Trùng Sinh 2000: Từ Truy Cầu Ngây Ngô Giáo Hoa Ngồi Cùng Bàn Bắt Đầu

Chương 90: Tặng ngươi lễ vật

Chương 90: Tặng nàng quà Năm 2000, điện thoại di động hàng hiệu không thiếu.
Nước ngoài có Nokia, Motorola, Ericsson, Samsung... Trong nước có Gionee, ZTE, Skyworth, TCL... Từng cái nhãn hiệu, từng cái tủ kính, nhìn qua rực rỡ muôn màu.
Còn như các hãng điện thoại sau này chia cắt thị trường như Apple, Huawei, Xiaomi, Oppo và Vivo, lúc này đều không thấy bóng dáng.
Trần Phàm đứng trước từng đài tủ kính tùy ý xem.
La Văn Kiệt cười hỏi: "Thế nào? Có muốn ta giới thiệu cho ngươi không?"
Trần Phàm lắc đầu.
"Thôi, ta tự xem thì hơn."
La Văn Kiệt bèn vẫy tay về phía nhân viên quầy hàng ở phía xa.
"Ai đó đến giới thiệu một chút đi?"
Hai cô nhân viên quầy hàng bên kia đang tán gẫu, liếc mắt nhìn qua đây, giả vờ không nghe thấy, cũng không có bất kỳ động tác nào.
Kỳ thật ba người vừa tới, hai cô nhân viên này đã chú ý.
Chẳng qua liếc mắt đánh giá ba người một chút, liền đánh giá được ba người hẳn là học sinh.
Chỉ nhìn cách ăn mặc, liền có thể phán đoán ba người không có tiền.
Cho nên hai cô nhân viên không muốn tiếp đãi, tránh lãng phí nước bọt.
Thấy thái độ của hai người này, La Văn Kiệt có chút khó chịu.
Định bụng qua đó lý luận, kết quả bị Trần Phàm kéo lại.
"Thôi, không cần chấp, đổi quầy hàng khác là được."
"Họ không chuyên nghiệp, chúng ta cần gì đưa tiền cho họ."
La Văn Kiệt nghĩ lại cũng phải, thế là quay đầu đi theo Trần Phàm sang quầy hàng kế tiếp.
Lần này rốt cục có nhân viên chủ động tiến lên chào hỏi.
"Có thể lấy chiếc điện thoại kia ra cho ta xem một chút được không?"
Trần Phàm chỉ chỉ qua lớp kính.
Cô gái bán hàng có chút khó xử.
"Thưa anh, xem thì được, nhưng ở đây có quy định, không được ấn lung tung. Nếu không tôi sẽ bị phạt tiền."
Trần Phàm cười cười, gật đầu tỏ ý đã hiểu.
Nữ nhân viên lúc này mới xoay người lấy chiếc điện thoại Trần Phàm vừa chỉ ra khỏi tủ kính.
Đối với một người sống lại từ tương lai hai ba mươi năm sau, Trần Phàm không quá hứng thú với mấy chiếc điện thoại này.
Nói thật, hiện tại điện thoại tuy kiểu dáng không ít, nhưng chân chính khiến Trần Phàm cảm thấy hứng thú lại không có.
Điện thoại thời này về cơ bản chỉ có thể làm một công cụ truyền tin mà thôi.
Trần Phàm biết, mấy năm nữa, các công ty điện thoại lớn sẽ bắt đầu tung ra các mẫu điện thoại kinh điển, nắp gập, nắp trượt, màn hình thẳng, màn hình xoay...
Nhưng mà, sự kiện mang tính cách mạng thực sự của điện thoại di động phải đợi đến 7 năm sau, năm 2007, khi Steve Jobs giới thiệu chiếc smartphone Apple đầu tiên.
Từ đó về sau, bất kể là điện thoại nắp gập, nắp trượt gì, trước mặt Apple, tất cả đều bị nghiền nát.
Cũng từ đó, điện thoại di động bước vào thời đại thông minh thực sự.
Lúc này muốn mua được smartphone về cơ bản là không thể.
Cho nên Trần Phàm không có quá nhiều lựa chọn tỉ mỉ, mà là căn cứ kiểu dáng, màu sắc chọn hai chiếc điện thoại.
Hắn chọn cho mình chiếc Nokia 3210, giá bán hơn một ngàn.
"Lấy cái này đi."
Nữ nhân viên ngẩn ra một chút.
"Thưa anh, anh chắc chắn mua chiếc điện thoại này?"
Trần Phàm gật đầu, "Lấy cho ta một chiếc mới."
"Vâng, vâng."
Nữ nhân viên có chút phấn khởi.
Vốn nhìn cách ăn mặc của ba người, còn tưởng là học sinh nghèo không có sức mua.
Chỉ vì đạo đức nghề nghiệp nên mới tiếp đãi.
Không ngờ, người thanh niên kia cầm điện thoại lên xem không đến hai phút, liền quyết định mua.
Đây chính là chiếc điện thoại hơn một ngàn tệ.
So với tiền lương một tháng của mình còn cao hơn.
Thế mà người ta đến do dự cũng không do dự một chút.
Nữ nhân viên nhanh chóng mang theo một túi mua sắm tới.
"Thưa anh, anh thanh toán tiền mặt hay quẹt thẻ ạ."
"Quẹt thẻ đi."
Thấy Trần Phàm móc ra một tấm thẻ ngân hàng, nữ nhân viên thoáng thở phào.
Xem ra là thật muốn mua, không phải đùa giỡn mình.
"Mời anh đi theo tôi."
Kết quả nàng vừa đi hai bước, liền nghe người thanh niên phía sau đột nhiên nói.
"Chờ chút, ta còn phải mua thêm một chiếc nữa."
"A?"
Nữ nhân viên ngây người một lúc, vừa quay đầu lại, phát hiện Trần Phàm lại quay về quầy trước, cẩn thận quan sát.
Một lát sau, Trần Phàm chỉ vào một chiếc điện thoại trong tủ kính.
"Phiền cô lấy giúp ta chiếc điện thoại này ra xem."
Nữ nhân viên liếc nhìn, Motorola A6188, giá bán gần 6000 tệ.
"Thưa anh, chiếc điện thoại này giá..."
Trần Phàm gật đầu, "Ta biết, cứ lấy ra ta xem trước đã."
Nữ nhân viên vốn định nhắc nhở Trần Phàm chú ý giá cả, kết quả phát hiện đối phương hình như không để ý, hơn nữa nhìn biểu hiện, không có chút nào chột dạ.
Nữ nhân viên không khỏi hơi nghi hoặc.
Chẳng lẽ mình nhìn lầm?
Người thanh niên kia thật sự là một công tử nhà giàu ngầm?
Trần Phàm cầm điện thoại, quay đầu hỏi hai anh em bên cạnh.
"Thấy thế nào?"
"Rất tốt." Mã Tiểu Soái cười trêu ghẹo: "Cho dù không tốt, giá cả bày ra đó, cũng tuyệt đối tốt."
"Âm dương quái khí." La Văn Kiệt đầu tiên là cà khịa Mã Tiểu Soái một câu, sau đó mới nhìn về phía Trần Phàm.
"Ta nói Phàm ca, không ai làm như ngươi vậy."
"Tặng quà cho bạn gái, vừa ra tay đã năm sáu ngàn. Ngươi trực tiếp nâng giá tán gái lên thế này, để cho bọn ta, những đứa không có nhan sắc lại không có tiền, chỉ có thể dựa vào lời ngon tiếng ngọt dịu dàng lấy lòng con gái thì biết làm sao?"
"Cút!"
Trần Phàm cười mắng một câu, "Các ngươi tán gái liên quan gì tới ta."
Nói xong ngẩng đầu nhìn về phía nữ nhân viên.
"Lấy cái này đi. Làm phiền cô lấy giúp ta một chiếc màu bạc. Ta quẹt thẻ luôn một thể."
Nữ nhân viên lúc này mới kịp phản ứng.
"A... vâng, xin anh chờ một chút."
Trước khi quay người đi, cô không quên cố ý liếc nhìn Trần Phàm.
Hóa ra chiếc điện thoại thứ hai người thanh niên kia mua là cho bạn gái.
Hắn mua cho mình điện thoại chỉ hơn một ngàn, tặng cho bạn gái lại là chiếc điện thoại hơn năm ngàn.
Trong phút chốc, nữ nhân viên không khỏi có chút ghen tị với cô gái không quen biết kia.
Thanh toán bằng thẻ ở quầy thu ngân xong, nhận túi mua sắm từ nữ nhân viên.
Trần Phàm quay sang cười nói với hai người bên cạnh.
"Đi, về thôi."
"Đùa à, về luôn sao?"
Mã Tiểu Soái cà khịa, "Ngươi sáng sớm gọi bọn ta tới, lại còn bắt bọn ta làm tài xế miễn phí, cùng ngươi đi mua sắm, mua điện thoại."
"Ít nhất cũng phải mời khách ăn bữa chứ?"
La Văn Kiệt cũng hùa theo.
"Có lý, yêu cầu của ta không cao, khách sạn bốn sao là được."
Trần Phàm lại giục:
"Ăn gì mà ăn, mau về thôi."
"Ta còn có việc, hai ngươi nếu đói bụng, ta cho các ngươi mười đồng, ra cổng trường mua củ khoai nướng, đủ cho hai ngươi vừa đi vừa liếm về đến trường."
"Ngươi nghe xem, ngươi nghe xem, đây có còn là lời nói của con người không?"
Mã Tiểu Soái im lặng, bị Trần Phàm một đường lôi xuống lầu.
Ngồi xe về trường, Trần Phàm bỏ rơi hai anh em, một mình cầm túi mua sắm đi thẳng đến khu ký túc xá nữ.
Dưới lầu dùng điện thoại của dì quản lý ký túc xá gọi điện thoại cho phòng của Tô Nhược Sơ.
Tô Nhược Sơ vừa vặn ở trong phòng, nghe được giọng Trần Phàm rất phấn khởi.
"Ta xuống ngay."
Cúp điện thoại, Trần Phàm nói lời cảm ơn với dì quản lý.
Một mình đứng chờ ở cửa.
Chỉ một lát sau, Tô Nhược Sơ nhanh chóng từ lầu ký túc xá chạy ra.
"Sao ngươi lại đến đây?"
Tô Nhược Sơ cười chạy đến trước mặt Trần Phàm.
"Không phải nói hôm nay muốn cùng các bạn cùng phòng đi mua đồ sao?"
Trần Phàm lắc lắc túi mua sắm trong tay.
"Mua xong rồi."
Nói rồi đưa túi mua sắm tới.
"Quà cho ngươi."
Tô Nhược Sơ cúi đầu nhìn, tò mò hỏi.
"Đây là cái gì?"
"Mở ra xem thì biết."
Tô Nhược Sơ tò mò nhận túi mua sắm, nhẹ nhàng mở ra, lập tức ngây ngẩn cả người.
"Cái này... Đây là điện thoại?"
Ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Trần Phàm.
"Cái này... Là ngươi mua?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận