Trùng Sinh 2000: Từ Truy Cầu Ngây Ngô Giáo Hoa Ngồi Cùng Bàn Bắt Đầu

Chương 507: Nam nhân tam đại hoang ngôn

**Chương 507: Ba lời nói dối kinh điển của đàn ông**
"Hôn một cái...... Hôn một cái......"
Hiện trường có người lớn tiếng ồn ào, mắt thấy người càng ngày càng nhiều, Trần Phàm lại một tay nắm lấy tay nhỏ bé của Tô Nhược Sơ.
"Đi theo ta!"
Nói xong liền kéo Tô Nhược Sơ nhanh chóng thoát ra khỏi đám người, hướng về phía xa chạy tới.
Dưới bóng đêm, đầy trời pháo hoa không ngừng nở rộ trong trời đêm.
Tô Nhược Sơ bị Trần Phàm kéo chạy về nơi xa, mép váy bay múa. Tựa như là một nàng tiên tinh xinh đẹp.
Nhiều năm sau, hình ảnh này cũng trở thành ký ức khó quên, hình ảnh đẹp đẽ và lãng mạn nhất trong trí nhớ của các học đệ học muội.
Mà sự việc Trần Phàm làm đêm nay.
Nhất định trở thành truyền thuyết vĩnh viễn được truyền miệng trong nhiều khóa, thậm chí là mười mấy khóa sinh viên của Đại học Vân Hải.
Trần Phàm kéo Tô Nhược Sơ rời khỏi thao trường, xuyên qua sân trường.
Hai người không về phòng ngủ, mà chạy về nhà trọ.
Đứng ở dưới lầu, Tô Nhược Sơ thở hổn hển, bởi vì chạy quá nhanh, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, trên trán lấm tấm mồ hôi.
Trần Phàm quay đầu nhìn Tô Nhược Sơ, cả hai cùng nhìn nhau cười một tiếng.
"Mệt không?"
Tô Nhược Sơ lắc đầu.
Trần Phàm lại bước tới trước, sau đó ngồi xuống.
"Lên đi?"
Tô Nhược Sơ sửng sốt.
"Ta...... Không có chuyện gì. Không mệt."
"Lên đi." Trần Phàm lại thúc giục một câu.
Tô Nhược Sơ hất cằm lên, bất đắc dĩ tiến lên cúi người nhẹ nhàng nằm sấp trên lưng Trần Phàm.
"Ôm chặt nhé! Xuất phát!"
Trần Phàm đột nhiên đứng lên, sau đó xông vào cửa đơn nguyên, dọc theo thang lầu bắt đầu vọt lên.
Tô Nhược Sơ hai tay ôm cổ Trần Phàm, cả khuôn mặt dán lên bờ vai Trần Phàm, tràn đầy hạnh phúc.
Giờ khắc này, nàng cảm thấy, trên thế gian không còn có chuyện gì hạnh phúc hơn.
Trở lại nhà trọ, Trần Phàm nhẹ nhàng đặt Tô Nhược Sơ xuống.
Tô Nhược Sơ có chút đau lòng đưa tay lau mồ hôi cho Trần Phàm.
"Không phải khoe khoang chứ, mệt muốn chết rồi phải không?"
Trần Phàm lắc đầu.
"Ngươi nhẹ như vậy, còn không bằng gánh phân ta gánh hồi bé nặng hơn. Không có chút nào mệt mỏi."
Tô Nhược Sơ bĩu môi.
"Đáng ghét!"
Hai người ngồi trên ghế sô pha, đối mắt nhìn nhau, đột nhiên bật cười.
Tô Nhược Sơ cười hỏi: "Ngươi cười cái gì?"
Trần Phàm lắc đầu: "Không có gì?"
Tô Nhược Sơ: "Ngươi đang suy nghĩ gì?"
Trần Phàm: "Ta đang nghĩ xem ngươi đang suy nghĩ gì."
"Hừ!"
Tô Nhược Sơ cười, nhẹ nhàng liếc nhìn sợi dây đỏ trên cổ tay, tiếp đó đứng dậy ôm lấy bó hoa tươi ngửi ngửi.
"Ta muốn tìm chiếc lọ, cắm hoa vào."
Trần Phàm thuận miệng hỏi: "Phòng ngủ các ngươi khi nào rời trường?"
Tô Nhược Sơ tìm ra một cái bình hoa từ phòng bếp, vừa loay hoay cắm hoa vừa thuận miệng nói.
"Đại tỷ nói các nàng ngày kia buổi sáng đi, đều đã mua vé xong."
Trần Phàm gật gật đầu: "Mấy tên gia súc phòng ngủ chúng ta cũng ngày kia đi."
"Vậy chúng ta ngày mai không ở chỗ này nữa, ai về phòng người nấy, nói chuyện cùng mọi người cho vui đi."
"Ân."
"Cô vợ trẻ, ngươi xem, ngày mai liền không ở lại đây, tối nay chúng ta...... Khụ khụ, có phải hay không nên...... Trân trọng cảnh đẹp ngày tốt này một chút."
Tô Nhược Sơ quay đầu trừng mắt liếc Trần Phàm.
"Không có cửa đâu!"
"Biết ngay là vậy mà!"
Trần Phàm lập tức như một con sâu nằm trên ghế sô pha lăn qua lăn lại, cuối cùng "bịch" một tiếng rơi xuống đất.
"Ta vẫn là đi tắm trước đã."
Chỉnh lý xong bình hoa, Tô Nhược Sơ len lén liếc nhìn phòng vệ sinh đối diện, bên trong vọng ra tiếng người nào đó đang hát.
Tô Nhược Sơ mặt đỏ lên, dường như làm ra một quyết định rất khó khăn.
"Cửa cầu cầu lớn bên dưới, bơi qua một đàn vịt." (大桥)
"Mau tới mau tới đếm một chút, hai bốn sáu bảy tám......"
Trong toilet, Trần Phàm vừa tắm vừa ngâm nga bài hát, trong đầu nghĩ đến việc cần làm ngày mai.
"Rắc!"
Cửa phòng tắm đột nhiên bị người vặn ra.
Trần Phàm vô thức đưa tay vuốt mắt.
Kết quả là nhìn thấy cửa bị đẩy ra một khe hở, Tô Nhược Sơ khoác áo choàng tắm đứng nép ở cửa.
Trần Phàm trợn tròn mắt, động tác trong nháy mắt cứng đờ.
Mặt đờ đẫn nhìn Tô Nhược Sơ ở cửa.
"Ngươi...... Ngươi muốn tắm rửa? Ta, ta lập tức tắm xong."
Tô Nhược Sơ cúi đầu, khuôn mặt nhỏ nóng ran.
Nhẫn nhịn nửa ngày nàng mới dùng giọng nhỏ như muỗi kêu mở miệng nói: "Muốn...... Muốn tắm chung không?"
"Hả?"
Trần Phàm lần nữa sửng sốt.
Hoài nghi mình nghe lầm.
"Cô vợ trẻ, ngươi...... Ngươi nói cái gì?"
Tô Nhược Sơ mặt càng đỏ, hận không thể tìm được cái lỗ nào chui vào.
"Ta...... Ta nói có muốn tắm chung không!"
Lần này Trần Phàm đã phản ứng kịp, vội vàng gật đầu lia lịa.
"Muốn...... Đương nhiên muốn. Vừa vặn lưng ta với không tới, muốn nhờ ngươi kỳ lưng giùm."
Tô Nhược Sơ lúc này mới mượn bậc thang đi tới.
"Nói trước, ta chỉ giúp ngươi chà lưng, ngươi không được làm loạn."
Trần Phàm cười gật đầu.
"Đương nhiên."
"Bất quá cô vợ trẻ, ngươi khoác áo choàng tắm làm sao kỳ lưng được, khụ khụ...... Nếu không......"
Tô Nhược Sơ đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Trần Phàm biết ý của đối phương, run run rẩy rẩy vươn tay, nắm lấy một góc áo choàng tắm, nhẹ nhàng kéo một cái.
"Soạt" một tiếng, áo choàng tắm rơi xuống.
Xuất hiện trước mặt Trần Phàm là một thân thể hoàn mỹ không tì vết.
Phải hình dung thế nào đây?
Trần Phàm học không giỏi, chỉ cảm thấy bất luận từ ngữ hoa mỹ nào cũng không đủ để hình dung vẻ đẹp của Tô Nhược Sơ lúc này.
Hắn đưa tay nhẹ nhàng kéo bàn tay nhỏ bé mềm mại của Tô Nhược Sơ, kéo nàng đến trước mặt mình.
Hai người mặc dù không phải lần đầu tiên trải qua loại chuyện này, nhưng giờ phút này vẫn cảm thấy rất hồi hộp.
Tô Nhược Sơ rất hồi hộp, cúi đầu có chút không biết làm sao, trên làn da trắng nõn như ngọc hiện lên một tầng đỏ ửng nhàn nhạt.
Trần Phàm cũng rất hồi hộp, bất quá không sao, hắn da mặt đủ dày.
"Cô vợ trẻ, nếu không ta kỳ lưng cho ngươi trước nhé."
Tô Nhược Sơ không phản đối.
Một phút đồng hồ sau.
Giọng nói xấu hổ của Tô Nhược Sơ vang lên.
"Ngươi...... Không phải nói kỳ lưng sao? Tay của ngươi để chỗ nào vậy?"
Người nào đó mặt đương nhiên nói: "Thật có lỗi thật có lỗi, hoàn toàn là không kìm lòng được."
"Cô vợ trẻ, ta phát hiện con thỏ nhà ta hình như lớn hơn trước kia một chút a."
"Lưu manh!"
"Hả? Này sao có thể là lưu manh?"
"Rõ ràng là thỏ trắng nhỏ tự mình xông vào lòng sói xám."
"Hắc hắc, lát nữa ta sẽ cho ngươi biết thế nào mới gọi là lưu manh chân chính......"
"A......"
Tô Nhược Sơ kinh hô một tiếng, vừa thẹn vừa giận nói.
"Ngươi...... Ngươi nói không giữ lời, ngươi khi dễ người!"
"Ngươi ngay cả lời này cũng tin?"
Trần Phàm nghiêm trang giải thích: "Chẳng lẽ ngươi chưa nghe nói qua ba lời nói dối kinh điển của đàn ông trước mặt phụ nữ sao?"
Tô Nhược Sơ đỏ mặt, dùng sức nhấn tay người nào đó không cho hắn làm bậy.
"Gì...... Lời nói dối gì?"
"Câu đầu tiên: Anh chỉ để bên ngoài, không vào trong."
"Câu thứ hai: Anh vào trong tuyệt đối sẽ không lộn xộn."
Tô Nhược Sơ tựa vào lòng Trần Phàm, thân thể căng cứng không dám lộn xộn.
"Thứ...... Câu thứ ba là gì?"
Trần Phàm cười hắc hắc.
"Câu thứ ba, vừa rồi là anh căng thẳng, bình thường anh tuyệt đối không ngắn như vậy."
"Phụt......"
Tô Nhược Sơ không nhịn được, đột nhiên bị chọc cười.
Trần Phàm thừa cơ ghé sát tai Tô Nhược Sơ, ôn nhu nói.
"Cô vợ trẻ, ta không giống bọn họ, ta đặc biệt bền bỉ. Hay là ngươi kiểm nghiệm một chút?"
Tô Nhược Sơ đưa tay lên cánh tay Trần Phàm nhẹ nhàng đánh một cái.
"Mới không tin ngươi!"
Trần Phàm lập tức đổi một câu: "Nếu không...... Ta chỉ để bên ngoài, không vào trong?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận