Trùng Sinh 2000: Từ Truy Cầu Ngây Ngô Giáo Hoa Ngồi Cùng Bàn Bắt Đầu

Chương 224: Bà chủ

Chương 224: Bà chủ
Đứng ở cửa ra vào câu lạc bộ, Tô Nhược Sơ ngẩng đầu, tò mò nhìn tấm áp phích tuyên truyền cỡ lớn trên đỉnh đầu.
"Là F4 à."
Tô Nhược Sơ có chút kinh ngạc và vui mừng.
Trần Phàm hiếu kỳ, "Ngươi cũng theo đuổi thần tượng sao?"
Tô Nhược Sơ lắc đầu.
"Bốn người bọn họ có thể nổi tiếng, mấy người bạn cùng phòng của ta gần đây cày phim đến phát cuồng, thích bọn họ đến phát cuồng."
"Một người bạn cùng phòng của ta trên bàn học và trên tường dán đầy ảnh và áp phích của bọn họ. Khiến cho ta cũng biết đến bọn họ."
Tô Nhược Sơ cười hì hì chỉ sang Nhậm Tiên Tề bên cạnh.
"So sánh ra thì, ta càng thích Nhậm Tiên Tề, anh ấy hát rất hay."
Trần Phàm vỗ tay.
"Thẩm mỹ tốt, giống ta, ta cũng thích Nhậm Tiên Tề."
Ánh mắt Tô Nhược Sơ quyến rũ liếc nhìn Trần Phàm, biểu cảm kia phảng phất như nhìn thấu Trần Phàm đang cố ý nói như vậy để dỗ dành mình vui vẻ, bất quá chính mình sẽ không chủ động vạch trần người nào đó.
Lại ngắm nghía hai tấm áp phích một phen, Tô Nhược Sơ thu hồi ánh mắt, quay đầu nhìn về phía Trần Phàm.
"Ngươi dẫn ta tới đây làm gì?"
"Không phải là muốn dẫn ta vào bên trong chơi đó chứ?"
Trần Phàm đưa tay chỉ sang đường cái bên cạnh.
"Ngươi không phải hiếu kỳ vì sao tối hôm qua ta bị mang đi hỗ trợ điều tra sao?"
"Trước đó, lão bản ở đây thấy câu lạc bộ này hiện tại làm ăn phát đạt, cảm thấy mình bị thua thiệt, mấy ngày gần đây cứ chạy đến cửa ra vào để làm loạn. Ảnh hưởng rất không tốt."
"Kết quả tối hôm qua lão bản này bị một đám người bịt mặt đ·ánh c·hết."
Tô Nhược Sơ nghi hoặc, "Cảnh s·á·t hoài nghi là ngươi làm?"
"Không đúng..." Tô Nhược Sơ đột nhiên trợn to mắt, "Ngươi nói là câu lạc bộ này cũng là ngươi mở?"
Lúc này, hai nhân viên đi ngang qua bên cạnh nhìn thấy Trần Phàm, vội vàng cung kính chào hỏi.
"Chào Trần Tổng."
Vậy là ổn rồi, lần này không cần Trần Phàm giải thích.
Trần Phàm cười hì hì nhún nhún vai, "Có muốn vào trong thăm quan một chút không?"
Tô Nhược Sơ biểu lộ vũ mị trừng Trần Phàm một chút, không nói gì, cất bước theo Trần Phàm đi vào câu lạc bộ.
Vừa tiến vào bên trong, Tô Nhược Sơ triệt để bị kinh ngạc.
Thật sự là câu lạc bộ này có diện tích quá lớn.
Nếu như nói hai tiệm cà phê internet trước đó, Tô Nhược Sơ còn có thể miễn cưỡng lý giải, thì câu lạc bộ trước mắt này, vô luận là quy mô hay là tất cả những gì trước mắt nhìn thấy, nàng đều rất khó tin tưởng nơi này là thuộc về bạn trai mình.
"Chào ông chủ."
"Lão bản."
Nghe những nhân viên xung quanh cung kính chào hỏi Trần Phàm, Tô Nhược Sơ có loại cảm giác mộng ảo.
Theo sự giới thiệu của Trần Phàm, Tô Nhược Sơ đã tham quan qua các khu vực trong câu lạc bộ như: phòng bắn súng, phòng tennis, phòng cầu lông, phòng tập Yoga và khu trượt patin. Đương nhiên, cả khu nhà ma đã được sửa sang xong bên cạnh cũng không ngoại lệ.
Trần Phàm tựa như là một con sư tử đực đang kiêu ngạo dẫn sư t·ử cái của mình đi tham quan vương quốc.......
Ngồi ở phòng nghỉ dành cho khách hàng trên lầu hai.
Một nữ nhân viên công tác xinh đẹp mặc đồng phục đi tới, bưng tới cho Tô Nhược Sơ một ly cà phê.
"Tiểu thư, mời từ từ thưởng thức."
"Cảm ơn."
"Không có gì."
"Ngài có bất kỳ yêu cầu gì đều có thể nói với ta, ta sẽ chuyên phục vụ cho ngài."
Nhìn đối phương nhiệt tình như vậy, Tô Nhược Sơ có cảm giác đối phương đang cố gắng lấy lòng mình.
Là bởi vì Trần Phàm sao?
Nhìn lại vị trí quầy phục vụ đối diện, mấy nữ nhân viên xinh đẹp ở đó đang lén lút quan sát mình.
Tô Nhược Sơ có chút ngượng ngùng cúi đầu, liếc nhìn ly cà phê trước mặt, sau đó quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn câu lạc bộ rộng lớn kia.
Giờ khắc này, nàng có một loại cảm giác mơ hồ.
Rõ ràng một năm trước bạn trai của mình vẫn là một học sinh cấp ba bình thường, sao chỉ trong nháy mắt, đã trở nên...... Khiến cho mình có chút không còn nhận ra được nữa.
Thế nhưng, nếu suy nghĩ kỹ một chút, hết thảy lại tựa hồ đều có dấu vết để lần theo.
Nàng vẫn còn nhớ rõ, năm ngoái, chỉ còn một tháng cuối cùng là đến kỳ t·h·i đại học, nhưng Trần Phàm lại kiên trì muốn cùng Quách Soái đi tiệm net.
"Ta không giống bọn họ, ta không phải đi chơi game, ta muốn đi học máy tính."
Về sau, kỳ t·h·i đại học kết thúc, được nghỉ hè, Trần Phàm nói với mình: "Muốn tìm một nơi để học máy tính cho tốt, bởi vì tương lai ngành máy tính sẽ rất có triển vọng......"
Chính mình giới thiệu Trần Phàm đến trường máy tính Hoành Hải Ca.
Kết quả hiện tại, Hoành Hải Ca lại đang làm việc cho Trần Phàm.
Nàng nhớ tới, trong kỳ nghỉ, mình từng nhiều lần lén lút chạy tới trường máy tính, đứng ở ngoài cửa sổ nhìn Trần Phàm.
Nhìn gia hỏa này, dù nóng đến đầu đầy mồ hôi, nhưng lại chuyên chú ngồi trước máy vi tính, lạch cạch gõ cái gì đó.
"Ta muốn thử làm một trang web......"
"Hắc, trang web làm xong rồi, nhưng mà quảng bá thì cần một chút tiền."
"Đây là sổ tiết kiệm của ta......"
"Ta không thể dùng tiền của ngươi."
"Trang web bán rồi......"
"Nhược Sơ, nếu để cho ngươi đặt tên cho một cửa tiệm mới, ngươi thấy tên gì hay?"
"Ta t·h·í·c·h Tinh Không......"
"......"
Nguyên lai, hết thảy đều có dấu vết để lần theo.
Là chính mình quá mức ngốc nghếch, chưa bao giờ đi suy nghĩ kỹ về những điều này.
Chớp mắt một năm, Trần Phàm đã từ một học sinh bình thường lột xác thành lão bản sở hữu hai tiệm cà phê internet và một câu lạc bộ lớn như thế.
Bạn trai của mình nguyên lai lại có bản lĩnh như vậy.
Trong lòng k·í·c·h động, cảm thấy kiêu ngạo, đồng thời Tô Nhược Sơ đột nhiên có chút khẩn trương.
Hắn ưu tú như vậy, tương lai bên cạnh hắn nhất định sẽ có rất nhiều cô gái thích hắn.
Ta...... Còn có tư cách đứng ở bên cạnh hắn sao?
"Nghĩ gì thế? Nhập tâm như vậy?"
Trần Phàm đột nhiên xuất hiện ở bên cạnh, trong tay cầm một đĩa trái cây.
Tô Nhược Sơ vội vàng lắc đầu, "Không có, không có gì."
"Đến, nếm thử, ta t·r·ộ·m được từ phòng của quản lý, quản lý của câu lạc bộ chúng ta vừa vặn không có ở đây, tuyệt đối đừng để nàng biết, nàng lợi h·ạ·i lắm đó."
Quản lý câu lạc bộ là nữ, mà lại rất có năng lực.
Tô Nhược Sơ nhìn Trần Phàm một chút, những suy nghĩ vừa nảy sinh lại hiện lên.
Trần Phàm đưa qua một quả nho, "Nào! Thử xem."
Trong đầu Tô Nhược Sơ khẩn trương, hoàn toàn vô thức hé miệng
Bên cạnh truyền đến tiếng cười khẽ.
Vừa nghiêng đầu, p·h·át hiện là mấy nữ nhân viên đối diện đang cười t·r·ộ·m.
Có người còn cúi đầu xì xào bàn tán.
Tô Nhược Sơ lập tức đỏ bừng mặt, có chút x·ấ·u hổ.
Trần Phàm lại tỏ ra rất thản nhiên.
"Mặc kệ bọn họ, ta cho bạn gái mình ăn trái cây thì sao? Bọn họ đơn thuần là ghen tị."
"Nào, cô vợ trẻ, ăn thêm một miếng chuối."
Tô Nhược Sơ mặt đỏ bừng vội vàng đẩy Trần Phàm ra.
"Ta tự ăn là được......"
"Sao vậy, ta cho ngươi ăn lại thấy thẹn t·h·ùng à?"
"Bọn họ muốn ta đút, ta còn không cho ấy chứ." Trần Phàm cười hì hì.
Tô Nhược Sơ còn đang x·ấ·u hổ, thì cửa phòng nghỉ có người đi tới.
Là Phùng p·h·á Quân.
Ánh mắt Tô Nhược Sơ sửng sốt, kinh ngạc nhìn chằm chằm Phùng p·h·á Quân.
Nàng còn nhớ rõ đối phương.
Đây không phải là người đàn ông tr·u·ng niên tinh thần sa sút mà nàng gặp ở Lạc Thành trong dịp Tết sao?
Phùng p·h·á Quân đi về phía bên này.
"Lão bản."
Ánh mắt nhìn sang Tô Nhược Sơ, ánh mắt trở nên nhu hòa.
"Bà chủ."
Một câu bà chủ trong nháy mắt khiến Tô Nhược Sơ mặt đỏ bừng, không biết làm sao.
Trần Phàm lại tán thưởng nhìn Phùng p·h·á Quân.
Lão Phùng được đấy.
Bình thường nhìn ba gậy cũng không hé răng.
Không ngờ thời điểm then chốt có thể đứng ra được, được lắm.
Lời này, thật là hay!
Bạn cần đăng nhập để bình luận