Trùng Sinh 2000: Từ Truy Cầu Ngây Ngô Giáo Hoa Ngồi Cùng Bàn Bắt Đầu

Chương 862: Là trùng tên ?

**Chương 862: Là trùng tên?**
"Vinh dự cùng ngươi chia sẻ."
Nhìn thoáng qua tin nhắn Ôn Uyển gửi tới, khóe miệng Trần Phàm hơi vểnh lên, trả lời đối phương một tin.
"Chúc mừng chúc mừng, sau này sẽ là ảnh hậu."
"Lần sau trở về công ty, sẽ tổ chức tiệc ăn mừng cho ngươi."
Ôn Uyển tựa hồ tâm trạng rất tốt, vậy mà hiếm khi trêu đùa Trần Phàm một câu.
"Chỉ có công ty tổ chức tiệc ăn mừng sao? Ngươi thì sao? Đại lão bản như ngươi không có chút biểu thị gì sao?"
"Đương nhiên là có a. Đến lúc đó sẽ lì xì cho ngươi một bao thật lớn."
"Còn gì nữa không?"
"Mời ngươi ăn cơm."
"Cái này còn tạm được."
"Ta nói Trần tổng, ngươi cùng với ai nhắn tin vậy? Khóe miệng đều kéo đến tận mang tai rồi."
La Văn Kiệt ở bên cạnh đi ra, vừa vặn nhìn thấy cảnh này, nhịn không được cười chế nhạo một câu.
Trần Phàm thu điện thoại về, nghiêm trang ngẩng đầu nhìn căn phòng trước mặt.
"Thế nào? Tiểu Soái dự định sửa sang như thế nào?"
Tiệm cơm của Mã Tiểu Soái đã sửa sang xong, dự tính tháng sau có thể khai trương.
Hôm nay ba người lái xe tới đây là căn nhà mới mua của Mã Tiểu Soái.
Mã Tiểu Soái gọi Trần Phàm và La Văn Kiệt tới để tham khảo ý kiến về việc sửa sang.
128 mét vuông, ba phòng ngủ, hai phòng khách, một phòng vệ sinh. Nam bắc thông thoáng, cảm giác không gian cũng được, nhìn qua không có vẻ chật chội hay gò bó.
Mã Tiểu Soái vừa rửa mặt xong đi ra, La Văn Kiệt ngậm một điếu t·h·u·ố·c lá cười trêu ghẹo nói:
"Ta nói này, sao không mua luôn một căn biệt thự đi. Ngươi có thiếu tiền đâu?"
Mã Tiểu Soái lập tức mắng một câu: "Cút đi. Lão tử hiện tại thiếu tiền đến phát điên rồi."
"Hơn phân nửa tiền tích cóp trong nhà đều bị mẹ ta đưa cho ta để lập nghiệp."
"Sau đó lại bỏ tiền ra mua căn nhà này, làm con cũng không thể để toàn bộ tiền trong nhà chi ra, dù sao cũng phải để mẹ ta giữ lại chút tiền dưỡng già chứ."
Đối với việc kết hôn còn phải để nhà bỏ tiền, Mã Tiểu Soái cảm thấy rất xấu hổ.
"Căn nhà này bao nhiêu tiền?" Trần Phàm cười hỏi một câu.
"4000 một mét, tổng cộng hơn 50 vạn."
"Phía sau còn tiền sửa sang và đồ dùng trong nhà, chắc phải tầm 60 - 70 vạn."
Mã Tiểu Soái có chút buồn bực lắc đầu.
"Lão Trần, ta thật sự bội phục ngươi. Mấy năm trước đã mua nhà rồi."
"Căn nhà của ta năm ngoái mua mới hơn hai ngàn một mét, kết quả năm nay đã tăng lên 4000. Thật quá khoa trương."
"Nói thật, nếu không phải Tống Lâm Lâm nhất định đòi mua, ta thà thuê nhà để kết hôn."
Trần Phàm cười vỗ vai đối phương.
"Thôi được rồi, ngươi đừng càu nhàu nữa. Trong mắt ta, Tống Lâm Lâm còn có đầu óc buôn bán hơn ngươi nhiều."
"Hiện tại mua căn nhà này, sẽ không lỗ đâu."
"Ý gì?" Mã Tiểu Soái trừng mắt nhìn Trần Phàm: "Ý của ngươi là giá nhà sau này sẽ còn tăng?"
Trần Phàm cười gật đầu: "Tất nhiên."
"Thật hay giả. Vân Hải nhiều lắm cũng chỉ là thành phố tuyến hai, giá nhà 4000 mà còn có thể tăng lên nữa sao?"
Trần Phàm phì cười. Chờ thêm mấy năm nữa, khi giá nhà ở Vân Hải tăng tới 10.000, không biết hai người các ngươi sẽ có tâm trạng như thế nào.
"Bố cục và t·h·iết kế của căn nhà này đều rất tốt, thích hợp cho hai người làm phòng cưới."
"Ở thêm mấy năm, đến lúc đó có con, có thể đổi một căn lớn hơn, đem căn này bán đi, chí ít cũng tăng gấp đôi."
"Vãi! Thật hay giả?"
Lần này ngay cả La Văn Kiệt đều mở to hai mắt nhìn, cảm giác không dám tin.
"Ngươi nói thật à?"
"Vậy ta có nên mua một căn bây giờ không, không đúng, mua mấy căn để đó, đến lúc đó giá nhà tăng cao thì bán đi, chẳng phải là kiếm bộn sao."
Trần Phàm rất tán thưởng điểm này của hắn, đầu óc rất linh hoạt. Suy một ra ba rất nhanh.
"Làm gì nhìn ta như vậy? Chẳng lẽ ta nói không đúng?"
Trần Phàm gật đầu: "Không sai! Ngươi nếu có tiền hoàn toàn có thể làm như vậy, qua năm sáu năm rồi bán, trăm phần trăm sẽ không lỗ."
Mã Tiểu Soái ở một bên trêu ghẹo nói: "Xem ra Kiệt ca hai năm nay cũng kiếm được không ít a."
"Kiếm cái rắm! Tất cả tiền đều ném vào trung tâm tắm rửa rồi."
Lời tuy nói như vậy, Kiệt ca trong đầu cũng đã bắt đầu suy tính, hắn đang do dự, không biết có nên nghe theo Trần Phàm, thừa dịp hiện tại đi mua mấy căn nhà để dành hay không.
Trần Phàm đi một vòng quanh căn nhà, quay đầu hỏi Mã Tiểu Soái.
"Chuẩn bị sửa sang như thế nào?"
Mã Tiểu Soái cười khổ: "Chuyện này ta nào có quyền quyết định, đến lúc đó còn phải xem Lâm Lâm nói thế nào."
"Bất quá hai ta đã bàn bạc, lấy tiêu chí đơn giản làm chủ, thiếu tiền, chỉ cần ở thoải mái là được."
"Ta và mẹ ta đã bàn xong, tiền sửa sang và mua đồ gia dụng, ta và Tống Lâm Lâm sẽ tự chi trả."
Trần Phàm cười nói: "Đây là phòng cưới của các ngươi, nếu đã sửa sang, vậy thì làm một lần cho đáng, làm cho đẹp một chút, tránh để nhà gái có ý kiến."
Mã Tiểu Soái cười khổ: "Sửa sang cho đẹp thì tốn tiền lắm. Ngươi cũng biết hiện tại tiệm cơm của ta giống như một con thú nuốt vàng. Mỗi ngày đều phải đổ một đống tiền vào..."
Trần Phàm khoát tay: "Tiền sửa sang thiếu, ta có thể cho ngươi mượn. Về phần đồ dùng trong nhà, ngươi cũng không cần lo, đến lúc đó ta sẽ lo hết, coi như là quà cưới ta tặng hai người."
Mã Tiểu Soái có chút xấu hổ, "Sao có thể mượn tiền của ngươi."
Trần Phàm ôm vai đối phương: "Anh em một nhà, các ngươi kết hôn, dù sao cũng phải có chút quà mừng, lại nói, anh em ta cũng không thiếu chút tiền ấy."
"Cỏ! Thổ hào nói chuyện thật ngông cuồng."
La Văn Kiệt ở bên cạnh cười ha hả nói.
"Phàm ca, đến lúc đó ta kết hôn ngươi cũng tặng ta như vậy nhé."
Trần Phàm gật đầu: "Được thôi. Ngươi và bạn gái nếu năm nay có thể kết hôn, ta cũng tặng hai người trọn bộ đồ dùng trong nhà."
Kiệt ca lập tức lắc đầu.
"Thôi vậy. Ta còn muốn thừa dịp còn trẻ chơi thêm hai năm nữa. Ngươi nghĩ ai cũng như Tiểu Soái à, tuổi còn trẻ đã muốn sớm bước vào nấm mồ hôn nhân."
Mã Tiểu Soái giơ ngón giữa: "Với loại người như ngươi hoàn toàn không có tiếng nói chung."
Trần Phàm hỏi: "Cô bạn gái kia của ngươi thế nào? Vẫn đang quen chứ?"
"Vẫn quen."
"Ngươi cảm thấy người ta thế nào?"
"Cũng tàm tạm, không có gì đặc biệt."
"Còn có thể thì suy nghĩ kỹ một chút, dù sao cũng quen nhau gần một năm rồi. Thanh xuân của con gái người ta không đáng giá sao?"
La Văn Kiệt cười khổ: "Ngươi nói chuyện y hệt mẹ ta."
"Bao giờ ngươi kết hôn? Ta ít nhất phải chờ ngươi kết hôn xong mới kết."
Trần Phàm cười cười: "Ta cũng sắp rồi, đợi bạn gái tốt nghiệp, đến lúc đó sẽ tính chuyện kết hôn."
La Văn Kiệt lập tức im lặng gãi đầu.
"Ta không nên tới đây, ở cùng hai người nôn nóng kết hôn này, không có gì hay để nói."
Mã Tiểu Soái cười mắng: "Đừng để ý đến hắn, đợi đến ngày nào đó hắn bị bạn gái đá, sẽ biết mùi đau khổ."
"Hắc, đời này chỉ có anh em ta bỏ người khác, làm gì có chuyện phụ nữ dám bỏ ta?"
Trần Phàm cười lắc đầu, đối với thái độ yêu đương bất cần đời của Kiệt ca, cũng lười khuyên nhủ...
Cuối tháng tư, trải qua gần một tháng phỏng vấn sàng lọc, Mạc Tư Vũ đưa cho Trần Phàm một bản danh sách.
Phía trên là danh sách những nhân viên mới do nàng tự mình phỏng vấn tuyển chọn, tương lai sẽ trở thành đội hình ban đầu của chương trình tạp kỹ do nàng phụ trách.
Trần Phàm ngồi ở văn phòng lật xem danh sách, bên trong có khoảng một phần ba thành viên là được lựa chọn từ nhân viên của Phi Phàm truyền thông, còn lại hơn một nửa đều là nhân tài được chiêu mộ từ các đài truyền hình lớn.
Nếu đã ủy quyền cho Mạc Tư Vũ, Trần Phàm đương nhiên sẽ không can thiệp quá nhiều vào việc tuyển người.
Đang chuẩn bị gật đầu đồng ý, Trần Phàm lật đến trang cuối cùng, lại thấy một cái tên quen thuộc.
"Dương Thư Đình?"
Trần Phàm sửng sốt.
Dương Thư Đình?
Trùng tên?
Bạn cần đăng nhập để bình luận