Trùng Sinh 2000: Từ Truy Cầu Ngây Ngô Giáo Hoa Ngồi Cùng Bàn Bắt Đầu

Chương 666: Toàn minh tinh chế tạo kế hoạch

**Chương 666: Kế hoạch tạo dựng toàn minh tinh**
Vì trời đã khá muộn, nên rạp chiếu phim này không có nhiều người, số ghế được lấp đầy chưa đến một nửa.
Trần Phàm và Ôn Uyển, người đang ăn vận kín mít, ngồi ở hàng ghế cuối cùng, hoàn toàn ẩn mình trong bóng tối, không ai chú ý.
"Ngươi có thể bỏ kính râm xuống." Trần Phàm cười nhắc nhở một câu.
Ôn Uyển có chút khẩn trương: "Sẽ bị nh·ận ra mất."
"Không sao đâu. Bỏ xuống đi. Đeo kính râm thì làm sao mà xem phim."
Nghe Trần Phàm nói, Ôn Uyển có chút khẩn trương tháo kính xuống, liếc nhìn xung quanh một vòng, quả nhiên tất cả mọi người đều đang tập trung xem phim, không ai chú ý đến hàng ghế sau.
Trần Phàm cười chỉ màn ảnh rộng, "Giờ xem ra, diễn không tệ."
Ôn Uyển có chút x·ấ·u hổ.
Ngồi trong rạp chiếu phim, xem bộ phim do chính mình thủ vai chính, cảm giác này rất q·u·á·i· ·d·ị, là một trải nghiệm chưa từng có.
Ban đầu, Ôn Uyển luôn len lén quan s·á·t Trần Phàm, lo lắng mình diễn chưa đủ tốt, sẽ khiến Trần Phàm chê cười.
Kết quả sau đó, thấy Trần Phàm thật sự rất nghiêm túc xem phim, nàng mới lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, toàn bộ sự tập trung cũng trở lại màn ảnh rộng.
« t·h·i·ê·n Hạ Vô Tặc », kiếp trước Trần Phàm đã từng xem, hơn nữa còn xem đi xem lại nhiều lần.
Đây là lần đầu tiên đạo diễn Phùng Khố tham khảo phong cách phim cao bồi Hollywood để thử nghiệm p·h·á cách.
Không thể không nói, rất thành c·ô·ng, ở thời điểm đó, bất kể là danh tiếng hay doanh thu phòng vé đều đạt được thành tích không tệ.
Trần Phàm thậm chí còn cảm thấy bộ phim này được chiếu quá sớm.
Nếu chậm hơn vài chục năm nữa, doanh thu phòng vé dễ dàng p·h·á mốc mười tỷ cũng không có vấn đề gì.
Cốt truyện phim không phức tạp, các nhân vật chính đều tập tr·u·ng vào cặp đôi đạo tặc Ôn Uyển và Hoa t·ử.
Kiếp trước, « t·h·i·ê·n Hạ Vô Tặc » vai nữ chính là Lưu Nhược Dĩnh diễn.
Hiện tại đổi thành Ôn Uyển, tình tiết cơ bản không có gì thay đổi.
Xem từ đầu đến cuối, Trần Phàm vậy mà không có bất kỳ điểm nào thấy gượng gạo.
Diễn xuất của Ôn Uyển tuy còn kém một chút so với bản gốc, nhưng kỹ xảo của nàng ít nhất cũng làm cho tất cả mọi người đều bị cuốn hút vào.
Đối với một diễn viên mới vào nghề chưa đầy hai năm, điều này rất phi thường.
Nó cho thấy Ôn Uyển có tố chất rất tốt, tương lai rộng mở.
Bảo sao các đạo diễn lớn đều muốn chọn nàng để hợp tác.
Theo mạch truyện, cuối cùng cũng đến tình tiết cảm động lấy nước mắt.
Hoa t·ử bị Cát Ưu đóng vai Lê Thúc g·iết c·hết trên nóc xe, xung quanh đã lờ mờ vang lên tiếng nữ hài t·ử khóc thút thít.
"Hoa t·ử đáng thương quá."
"Ô ô, hay quá đi mất, đạo diễn đáng ghét quá, sao lại để Hoa t·ử c·hết chứ."
"Đúng vậy, không thể có kết thúc đại đoàn viên sao?"
Nghe xung quanh nhỏ giọng bàn luận, Trần Phàm cười cười, không để ý.
Rất nhanh, phim đi tới phân cảnh cuối cùng.
Ôn Uyển trong vai nữ tặc bụng mang dạ chửa, một mình trong tiệm cơm, vừa ăn vịt quay vừa chờ đợi Hoa t·ử xuất hiện.
Mãi đến khi Trương Hàm Dư trong vai cảnh s·á·t xuất hiện, báo tin Hoa t·ử đã qua đời.
Đến đây, diễn xuất của Ôn Uyển triệt để bùng nổ, bắt đầu đè nén cảm xúc, vừa ăn vịt quay, vừa rơi lệ...
Thấy được màn thể hiện của Ôn Uyển, Trần Phàm liền biết, thành c·ô·ng rồi.
Sau bộ phim này, danh tiếng của Ôn Uyển chắc chắn sẽ lên một tầm cao mới.
Quay đầu nhìn sang bên cạnh, p·h·át hiện Ôn Uyển đang hốc mắt đỏ hoe nhìn chằm chằm vào chính mình trên màn ảnh.
Trần Phàm cười trêu: "Hãy nhớ kỹ hình ảnh này, không chừng sau này nó sẽ trở thành một trong những hình ảnh kinh điển nhất trong sự nghiệp diễn xuất của ngươi."
Ôn Uyển có chút x·ấ·u hổ.
"Lúc quay cảnh đó phải quay đi quay lại nhiều lần mới đạt."
"Diễn rất tốt. Không giống người mới vào nghề chút nào."
Trần Phàm không hề keo kiệt khen ngợi: "Điều này nói lên điều gì? Chứng tỏ ngươi sinh ra là để theo nghiệp diễn."
Phim kết thúc, đèn bật sáng.
Trần Phàm nháy mắt ra hiệu, Ôn Uyển vội vàng đeo kính râm, nhân lúc những người khác còn chưa kịp phản ứng, hai người đã chuồn ra ngoài từ cửa sau.
Đi ra ngoài rạp chiếu phim, Trần Phàm cười hỏi.
"Cũng muộn rồi, giờ đi đâu đây? Đưa ngươi về nhà nhé?"
Ôn Uyển do dự một chút, nhỏ giọng nói: "Ta... đột nhiên muốn đến trường học xem sao."
"Trường học? Vân Hải Đại Học?"
Trần Phàm ngẩn ra một chút, rồi gật đầu.
"Đi. Lên xe."
Xe dừng ở cổng trường Vân Hải Đại Học, Trần Phàm và Ôn Uyển xuống xe.
"Lão Phùng, ông tìm chỗ nghỉ ngơi trước đi, lát nữa khi nào về tôi gọi ông."
Phùng p·h·á Quân gật đầu, lái xe đi.
Ôn Uyển có chút khẩn trương, "Hay là thôi vậy."
"Đến cũng đã đến rồi, sợ gì chứ!"
Trần Phàm cười trêu: "Ngươi đừng quên, ta cũng là đại minh tinh, ta còn chẳng sợ."
Ôn Uyển bị lời này của Trần Phàm chọc cười.
Trần Phàm đảo mắt nhìn xung quanh.
"Ngươi đợi một chút, ta quay lại ngay."
"Này, ngươi đi đâu thế?"
Ôn Uyển vô thức gọi, nhưng Trần Phàm đã quay người chạy sang bên kia đường.
Hơn mười phút sau, Trần Phàm trở lại, tay xách theo mấy cái túi.
"Vừa rồi xem phim thấy ngươi ăn vịt quay, đột nhiên có chút đói."
Nghe lý do này, Ôn Uyển không nhịn được che miệng cười duyên.
Có vẻ như mỗi lần mình và Trần Phàm đến trường học, hình như đều là để u·ố·n·g· ·r·ư·ợ·u.
Hai người đi bộ vào sân trường, lúc này, sinh viên trong trường đã không còn nhiều, cho nên Ôn Uyển lại không còn khẩn trương như vừa nãy.
Ban đầu, Trần Phàm nghĩ Ôn Uyển sẽ đề nghị đến ký túc xá xem, ai ngờ Ôn Uyển đi đến bên hồ, vừa cười vừa nói: "Ngay tại đây đi."
"Tại đây?"
Trần Phàm có chút ngoài ý muốn: "Không đến ký túc xá xem một chút sao?"
"Không đi. Chủ yếu là muốn cùng ngươi trò chuyện, ở đâu cũng vậy."
Đã vậy, Trần Phàm cũng không nói nhiều, tìm một chỗ khuất bên hồ, cởi áo khoác ra, trải lên bãi cỏ, để Ôn Uyển ngồi.
Lấy ra hai lon bia, mỗi người một lon, sau đó lại lấy ra lạc rang và chân gà.
Trần Phàm còn mua cả vịt quay, tỉ mỉ cuốn bánh nhỏ, đưa cái đầu tiên cho Ôn Uyển.
"Có ăn không?"
Ôn Uyển cười lắc đầu.
"Lúc quay cảnh đó, ta ăn ít nhất bốn cái vịt quay, giờ nhìn thấy vịt quay ta chỉ muốn n·ô·n."
Trần Phàm cười cười, nhét bánh nhỏ vào miệng mình.
Ôn Uyển tò mò hỏi: "Ăn có ngon không?"
Trần Phàm nhắm mắt lại, làm bộ bày ra vẻ đang thưởng thức, khiến Ôn Uyển chỉ muốn cười.
"Ừm..."
Trần Phàm chép miệng, "t·h·ị·t vịt hơi nguội, không ngon."
Phụt.
Ôn Uyển không nhịn được, cuối cùng bật cười.
Tâm trạng khẩn trương, lúng túng suốt buổi tối khi đối mặt với Trần Phàm cũng theo đó vơi đi không ít.
Hai người cầm lon bia cụng vào nhau.
Ôn Uyển nhìn tòa nhà giảng đường vẫn còn sáng đèn ở phía xa, thuận miệng hỏi.
"Bình thường một mình ngươi có đến đây không?"
Trần Phàm lắc đầu: "Bình thường bận quá, làm gì có thời gian."
"Tiền là k·i·ế·m không bao giờ hết, ngươi phải chú ý nghỉ ngơi."
Trần Phàm giật một cái chân vịt, nằm phịch xuống bãi cỏ, thoải mái r·ê·n lên một tiếng thỏa mãn.
"Bây giờ nghĩ lại, thật hoài niệm thời đi học, cứ cảm thấy bốn năm trôi qua nhanh quá."
Ôn Uyển co ro hai chân, mỉm cười nhìn Trần Phàm nằm trước mặt mình.
"Ôn Uyển."
"Dạ."
Nàng t·h·í·c·h Trần Phàm gọi tên mình.
"Về tương lai, ngươi có kế hoạch gì không?"
Ôn Uyển ngẩn ra một chút, rồi khẽ nói: "Ta nghe theo ngươi."
Ta nghe theo ngươi. Bốn chữ này đã đại diện cho rất nhiều điều.
Trần Phàm tự nhiên hiểu.
Miệng ngậm chân vịt, Trần Phàm thuận miệng hỏi: "Ngươi hát thế nào?"
"Ca hát?" Ôn Uyển cười, "Ta ở đại học có học qua thanh nhạc, hình thể, biểu diễn, ca hát... chắc là cũng tạm được."
Trần Phàm đột nhiên cười hỏi: "Vậy ngươi có hứng thú ra một bài hát đơn không?"
"Hả?"
Ôn Uyển nghi hoặc nhìn.
"Ta có một kế hoạch."
Trần Phàm ngậm chân vịt ngồi dậy, nhìn Ôn Uyển nói rất chân thành.
"Về tương lai của ngươi, ta đã suy nghĩ kỹ."
"Ta có một kế hoạch, bất quá... nhất định phải được sự đồng ý của ngươi trước."
Bạn cần đăng nhập để bình luận