Trùng Sinh 2000: Từ Truy Cầu Ngây Ngô Giáo Hoa Ngồi Cùng Bàn Bắt Đầu

Chương 693: Ta muốn kết hôn

Chương 693: Ta muốn kết hôn
Trần Phàm có chút bất ngờ.
Hắn không nghĩ tới sẽ gặp được Phương Linh ở Lạc Thành.
Phải biết, từ lần cuối cùng hai người gặp mặt, đã hơn một năm trôi qua.
Hơn nữa, hắn nhớ rõ Phương Linh đang du học ở nước ngoài.
Sao đột nhiên lại xuất hiện ở đây.
Nếu đã gặp thì không thể giả vờ như không thấy, Trần Phàm cười, vẫy tay với người đối diện.
Phương Linh băng qua đường, đi về phía bên này.
Nụ cười trên mặt Trần Phàm bỗng nhiên cứng đờ.
Bởi vì hắn chú ý tới trên cánh tay đối phương đeo một chiếc bao tay màu đen.
"Trùng hợp vậy sao."
Phương Linh lên tiếng chào hỏi trước.
Trần Phàm gật đầu: "Đã lâu không gặp, sao ngươi lại ở đây?"
"Mỗ mỗ (bà ngoại) của ta q·ua đ·ời. Ta tới tiễn bà đoạn đường cuối cùng."
Trần Phàm thầm nói quả nhiên, người thân trong nhà đối phương q·ua đ·ời.
Hắn đột nhiên nhớ tới, lần đầu tiên mình gặp Phương Linh là ở Lạc Thành.
Khi đó, nàng đến trường học máy tính của Chu Hoành Hải để sửa máy vi tính, vì thế đã trả cho mình một khoản thù lao, trở thành số tiền vốn khởi nghiệp của hắn.
Bây giờ nghĩ lại, hóa ra nhà bà ngoại của Phương Linh ở tại Lạc Thành.
Phương Linh nhìn Trần Phàm, hỏi: "Có thời gian không? Tìm một chỗ nào đó ngồi một lát?"
Trần Phàm cười gật đầu: "Được, vừa hay hai ta đã lâu không gặp."
"Đi đâu? Ngươi nói đi."
Phương Linh nghĩ nghĩ rồi lắc đầu, "Ta không rành Lạc Thành, chỉ có lễ tết ngẫu nhiên mới có thể tới một chuyến."
"Hay là ngươi quyết định đi. Tùy tiện tìm nơi nào có thể nói chuyện phiếm là được."
Trần Phàm chỉ chỉ chiếc ô tô đang đỗ bên cạnh.
"Lên xe rồi nói chuyện."
"Ngươi mua xe rồi à?" Phương Linh có chút bất ngờ, "Ngươi cuối cùng cũng chịu mua xe rồi sao?"
"Ta còn nhớ rõ hồi đại học, ngươi một mực không chịu mua xe, nếu không phải ta rất hiểu rõ ngươi, còn tưởng rằng ngươi đang giả h·e·o ăn t·h·ị·t hổ."
Trần Phàm vừa khởi động ô tô, vừa cười khổ, "Nào có. Khi còn đi học, chỉ là không muốn quá gây chú ý mà thôi."
"Đã tốt nghiệp, để tiện lợi thì đương nhiên phải mua xe, cũng không thể mỗi ngày chen chúc giao thông công cộng, ta đâu phải người ngu."
Đưa xe lên đường cái, Trần Phàm nghĩ nghĩ rồi hỏi: "Ngươi có đói bụng không? Hay là tìm một chỗ nào đó đi ăn cơm?"
Khóe miệng Phương Linh đột nhiên nhếch lên.
"Ta vẫn còn nhớ rõ, trước kia đã cầu xin ngươi nhiều lần, ngươi một mực không chịu mời ta ăn cơm."
"Hôm nay ngược lại là mặt trời mọc đằng tây, ngươi vậy mà chủ động muốn mời ta."
Trần Phàm: "Ta sao lại không nhớ có chuyện này? Có phải ngươi đang cố ý bôi nhọ ta không?"
"Hơn nữa ngươi cũng tới Lạc Thành làm chủ nhà, xét về tình về lý, ta mời ngươi một bữa cũng là điều nên làm."
"Ngươi xem, ngươi xem. Cái này không thừa nhận đúng không?"
Phương Linh cười cười, sau đó nói: "Ta muốn ăn lẩu."
"Mùa này mà ăn lẩu sao?"
Trần Phàm nghĩ nghĩ, "Được. Ta còn thực sự nhớ có một tiệm lẩu."
Lái xe chở Phương Linh đi lòng vòng mấy con phố trong huyện thành, cuối cùng cũng tìm được tiệm lẩu trong ấn tượng kia.
Đỗ xe xong, dẫn Phương Linh vào cửa hàng, tìm một vị trí gần cửa sổ.
Vừa qua khỏi 11 giờ, vẫn chưa tới giờ cơm, trong tiệm khách khứa chỉ có hai bàn, rất là yên tĩnh.
Nhân viên phục vụ mang thực đơn tới, Trần Phàm hỏi Phương Linh: "Có thể ăn cay không?"
Phương Linh gật đầu: "Ta thích ăn cay."
Trần Phàm cười nói: "Ta thật sự không dám ăn cay."
"Vậy lấy một nồi uyên ương đi."
Lại hỏi Phương Linh muốn ăn nguyên liệu gì, Phương Linh nói thẳng, hiện tại mình chỉ muốn ăn thịt, chỉ muốn uống rượu.
Trần Phàm lắc đầu, đành phải tự mình chọn món.
"Phiền phức mang cho chúng ta hai bình bia."
Kết quả Phương Linh lại nói: "Trực tiếp mang một két lên, cho chúng ta sáu bình, loại lạnh một chút."
Trần Phàm nhắc nhở: "Ta lái xe tới, không thể uống..."
"Một mình ta uống không được sao?"
Trần Phàm đành phải gật đầu với nhân viên phục vụ: "Cứ làm theo lời cô ấy nói đi."
Chỉ chốc lát sau, nồi lẩu cùng nguyên liệu được bưng lên, Phương Linh tự mình rót một bát, ngửa đầu uống cạn một hơi.
"Hô! Thoải mái!"
Thấy cảnh này, Trần Phàm cười.
"Nói một chút đi."
"Nói cái gì?" Phương Linh trừng mắt.
"Nói xem có tâm sự gì thôi."
"Sao ngươi biết ta có tâm sự."
"Xin nhờ đại tỷ, chỉ thiếu điều ngươi viết chữ 'khó chịu', 'tâm tình phiền não' lên mặt nữa thôi."
Phương Linh lập tức có chút chột dạ.
"Rõ ràng như vậy sao?"
"Ân. Có."
Phương Linh rót thêm một bát, nhìn chằm chằm vào nồi lẩu đang bốc khói, ngẩn người.
Trần Phàm thở dài một tiếng, đưa tay cầm một chai bia, mở ra rồi rót cho mình một ly.
"Hôm nay ta chỉ uống cùng ngươi một bình thôi. Lát nữa còn phải lái xe."
Phương Linh ngẩng đầu: "Cảm ơn, ngươi thật tốt."
"Lần này có thể nói được chưa?"
"Có phải là vì chuyện của mỗ mỗ (bà ngoại)?"
Phương Linh lắc đầu, không giải thích.
Trần Phàm đành phải hỏi: "Xem ra quan hệ giữa ngươi và mỗ mỗ (bà ngoại) có vẻ rất tốt."
Lần này Phương Linh không lắc đầu, mà là cúi đầu, khẽ nói.
"Khi còn bé, người nhà chỉ lo bận bịu chuyện làm ăn, thường xuyên đưa ta đến nhà bà ngoại."
"Cho nên, tuổi thơ của ta đều là ở nhà bà ngoại trải qua."
"Bà đối xử với ta rất tốt, cũng rất thương yêu ta. Còn thường xuyên mua đồ ăn vặt cho ta..."
"Chỉ là không ngờ tới... Ta nên ở bên cạnh bà nhiều hơn."
Nói đến đây, hốc mắt Phương Linh đã đỏ hoe.
Đưa tay vụng trộm lau nước mắt, Phương Linh ngẩng đầu nhìn Trần Phàm.
"Ngươi nói xem... Có phải cái giá của việc trưởng thành chính là người thân bên cạnh dần dần già đi, thậm chí rời xa chúng ta?"
Trần Phàm cười khổ: "Sao lại cảm khái thế."
"Mỗi người đều có ngày đó."
Phương Linh có chút thất vọng, khẽ nói: "Thế nhưng... Ta còn chưa chuẩn bị sẵn sàng."
Trần Phàm cầm đũa, khuấy nhẹ trong nồi lẩu, gắp một miếng thịt bò bỏ vào bát của đối phương.
"Nào, đừng cảm khái nữa. Mau nếm thử đi."
"Cảm ơn."
Hai người ăn vài miếng thịt, Trần Phàm giơ ly rượu lên, khẽ cụng ly với đối phương.
"Mỗ mỗ (bà ngoại) của ngươi vì sao lại q·ua đ·ời?"
"Bệnh c·hết. Xuất huyết não. Đột nhiên liền không còn." Hốc mắt Phương Linh lại đỏ lên.
"Ngay cả đến bệnh viện cũng không kịp."
"Ta thậm chí ngay cả mặt bà lần cuối cũng không được nhìn thấy."
Trần Phàm an ủi: "Kỳ thật như vậy cũng coi là tốt. Không phải chịu thống khổ gì."
"Rất nhiều người già bị ốm đau hành hạ nhiều năm mới q·ua đ·ời, nếu để ta chọn, ta sau này già rồi tình nguyện q·ua đ·ời như vậy."
Phương Linh nói lầm bầm: "Ngươi thật là biết an ủi người khác."
Trần Phàm cười, đổi chủ đề một cách tự nhiên.
"Ta nhớ ngươi đang du học ở nước ngoài mà? Sao rồi? Cuộc sống ở nước ngoài vẫn tốt chứ?"
Phương Linh hơi nhướng mày, lắc đầu.
"Không tốt lắm. Đồ ăn ở nước ngoài khó ăn quá. Ngươi không thấy ta gầy thành dạng này rồi sao?"
Trần Phàm cười: "Ta còn tưởng rằng ngươi cố ý giảm cân thành ra như vậy."
Phương Linh trợn mắt: "Nào có ai giảm cân mà đến n·g·ự·c cũng teo nhỏ lại."
"Khụ khụ..."
Trần Phàm suýt chút nữa phun miếng thịt trong miệng ra ngoài.
Khóe miệng Phương Linh hơi cong lên, lộ ra nụ cười đắc ý.
Trần Phàm có chút lúng túng hỏi: "Khi nào ngươi về nước? Đúng rồi, ngươi sắp tốt nghiệp rồi nhỉ?"
Phương Linh nhìn chằm chằm Trần Phàm: "Hóa ra ngươi cũng quan tâm đến ta sao?"
"Ta còn tưởng ngươi luôn trốn tránh ta."
Trần Phàm ngượng ngùng: "Nói gì vậy. Ta không thể quan tâm một chút đến bạn bè sao?"
Phương Linh bĩu môi: "Nếu ngươi thật sự quan tâm ta, vậy hơn một năm nay, sao ngươi chưa từng gọi điện thoại cho ta? Thậm chí ngay cả tin nhắn cũng chưa từng gửi?"
Trần Phàm lập tức xấu hổ, ngượng ngùng nói: "Ta... Ta kỳ thật không có số điện thoại của ngươi ở nước ngoài?"
"Đồng Dao có!" Phương Linh nhìn chằm chằm Trần Phàm: "Ngươi không phải rất thân thiết với Đồng Dao sao?"
Trần Phàm vội vàng xua tay: "Không thể nói lung tung, ta và Đồng Dao khi nào thì thân thiết, chúng ta chỉ là quan hệ bạn bè bình thường..."
"Vậy còn ta? Ngươi và ta cũng chỉ là quan hệ bạn bè bình thường thôi sao?"
"Cái này..."
Đang lúc Trần Phàm lúng túng, Phương Linh đột nhiên ném ra một câu, khiến Trần Phàm đứng hình ngay tại chỗ.
"Ta muốn kết hôn."
Bạn cần đăng nhập để bình luận