Trùng Sinh 2000: Từ Truy Cầu Ngây Ngô Giáo Hoa Ngồi Cùng Bàn Bắt Đầu

Chương 749: Dẫn ta đi gặp hắn

**Chương 749: Dẫn ta đi gặp hắn**
Bên dưới lầu ký túc xá nữ sinh.
Hai huynh đệ mà Quách S·oái p·hái tới trước đó đang đứng ở đây hút thuốc, giết thời gian.
Thấy Trần Phàm ba người xuống xe, hai người lúc này mới nhìn nhau, vội vàng ném t·h·u·ố·c lá xuống đất rồi giẫm tắt, sau đó nhanh chóng bước tới đón.
"Lão bản."
Hai người trước mặt Quách S·oái đã thành thật, trước mặt Trần Phàm lại càng không dám lỗ mãng.
Hiện tại đám người bọn hắn đã sớm biết lão bản nhà mình là theo Trần Phàm lăn lộn, mà Trần Phàm chính là nhà giàu nhất Vân Hải.
Việc này làm cho một đám vốn chỉ là tiểu lưu manh đầu đường vinh dự, hãnh diện.
Quách S·oái không nói nhảm, trực tiếp hỏi: "Người đâu?"
"Nửa giờ trước tiến vào phòng ngủ, sau đó vẫn luôn không có đi ra."
Quách S·oái nhìn về phía Trần Phàm.
Trần Phàm mở miệng: "Thử đi tìm quản lý hỏi một chút, gọi điện thoại bảo nàng xuống đây."
Hai người có chút x·ấ·u hổ: "Chúng ta còn không có tra rõ ràng nàng ở lầu mấy."
"302. Gọi Hoàng Quyên. Khoa múa."
Những này là Cao Tiểu Hi nói cho hắn biết.
Một đoàn người đi vào đại sảnh khu phòng ngủ, lập tức hấp dẫn không ít nữ sinh ra ra vào vào chú ý.
Cô trông ký túc xá từ trong phòng thò đầu ra.
"Các ngươi tìm ai? Nơi này là phòng ngủ nữ sinh, nam sinh không được phép vào."
"Ra ngoài, mau!"
La Văn Kiệt chủ động tiến lên, "Dì ơi, chúng ta muốn tìm một người."
Cô trông ký túc xá này nghi ngờ đ·á·n·h giá mấy người trước mặt.
"Tìm ai?"
"Hoàng Quyên khoa múa, ở phòng 302. Chúng ta đều là bạn học của cô ấy."
Thấy La Văn Kiệt lập tức nói ra thông tin chi tiết của đối phương, cô trông ký túc xá mới thoáng giảm bớt nghi ngờ.
La Văn Kiệt cười nói thêm một câu.
"Dì, có thể phiền dì gọi điện thoại cho cô ấy xuống đây một chuyến được không?"
"Các ngươi ra ngoài cửa đợi đi."
La Văn Kiệt nhún vai, cả đám người lui ra ngoài cửa.
Cô trông ký túc xá lúc này mới cầm máy bàn lên gọi một dãy số.
"302, Hoàng Quyên có ở đây không? Dưới lầu có người tìm."
La Văn Kiệt nghĩ nghĩ lại thêm một câu.
"Dì nói với cô ấy chúng ta là bạn của Cao Tiểu Hi."
Cô trông ký túc xá nhìn ra ngoài cửa một chút, sau đó nói: "Bọn họ nói là bạn của Cao Tiểu Hi."
Cúp điện thoại, cô trông ký túc xá nhìn ra phía ngoài.
"Cô ấy nói lập tức xuống ngay."
"Các ngươi đừng đứng ở cửa, ra ngoài kia đi."
Trần Phàm quay đầu bước đi, La Văn Kiệt cùng Quách S·oái nhìn nhau cười một tiếng, tất cả đều lui ra ngoài.
Đợi khoảng chừng ba phút, một cô gái mặc váy dài đi ra.
Quách S·oái cùng La Văn Kiệt đã xem qua giá·m s·á·t ở KTV, cho nên hướng Trần Phàm nháy mắt ra dấu.
"Chính là cô ấy."
Hoàng Quyên đứng ở cửa phòng ngủ, có chút khẩn trương nhìn quanh bốn phía, lập tức liền chú ý tới đám người Trần Phàm.
Trần Phàm tiến lên hai bước.
"Cô là Hoàng Quyên?"
Hoàng Quyên lập tức có chút khẩn trương, nói năng ấp úng.
"Các anh, các anh là ai? Tôi không quen các anh."
Trần Phàm: "Tôi là anh rể của Cao Tiểu Hi."
Nghe lời này, biểu lộ Hoàng Quyên trong nháy mắt biến hóa.
Trần Phàm hỏi: "Có thể nói chuyện với cô hai câu không?"
Hoàng Quyên có chút sợ hãi lui lại một bước.
"Tôi...... Tôi không biết gì cả."
Trần Phàm: "Hôm nay cô có đến KTV. Tôi có giá·m s·á·t trong tiệm."
Nghe được lời này, Hoàng Quyên lập tức ngây ra như phỗng.
Trần Phàm nói tiếp: "Cô không cần phải sợ. Tôi chỉ là có chút việc muốn hỏi cô."
Hoàng Quyên do dự một chút, thấp giọng nói: "Anh, anh muốn hỏi cái gì?"
Trần Phàm: "Cô và Cao Tiểu Hi quan hệ thế nào?"
Hoàng Quyên chần chờ một chút thấp giọng nói: "Chúng tôi là...... Là bạn, nhưng không chung lớp."
"Bạn bè? Cô tận mắt thấy bạn mình nhảy lầu, cô không đến b·ệ·n·h viện thăm mà lại chạy về phòng ngủ tr·ố·n?"
Một câu nói khiến hốc mắt Hoàng Quyên đỏ lên, nước mắt lập tức tuôn rơi.
"Tôi...... Tôi cũng không nghĩ mọi chuyện lại thành ra thế này, tôi...... Tôi vốn không quen những người kia."
"Tôi và Cao Tiểu Hi giống nhau, đều là lần đầu tiên gặp những người đó."
Trần Phàm không để ý lời này, tiếp tục hỏi: "Cô biết Trương Hưng Vĩ chứ?"
Hoàng Quyên chần chờ một chút gật đầu.
"Biết...... Biết. Cậu ấy là bạn trai của Cao Tiểu Hi."
Trần Phàm gật đầu: "Cô có thể gọi cậu ta ra đây không? Chỉ cần gặp được cậu ta, chuyện này sẽ không còn liên quan gì đến cô nữa."
Hoàng Quyên có chút khẩn trương, lại có chút không tình nguyện.
Nàng không muốn đắc tội người khác, sợ liên lụy đến bản thân.
"Tôi......"
"Hãy nghĩ đến Cao Tiểu Hi đang nằm ở b·ệ·n·h viện, nếu cô còn coi cô ấy là bạn, có phải nên làm gì đó không?"
Nghe nói thế, Hoàng Quyên không nhịn được bật k·h·ó·c.
"Cô ấy...... Cô ấy sao rồi? Có bị thương nặng không?"
"Thật ra tôi chạy về là vì sợ, giờ tôi đã hối hận rồi, tôi muốn đến b·ệ·n·h viện thăm cô ấy, nhưng không biết cô ấy nằm ở b·ệ·n·h viện nào."
Hoàng Quyên càng nói càng k·h·ó·c lớn hơn.
Một màn này thu hút sự chú ý của mấy người bạn học đi ngang qua.
Một nam sinh đang cùng bạn gái trở về phòng ngủ liền đứng ra.
"Các người là ai?"
Hai tên đàn em của Quách S·oái tiến lên đẩy đối phương ra.
"Đừng có lo chuyện bao đồng."
Nam sinh kia giật mình, không dám tùy tiện lên tiếng.
"Tôi dẫn các anh đi."
Lúc này, Hoàng Quyên đột nhiên đứng dậy, đi xuống bậc thang đến trước mặt Trần Phàm.
"Tôi có thể dẫn các anh đi, nhưng tôi không thể đảm bảo có thể gọi cậu ta ra được."
Trần Phàm gật đầu tỏ ý đã hiểu.
Thế là một đoàn người rời đi, hướng về phía ký túc xá nam.
"Giờ này hẳn là cậu ta cũng đang ở trong khu phòng ngủ, khi đó chúng tôi cùng nhau trở về, tôi thấy cậu ta cũng rất sợ hãi." Hoàng Quyên giải t·h·í·c·h một câu.
Trần Phàm mở miệng nói: "Như vầy, cô có số điện thoại của cậu ta không, bây giờ gọi thử xem, nói là hẹn cậu ta cùng đi b·ệ·n·h viện thăm Cao Tiểu Hi. Xem cậu ta có ra không."
Hoàng Quyên gật đầu, ngay trước mặt Trần Phàm bắt đầu gọi điện thoại.
Điện thoại kết nối, Hoàng Quyên nhìn Trần Phàm một chút, sau đó bắt đầu theo lời Trần Phàm nói, muốn Trương Hưng Vĩ cùng mình đến b·ệ·n·h viện.
Kết quả đầu dây bên kia không biết nói gì, đột nhiên cúp máy.
Hoàng Quyên có chút x·ấ·u hổ.
"Cậu ấy...... Cậu ấy nói không đi. Còn bảo tôi đừng liên lạc với cậu ấy nữa."
Trần Phàm nhíu mày, "Gọi lại cho cậu ta, tôi nói chuyện."
Thế là Hoàng Quyên gọi lại lần nữa, kết quả đối phương tắt máy.
Hoàng Quyên có chút lúng túng nhìn Trần Phàm.
"Cô dẫn chúng tôi đến khu phòng ngủ của cậu ta, chuyện sau này sẽ không liên quan gì đến cô nữa."
Hoàng Quyên gật gật đầu, dẫn đường phía trước, dẫn Trần Phàm đi tới lầu số 11 khu nam sinh.
"Tôi chỉ biết là sinh viên thể thao đều ở tại lầu số 11, cụ thể Trương Hưng Vĩ ở tầng mấy tôi không biết, Cao Tiểu Hi không nói với tôi."
Trần Phàm gật gật đầu: "Cô có thể đi rồi."
Hoàng Quyên do dự một chút.
"Cao Tiểu Hi...... Cô ấy không sao chứ. Tôi...... Tôi có thể đi thăm cô ấy không?"
Trần Phàm nhìn cô gái này một chút, thản nhiên nói.
"Cô ấy đang ở tr·u·ng tâm b·ệ·n·h viện, đến đó gọi cho cô ấy là được."
Hoàng Quyên mừng rỡ, vành mắt đỏ hoe vội vàng nói: "Cảm ơn, cảm ơn."
Nói lời cảm tạ xong, Hoàng Quyên liền vội vàng xoay người chạy đi.
Trần Phàm cùng đám người La Văn Kiệt sau lưng liếc mắt nhìn nhau, cả đám cất bước tiến vào lầu số 11.
Ở đại sảnh tầng một, bác bảo vệ đang ăn cơm, hoàn toàn không để ý đến mấy người Trần Phàm.
Vừa đi lên lầu vừa tiện đường chặn một nam sinh lại.
"Bạn học, cho hỏi một chút, Trương Hưng Vĩ khoa thể thao ở lầu mấy?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận