên này nói, chính là bạn gái của hắn. Cô gái này tên là Tô Nhược Sơ, là bạn học thời đại học của hắn, cũng là người hắn quan tâm nhất."
Trung niên nhân nhìn Tống Minh Kiệt, âm thanh giống như ma quỷ nói nhỏ, tràn đầy mê hoặc.
"Nếu như có thể ra tay từ cô gái này, ngươi cảm thấy có thể còn khó chịu hơn là g·iết hắn."
"Nhìn dáng vẻ hắn sống không bằng c·hết, chẳng phải so với việc g·iết c·hết hắn, còn thoải mái hơn sao?"
"Thế nào? Phương pháp này của ta không tệ lắm phải không?"
"Tống thiếu, có gan làm một vố hay không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận