Trùng Sinh 2000: Từ Truy Cầu Ngây Ngô Giáo Hoa Ngồi Cùng Bàn Bắt Đầu

Chương 569: Lý giải nhưng là không thể nào tiếp thu được

**Chương 569: Lý giải nhưng không thể nào tiếp nhận**
Trần Phàm cùng Mã Tiểu Soái đang ngồi dưới bóng cây trò chuyện, một chiếc taxi từ xa lái tới.
Ngô Địch từ trên xe bước xuống, nhanh chóng đi tới.
"Thật ngại quá, thật ngại quá, ta đến muộn."
"Kiệt ca còn chưa ra ngoài phải không?"
Mã Tiểu Soái ngồi ở ven đường, ngẩng đầu nhìn Ngô Địch trêu ghẹo.
"Không phải ngươi nói không tới sao?"
Ngô Địch liếc qua Trần Phàm, cười hắc hắc.
"Kiệt ca ra tù, chuyện lớn như vậy sao có thể không đến chứ."
"Ngươi xin nghỉ à?"
"Ta đi nhờ người, con chim lãnh đạo kia còn không đồng ý, ta tại chỗ liền cãi lại nàng mấy câu. Thích thế nào thì thế ấy, lão tử không hầu hạ."
Mã Tiểu Soái tặc lưỡi, "Ngươi không muốn làm nữa à? Dám đỗi lãnh đạo?"
"Không phải chỉ là một công việc phá sản thôi sao? So với huynh đệ của ta thì tính là cái rắm gì!"
Trần Phàm ở bên cạnh cười ha hả nhìn cảnh này.
Ngô Địch ngoài miệng nói hay lắm, thật sự nếu bảo hắn từ bỏ công việc này là không thể nào.
Mã Tiểu Soái tự nhiên cũng biết Địch ca đang nói xạo, hôm nay nếu không phải Trần Phàm tới, phỏng chừng Ngô Địch cũng chưa chắc sẽ lộ diện.
"Lão Trần, thương thế của ngươi thế nào rồi?"
Trần Phàm cười cười: "Không khác biệt lắm. Chắc khoảng thời gian ngắn nữa là có thể không cần nạng rồi."
Ngô Địch khoa trương chậc chậc nói: "Ngươi nha đúng là mạng lớn. Trong tình huống đó mà vẫn có thể sống sót, bội phục."
"Chẳng trách Lão Trần có thể kiếm được nhiều tiền..."
"Thôi đi. Ngươi tranh thủ thời gian nịnh bợ ít thôi. Đứng đó không nóng à?" Mã Tiểu Soái nhịn không được cà khịa một câu.
Ngô Địch cười thầm một tiếng, đi tới sát bên hai người, vừa ngồi xổm xuống một nửa, suýt chút nữa thì không ngồi xổm được.
Trần Phàm nhịn không được cười trêu: "Địch ca, ngươi phải giảm cân đi."
"Ta còn nhớ lúc mới lên đại học, ngươi là một đại soái ca đó."
Ngô Địch có chút xấu hổ, "Hết cách rồi, bây giờ đã lâu không rèn luyện, còn phải xã giao mỗi ngày, thân thể đã sớm không được như trước."
"Lúc còn đi học ta nặng bao nhiêu, 146 cân, còn bây giờ thì sao? Sắp 170 cân rồi."
Trần Phàm cười khuyên: "Hay là khống chế một chút đi, kẻo sau này gan nhiễm mỡ."
Lúc này, Tống Lâm Lâm bên cạnh đột nhiên chỉ tay.
"Mau nhìn. Cửa mở rồi."
Ba người dưới cây cùng ngẩng đầu, đứng dậy nghênh đón.
Cửa ngục, La Văn Kiệt mang theo một túi hành lý đi ra.
Mười tháng trôi qua, La Văn Kiệt dường như không có thay đổi quá nhiều.
Đầu tóc chia ba bảy đã biến thành đầu đinh.
Về phần dáng người... hình như còn mập hơn?
Chỉ là râu ria trên cằm không cạo, nhìn có vẻ tăng thêm chút tang thương.
Đứng ở cửa ra vào, trước tiên cúi chào hai quản giáo, sau đó mới ngẩng đầu nhìn nhà tù phía sau, quay người cất bước đi ra.
Nhìn thấy mấy người đứng bên ngoài, La Văn Kiệt có chút bất ngờ, sau đó nở một nụ cười.
"Không ngờ còn có người nhớ rõ thời gian đấy."
Mã Tiểu Soái dẫn đầu đi tới, cười ôm La Văn Kiệt một cái.
"Thời gian này ta sao có thể quên?"
"Bạn gái ta đến ngày 'đại di mụ' ta còn nhớ không chuẩn, ngươi ra tù thì ta nhớ rõ mồn một."
"Hoan nghênh ra tù."
La Văn Kiệt cười khổ: "So sánh ta với bạn gái ngươi đến ngày là sao?"
Tống Lâm Lâm bên cạnh đá Mã Tiểu Soái một cước.
"Ngươi nói bậy bạ gì đó!"
Sau đó đưa một bó hoa tươi qua.
"Hoan nghênh trở lại."
La Văn Kiệt cười cười, "Cảm ơn đệ muội. Đây là lần đầu tiên trong đời ta nhận được hoa tươi từ người khác phái."
Ngô Địch nhanh chóng đi tới, lấy thuốc lá từ trong túi ra, đưa tới miệng La Văn Kiệt.
"Dâng thuốc cho đại lão, ngươi đây đúng là sau khi 'Long Tràng ngộ đạo' thì nhân sinh đã khác nhiều rồi."
"Vẫn là Địch ca hiểu, biết ta ở trong đó thèm nhất là thứ này."
La Văn Kiệt ngậm điếu thuốc hít một hơi, lúc này mới chú ý tới Trần Phàm đang đứng dựa vào bến xe ở dưới bóng cây đối diện.
La Văn Kiệt mắt sáng lên, vội vàng bước tới.
"Dựa. Phàm ca, ngươi làm sao thế này?"
Ngô Địch ở bên cạnh trêu ghẹo: "Mặt mũi ngươi lớn thật, người ta Lão Trần bây giờ là đại lão bản, đã thành ra thế này còn tự mình chạy tới đón ngươi, mặt mũi này người bình thường không có đâu."
La Văn Kiệt đánh giá Trần Phàm một vòng.
"Chuyện gì xảy ra?"
Trần Phàm cười cười, "Bị tai nạn xe nhỏ thôi. Chuyện này dài dòng, để sau rồi nói."
Giơ hai tay ra ôm La Văn Kiệt.
"Ra ngoài là tốt rồi."
"Còn tưởng ngươi ở trong đó chịu khổ, bây giờ nhìn sao lại thấy ngươi hình như còn mập lên không ít?"
La Văn Kiệt cười hắc hắc.
"Mập 18 cân."
"Tuy rằng đồ ăn bên trong không có chất béo, cũng không ngon, nhưng ở trong đó quá buồn chán, trừ những hoạt động quy định hàng ngày, phần lớn thời gian đều là ngẩn người."
"Vận động ít, ăn nhiều, làm việc và nghỉ ngơi lại quy củ, có thể không mập sao."
"Thôi thôi." Trần Phàm cười khoát tay.
"Xem ra một năm nay của ngươi cũng không ít chuyện muốn chia sẻ với bọn ta."
"Lên xe trước, tìm chỗ nào đó bày tiệc mời khách cho ngươi, hôm nay mấy ca có nhiều thời gian ở cùng ngươi."
"Địch ca ngồi xe của Tiểu Soái, Kiệt ca lên xe ta."
Trần Phàm liếc nhìn túi hành lý trong tay La Văn Kiệt, nhận lấy rồi ném thẳng xuống đất bên cạnh.
"Còn giữ thứ này làm gì. Vứt đi, vứt đi. Từ hôm nay trở đi, ngươi sẽ đón nhận cuộc sống mới."
Lúc ngồi trên xe đi về, La Văn Kiệt chú ý tới người lái xe phía trước là Phùng Phá Quân, khẽ nói với Trần Phàm bên cạnh:
"Xem ra Phàm ca ngày càng phất lên. Ngay cả lái xe cũng có rồi."
Trần Phàm cười lắc đầu: "Đây là quản lý bộ phận bảo an của câu lạc bộ chúng ta, mấy ngày nay ta dưỡng thương không thể lái xe, hắn đến làm lái xe tạm thời cho ta mấy ngày."
La Văn Kiệt trong lòng chậc chậc hai tiếng.
Quản lý bộ phận bảo an tự mình tới lái xe cho Phàm ca, đây quả là đẳng cấp.
Trần Phàm giải thích với La Văn Kiệt: "Cha mẹ ngươi vốn muốn đến đón ngươi, nhưng khi Mã Tiểu Soái gọi điện thoại hỏi, hình như nói thôn các ngươi đang giải tỏa, mấy ngày nay phải kiểm kê nhà cửa, Tiểu Soái liền không để bọn họ tới."
"Còn có Hạo Tử và Lão Hàn trong ký túc xá chúng ta, Hạo Tử tốt nghiệp xong cùng bạn gái đến Phổ Đông, chuẩn bị phấn đấu ở bên đó, Lão Hàn thi đậu nghiên cứu sinh ở một trường đại học ở Phương Bắc."
"Hai người họ đến đây thì quá xa, vé máy bay lại không rẻ. Ta liền nói với bọn họ làm chủ thay hai người đón ngươi."
La Văn Kiệt cười gật đầu.
"Các huynh đệ có lòng là được rồi."
"Có điều Hạo Tử giỏi thật, cùng bạn gái yêu xa bốn năm, vậy mà lại kiên trì được."
Trần Phàm cũng theo đó cảm thán: "Hai người bọn họ xác thực không dễ dàng gì."
Thấy La Văn Kiệt có vẻ do dự muốn nói lại thôi, Trần Phàm biết gia hỏa này đang nghĩ gì.
Do dự một chút rồi nói: "Lý Kiều, hôm qua ta có đến gặp nàng."
"Nàng vẫn ở Vân Hải, làm giáo viên ở một trường bồi dưỡng tiếng Anh trong thành phố."
"Nhưng nàng từ chối hôm nay đến đón ngươi."
Thấy La Văn Kiệt nhìn qua, Trần Phàm giải thích: "Tuy rằng nàng nói là bận công việc không đi được, nhưng trước khi đi, ta thấy nàng lên xe của một người nước ngoài..."
La Văn Kiệt biểu tình ngưng trọng, sau đó lộ ra một nụ cười khổ.
"Hiểu rồi."
Trần Phàm đưa tay vỗ vai đối phương.
"Nghĩ thoáng ra chút."
La Văn Kiệt cười cười: "Kỳ thật từ sau khi nàng rất lâu không đến thăm tù, ta đã có dự cảm rồi."
"Chỉ là không ngờ... dự cảm lại thành sự thật."
"Nhưng... ta hiểu lựa chọn của nàng, dù sao ta đã làm sai trước. Không ai muốn qua lại với một nam nhân có tiền án."
Nói đến đây, La Văn Kiệt quay đầu, nở một nụ cười chua xót với Trần Phàm.
"Có điều Phàm ca, tuy rằng lý giải lựa chọn của nàng, nhưng ta không cách nào tiếp nhận cách làm của nàng."
"Dù không gặp mặt, viết một lá thư, hoặc nhờ Mã Tiểu Soái nhắn cho ta một tin, nói muốn chia tay ta, ta đều không nói hai lời, đồng thời còn chúc phúc..."
"Còn bây giờ là sao? Im hơi lặng tiếng liền ở cùng người khác?"
"Cắm sừng ta?"
Không biết có phải vì nhớ tới chuyện lúc đi học mình vụng trộm qua lại với Lý Kiều, theo một ý nghĩa nào đó cũng coi như cắm sừng bạn gái cũ Lưu Thiên Thiên.
La Văn Kiệt cười khổ lắc đầu.
"Ta đây có tính là tự làm bậy thì không thể sống..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận