Trùng Sinh 2000: Từ Truy Cầu Ngây Ngô Giáo Hoa Ngồi Cùng Bàn Bắt Đầu

Chương 155: Hắn lái xe tặc lưu

**Chương 155: Hắn lái xe rất điêu luyện**
Đột nhiên nghe thấy có người chào hỏi, Ôn Uyển ngẩng đầu, nghi hoặc nhìn qua.
"Là Phương Linh à."
Ôn Uyển nhận ra người học sinh này, mặc dù mình dạy là tiết tự chọn, nhưng lần nào nữ sinh này cũng đặc biệt tích cực.
Còn thường xuyên phát biểu đặt câu hỏi, dường như rất hứng thú với bài giảng của mình, cho nên Ôn Uyển có ấn tượng rất sâu với nàng.
"Ngươi......"
Ôn Uyển nở một nụ cười, vừa định chào hỏi, kết quả nhìn thấy Trần Phàm đứng bên cạnh Phương Linh, biểu cảm trên mặt trong nháy mắt đờ ra, rõ ràng ngây dại.
"Ôn lão sư, cô ra ngoài rồi ạ."
Phương Linh không chú ý tới sự khác lạ của đối phương, cười hàn huyên.
Ôn Uyển có chút xấu hổ, "Ân, đi ra ngoài một chuyến."
Phương Linh quay đầu nhìn về phía Trần Phàm, "Đây là Ôn lão sư, nữ thần xinh đẹp nhất trường chúng ta, còn không mau chào hỏi đi?"
Phương Linh cười nói, "Cậu phải biết có bao nhiêu nam sinh muốn giành suất học lớp của Ôn lão sư mà không được đâu."
Trần Phàm có chút ngượng ngùng, đành phải giả bộ như không quen biết.
"Chào Ôn lão sư."
Ôn Uyển hơi đỏ mặt, không dám đối mặt với Trần Phàm.
"Chào, chào cậu."
Phương Linh cười hì hì nói với Trần Phàm, "Bài giảng của Ôn lão sư rất hay, nội dung sâu sắc, lời lẽ dễ hiểu, vô cùng thú vị, kỳ này khi cậu chọn môn tự chọn, nhất định phải chọn lớp của cô ấy."
"Bất quá có chen chân lên trước được hay không, thì phải xem vận may của cậu rồi."
Thấy Ôn Uyển cúi đầu, dường như có tâm sự, Phương Linh liền nói: "Lão sư, cô có việc gì thì mau đi trước đi, chúng em đi ra ngoài ăn một bữa cơm."
Nói xong đưa tay kéo cánh tay Trần Phàm, dắt hắn đi về phía đối diện đường cái.
"Đi nhanh lên. Cậu không phải là không muốn mời khách đấy chứ?"
Nghe hai người nói chuyện, lại nhìn tư thế chung đụng của hai người, Ôn Uyển trong lòng có chút kỳ lạ.
Chẳng lẽ hai người họ là quan hệ tình nhân?
Thế nhưng Trần Phàm không phải sinh viên đại học năm nhất sao? Phương Linh đã là sinh viên năm thứ ba, hai người bọn họ làm thế nào lại đến với nhau?
Lắc đầu, không suy nghĩ nhiều về vấn đề này nữa, Ôn Uyển tăng tốc bước chân đi vào trường học.
Không biết có phải là do Trần Phàm mời khách hay không, hay là do vẫn còn oán niệm trong lòng vì việc Trần Phàm bỏ rơi mình mà chạy đi.
Dù sao lần này ăn lẩu, Phương Linh ít nhất cũng ăn gấp đôi số lượng bình thường.
Cuối cùng thật sự không ăn nổi nữa, mới không giữ hình tượng mà dựa vào ghế, thoải mái xoa bụng.
"Ai nha, giữa mùa đông mà ăn một bữa lẩu đúng là quá sung sướng."
"Rất lâu rồi không ăn nhiều như vậy."
Trần Phàm ngồi đối diện, cười ha hả nhìn xem một màn này.
Bởi vì lúc trước cùng Phùng Phá Quân vừa ăn xong cơm trưa, cho nên bữa cơm này Trần Phàm hầu như không hề động đũa, phần lớn thời gian đều là nhìn Phương Linh ăn như hổ đói.
"Có muốn gọi thêm một bàn thịt nữa không?"
Phương Linh lắc đầu: "Không ăn nữa, đi không nổi rồi."
"Thế là xong rồi à? Hôm nay là sinh nhật cậu mà, có muốn ta tặng quà không?"
Phương Linh mở to mắt, "Cậu chuẩn bị quà rồi à?"
Trần Phàm sờ mũi một cái "Tạm thời thì chưa. Bất quá cậu cứ nói đi, thích gì, ta hiện tại đi mua."
"Thôi bỏ đi. Không có quà bất ngờ thì ta không cần."
"Lần này coi như tạm tha cho cậu, nếu lần sau cậu còn dám chuồn êm, thì không phải chỉ một nồi lẩu là giải quyết được đâu."
Trần Phàm vội vàng gật đầu.
"Hiểu rồi, hiểu rồi."
"Đi. Bản cô nương ăn xong rồi, đi tính tiền đi."
Trần Phàm cười đưa tay gọi phục vụ viên tới.
"Chào tiên sinh, hai vị tổng cộng hết 112, ngài đưa 110 là được."
Trần Phàm trừng Phương Linh một cái, nhiều đồ như vậy, gần như đều là một mình cô nàng này ăn.
Mà Phương Linh vội vàng quay đầu đi, giả bộ không thấy.
Kết quả Trần Phàm lục lọi trên người nửa ngày, biểu cảm đột nhiên trở nên lúng túng.
Phương Linh ngồi thẳng người.
"Sao thế?"
Trần Phàm mặt đầy ngượng ngùng, "Cái đó...... Ta hình như là quên mang tiền."
Cũng không phải hắn quên mang tiền, mà là một giờ trước, hắn vừa đem toàn bộ tiền trên người đưa hết cho Phùng Phá Quân.
Kết quả vừa rồi lúc ăn cơm, Trần Phàm lại quên mất chuyện này.
Hiện tại đột nhiên mắc kẹt ở đây, thật quá xấu hổ.
Phương Linh tỏ vẻ không dám tin.
"Cậu...... Không mang tiền?"
Trần Phàm vội vàng giơ tay thề.
"Thật sự là quên mang theo, tuyệt đối không phải cố ý."
Phương Linh liếc nhìn phục vụ viên bên cạnh, không có ý tốt mà giận dữ.
Bất quá nhìn ánh mắt Trần Phàm kia, phảng phất như muốn nói, như vậy mà còn không biết xấu hổ nói mời ta ăn cơm sao?
Trần Phàm ngượng ngùng, hôm nay coi như mất mặt, mất hết cả thể diện rồi.
Phương Linh đưa tay, từ trong túi xách lấy ra ví tiền.
Đang chuẩn bị trả tiền, Trần Phàm lại đột nhiên hưng phấn vẫy tay.
"Bên này."
Nói xong cười cười với Phương Linh.
"Không sao, ta tìm được người trả tiền giúp chúng ta rồi."
Phương Linh nghi hoặc quay đầu nhìn về phía sau.
Nhìn thấy một nam một nữ, hai người trẻ tuổi Tiếu Ngâm Ngâm đi về phía bên này.
"Đúng là cậu thật à, vừa rồi Thiên Thiên nói là cậu ta còn không tin."
La Văn Kiệt cười ha hả đi tới chào hỏi.
Ánh mắt lập tức rơi xuống người Phương Linh, dùng thế sét đánh không kịp bưng tai, đánh giá Phương Linh từ trên xuống dưới một vòng, sau đó ném cho Trần Phàm một ánh mắt mà đàn ông đều hiểu.
Trần Phàm không thèm để ý gia hỏa này có ý gì.
Trực tiếp khẽ vươn tay.
"Có mang tiền không, cho ta mượn 200 trước."
"Không phải chứ Phàm ca, cậu mời mỹ nữ ăn cơm, lại để ta trả tiền giúp cậu?"
"Bớt nói nhảm, ta quên mang tiền."
La Văn Kiệt lại cười.
"Cái này còn nghiêm trọng hơn, mời mỹ nữ ăn cơm mà không mang theo tiền, tính chất này đúng là tội ác tày trời a."
Bên cạnh Lưu Thiên Thiên không nhịn được bấm La Văn Kiệt một cái.
"Chỉ có cậu là nói nhiều, còn không mau lấy tiền."
La Văn Kiệt cười ha hả móc ra 200 đưa cho phục vụ viên.
Sau đó hướng Phương Linh gật đầu tự giới thiệu.
"Tại hạ La Văn Kiệt, người giang hồ xưng Kiệt ca, là bạn cùng phòng, bạn học kiêm cơ hữu của Trần Phàm. Mỹ nữ xưng hô thế nào?"
Phương Linh Tiếu Ngâm Ngâm mở miệng nói: "Phương Linh."
"Tên rất hay."
"Vị huynh đệ này của ta đầu óc hơi đần độn, mỹ nữ cần phải thông cảm nhiều hơn."
Trần Phàm không nói gì, đẩy La Văn Kiệt ra.
"Biến đi! Mau cùng bạn gái cậu đi ăn cơm đi."
La Văn Kiệt cười ha hả vẫy tay. Tiếp đó len lén liếc Trần Phàm một cái.
Ý tứ là buổi tối trở về, bắt cậu ta khai ra hết mọi chuyện.
Nhìn hai người đi lên lầu ăn lẩu, Trần Phàm và Phương Linh đứng dậy rời đi.
Sau khi ra cửa, Phương Linh vừa cười vừa nói: "Bạn học của cậu rất thú vị."
"Đúng là rất thú vị, bọn ta đều gọi hắn là Jack tài xế già (Jack lão tài xế)."
"Ý gì?"
"Chính là nói hắn lái xe rất điêu luyện."
Phương Linh vẻ mặt vô cùng nghi hoặc, "Lái xe? Ta cũng biết lái mà, ta đã sớm thi bằng lái rồi."
Trần Phàm mặt xám lại.
Hai người mở dường như không phải cùng một loại xe.
"Sau đó đi đâu? Ta đưa cậu về trường học?"
"Ta còn chưa về trường đâu."
"Vậy đưa cậu về nhà?"
"Tạm thời không muốn về."
Phương Linh bĩu môi, "Ta không muốn nhìn thấy bọn họ."
"Được rồi, hôm nay cậu là nhất, nói đi, cậu muốn đi đâu?"
Phương Linh nghĩ nghĩ, nói: "Ta muốn đi khu vui chơi."
"Khu vui chơi? Lúc này......" Trần Phàm ngữ khí trì trệ, đột nhiên kịp phản ứng.
"Đại tỷ, cậu không phải là muốn đi khu vui chơi Tây Thành kia đấy chứ."
"A!"
"Không nên không nên. Trời lạnh như vậy, đi chịu khổ thôi."
Trần Phàm kiên quyết phản đối, đùa à, nơi đó đã biến thành công trường rồi.
Lúc này nếu để Phương Linh đến xem ký ức tuổi thơ của mình biến thành công trường, nhất định sẽ liều mạng với mình.
Phương Linh đưa tay lên miệng, nhẹ nhàng hà hơi, dậm chân.
"Vậy cậu đi xem phim với ta đi, xem phim xong ta liền về nhà."
Trần Phàm cười cười, "Cái này thì được."
"Bất quá trên người ta chỉ còn 90 đồng vừa được trả lại."
"Đủ rồi."
Nói xong Phương Linh thoải mái nắm lấy cánh tay Trần Phàm, đưa tay vẫy một chiếc xe taxi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận