Trùng Sinh 2000: Từ Truy Cầu Ngây Ngô Giáo Hoa Ngồi Cùng Bàn Bắt Đầu

Chương 884: Thực sự quá giống

**Chương 884: Thực sự quá giống**
"Là... Đúng vậy."
Chu Hoành Hải liều mạng gật đầu.
Tựa hồ sợ đối phương không tin, hắn vội vàng giải thích thêm: "Lúc đó là Nhược Sơ dẫn hắn đến tiệm của ta, Trần Phàm nói muốn dùng máy tính làm chút chuyện, với lại hắn sẽ trả tiền. Nên ta mới đồng ý."
"Tô Nhược Sơ?"
Bạch Nhược Tuyết nhướng mày: "Bạn gái Trần Phàm?"
Nàng đã nghiên cứu qua tư liệu của Trần Phàm, tự nhiên biết sự tồn tại của Tô Nhược Sơ.
"Không sai. Hai người bọn họ là bạn học cấp ba cùng lớp, lại còn là bạn cùng bàn."
"Nhược Sơ và ta ở cùng một khu, nàng dẫn người tới, ta không tiện từ chối."
Bạch Nhược Tuyết suy nghĩ rồi hỏi: "Ngươi cảm thấy trình độ máy tính của hắn thế nào?"
"Rất mạnh."
"Hắn vừa tới đã biết sửa chữa máy tính, với lại tốc độ gõ phím bằng mười ngón rất nhanh."
"Ở trường dạy về máy tính của ta, Trần Phàm căn bản không cần để tâm bất cứ chuyện gì, từ ngày đầu tiên, hắn đã bắt đầu xây dựng trang web."
Chu Hoành Hải nhớ lại: "Lúc đó ta còn quan sát quá trình làm việc của hắn, phải thừa nhận, trình độ máy tính của hắn, so với ta còn giỏi hơn."
Bạch Nhược Tuyết nhìn chằm chằm Chu Hoành Hải, "Khi đó hắn chỉ là một học sinh cấp ba, ngươi cảm thấy kỹ thuật máy tính của hắn là học từ đâu?"
"Ta... Ta không biết."
Chu Hoành Hải lắc đầu, sau đó lập tức đổi giọng: "Không đúng, lúc đó ta cũng tò mò, ta có hỏi qua Trần Phàm vấn đề này, hắn nói hắn từ nhỏ đã thích kỹ thuật máy tính, phần lớn thời gian đều ở trong quán net học tập."
"Cho nên kỹ thuật máy tính của hắn là tự học mà thành."
Bạch Nhược Tuyết không đưa ra ý kiến, mà tiếp tục hỏi: "Ngươi cảm thấy hắn có nói dối không?"
"Một học sinh cấp ba, thông qua tự học, có khả năng đạt tới trình độ như vậy sao?"
Chu Hoành Hải sửng sốt.
Giờ khắc này hắn mới phản ứng được, hóa ra nữ nhân này đang hoài nghi kỹ thuật máy tính của Trần Phàm?
Thế nhưng việc này có gì đáng để hoài nghi?
"Trả lời vấn đề." Bạch Nhược Tuyết lạnh giọng quát một tiếng.
Chu Hoành Hải sợ đến run rẩy, vội nói: "Ta... Ta không biết."
"Mỗi người có mức độ thông minh khác nhau, đối với đa số mọi người, muốn thông qua tự học để có được kỹ thuật máy tính, là chuyện vô cùng khó khăn. Nhưng..."
"Nhưng cũng không phải là không thể. Có ít người trời sinh thông minh, ví dụ như Bill Gates, 20 tuổi đã sáng lập Microsoft. Ví dụ như..."
Chu Hoành Hải thấy ánh mắt Bạch Nhược Tuyết, không dám nói tiếp.
"Ta... Ý ta chỉ muốn nói Trần Phàm là một người rất thông minh, không thể đánh giá theo lẽ thường."
Rất thông minh sao?
Trong đầu Bạch Nhược Tuyết nhớ lại tư liệu của Trần Phàm.
Trước 18 tuổi không có tiếng tăm gì, dù ở trường học, việc học cũng làng nhàng, thành tích chưa bao giờ lọt vào top 10 của lớp.
Người như vậy cũng được xem là thông minh?
Bạch Nhược Tuyết có chút xem thường.
Nàng từ nhỏ đến lớn, việc học chưa bao giờ đứng ngoài top 3 của lớp.
So với Trần Phàm, chẳng phải nàng là thiên chi kiều nữ sao?
Với lại Chu Hoành Hải vừa nói một tràng, lại không để ý đến một vấn đề rất lớn.
Đó chính là Trần Phàm sinh ra ở một gia đình nông thôn, tình trạng kinh tế gia đình cũng không tốt.
Những năm 90, những người có thể hiểu về máy tính, có thể sử dụng máy tính, đều là những gia đình có điều kiện kinh tế khá giả.
Tình trạng kinh tế gia đình không cho phép, mà ở trường học, phải đến cấp hai mới bắt đầu có những bài học cơ bản để tiếp xúc với máy tính.
Người như vậy, làm sao có điều kiện tự học kiến thức về máy tính?
Bạch Nhược Tuyết cảm thấy không thực tế.
Nhìn Chu Hoành Hải trước mặt, Bạch Nhược Tuyết lại hỏi một vấn đề.
"Sau này ngươi đã từng vào công ty của Trần Phàm làm việc?"
"Vâng, đúng vậy."
"Vì sao sau đó lại từ chức?"
Thấy biểu tình Chu Hoành Hải biến hóa, Bạch Nhược Tuyết hừ lạnh một tiếng.
"Nói thật."
"Ta..."
Chu Hoành Hải chần chờ một chút, cuối cùng vẫn nói ra bí mật lúc trước mình mở văn phòng làm việc chuyên về hack, cuối cùng phản bội Trần Phàm.
Biểu lộ Bạch Nhược Tuyết không thay đổi, nhưng trong lòng lại có chút kinh ngạc.
Bởi vì bí mật này, bộ phận tình báo của Bạch gia cũng không điều tra ra.
"Ngươi nói vốn của văn phòng hack kia là do Trần Phàm bỏ ra?"
"Vâng... Đúng vậy."
"Vì sao hắn lại cho các ngươi tiền?"
"Trần Phàm người này... Đối với bạn bè bên cạnh vô cùng trượng nghĩa." Chu Hoành Hải cẩn thận giải thích: "Chỉ cần ngươi có quan hệ tốt với hắn, khiến hắn công nhận ngươi, thì Trần Phàm nhất định sẽ không bạc đãi ngươi."
Nói đến đây, Chu Hoành Hải có chút hối hận.
Nếu không phải lúc trước mình bị ma quỷ ám ảnh, thì sao lại rơi vào tình trạng này.
Phải biết bạn học cũ Lương Thực Sơ của hắn bây giờ đã thành tổng giám đốc của Phi Phàm Khoa Học Kỹ Thuật, một năm kiếm được, so với việc hắn mở văn phòng hack lúc trước còn nhiều hơn không biết bao nhiêu lần.
"Hắn bỏ vốn? Công việc của các ngươi kiếm được tiền hắn không cần?"
"Đúng."
"Vì sao?"
"Trần Phàm lúc trước có đưa ra lời giải thích, hắn nói sở dĩ bỏ tiền ra thuần túy là để giúp chúng ta lập nghiệp. Hắn sẽ không chia tiền. Với lại hắn còn dặn dò chúng ta, nói hack là thủ đoạn kiếm tiền nằm ngoài rìa của pháp luật, tốt nhất là nên dừng lại đúng lúc..."
Nói đến đây, Chu Hoành Hải có chút thống khổ.
"Lúc trước nếu có thể nghe lời hắn, ta... Ta cũng không đến mức đi đến bước đường này."
Chu Hoành Hải đã có chút chấp nhận số phận, trực tiếp ngồi phịch xuống đất.
"Tiếp theo, ngươi dự định giao ta cho Trần Phàm sao?"
Bạch Nhược Tuyết liếc nhìn hắn, thản nhiên nói: "Phối hợp không tệ lắm."
"Ta có thể cho ngươi 200 ngàn tiền mặt, sau đó đưa ngươi ra nước ngoài, nhưng ngươi nhất định phải đáp ứng ta một điều kiện. Có thể làm được không?"
Chu Hoành Hải sững sờ, hơi nghi hoặc nhìn sang.
"Điều kiện gì?"
"Điều kiện chính là ngươi cả đời này không được về nước, cũng không được nói với Trần Phàm về chuyện ta và ngươi gặp mặt hôm nay."
Chu Hoành Hải nhạy bén nắm bắt cơ hội này.
"Đáp ứng ngươi có thể, nhưng ta muốn 500 ngàn."
Bên cạnh, tên bảo tiêu đột nhiên đạp tới một cước.
"Cẩn thận, lòng tham không đáy!"
Chu Hoành Hải nằm rạp trên mặt đất, tỏ vẻ kiên cường: "Cuộc sống ở nước ngoài không giống trong nước, ta nhất định phải tính toán cho cuộc sống tương lai."
Thấy bảo tiêu định ra tay, Bạch Nhược Tuyết đột nhiên giơ tay ngăn lại.
"Được."
"Cho hắn 500 ngàn. Đêm nay tiễn hắn rời đi."
"Vâng!"
Bảo tiêu một tay nhấc Chu Hoành Hải từ dưới đất lên.
"Đi!"
Nhìn hai người rời phòng, Bạch Nhược Tuyết lúc này mới đưa tay ra sau lưng lấy ra một quyển sổ ghi chép.
Phía trên chi chít ghi lại cẩn thận tất cả tư liệu của Trần Phàm.
Những ngày này, nàng luôn nghiên cứu Trần Phàm.
Tổng hợp những lời Chu Hoành Hải vừa nói, Bạch Nhược Tuyết cầm bút lên, viết thêm mấy câu ở phía sau.
Gia đình nông thôn lại tự học máy tính?
Trước 18 tuổi học tập bình thường, không có tiếng tăm gì.
Vô luận là ở trường hay trong cuộc sống, đều không có gì nổi bật.
Thi đại học, bước ngoặt.
Thành tích thi tốt nghiệp trung học xuất sắc.
Nghỉ hè xây dựng trang web, bắt đầu lập nghiệp.
Cái trang web đầu tiên chỉ mất vài tháng ngắn ngủi đã được mua lại.
Đầu tư thiên tài, con mắt thương nghiệp rất độc đáo.
Chưa hề phạm sai lầm.
Ngoài ra, Trần Phàm còn sáng tác nhiều ca khúc nổi tiếng được mọi người yêu thích.
Mà trước đó, Trần Phàm chưa từng thể hiện có tài năng về âm nhạc...
Viết đến đây, bút của Bạch Nhược Tuyết dừng lại một chút.
Sau đó khoanh tròn hai chữ "thi đại học".
Tất cả mọi thứ đều bắt đầu từ trước kỳ thi tốt nghiệp trung học.
Mà Trần Phàm cũng vào lúc này bắt đầu trở nên khác thường.
Nhìn một chút, ánh mắt Bạch Nhược Tuyết dần dần lấp lánh, tràn đầy hào quang.
Bởi vì ở trên người Trần Phàm, nàng phảng phất nhìn thấy một bóng hình quen thuộc.
Thái gia gia!
Quỹ tích thay đổi của hai người thật sự là...
Quá giống nhau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận