Trùng Sinh 2000: Từ Truy Cầu Ngây Ngô Giáo Hoa Ngồi Cùng Bàn Bắt Đầu

Chương 185: Bộ phòng này ta muốn

**Chương 185: Tôi muốn căn hộ này**
"Tiên sinh, đến xem nhà sao?"
Lý Vi chủ động đến trước mặt Trần Phàm chào hỏi một tiếng.
Trên thực tế, nàng cũng không cho rằng Trần Phàm có thể mua được nhà, đến tiếp đãi hoàn toàn là xuất phát từ tố dưỡng nghề nghiệp.
Trần Phàm cúi đầu, thuận miệng "ừ" một tiếng, tiếp tục chuyên chú quan sát mô hình thu nhỏ.
Thấy cảnh này, Lý Vi trong lòng nhịn không được thở dài một tiếng.
Đoán chừng lại là một người đến đi dạo.
"Vậy tiên sinh, ngài xem trước đi, có việc gì cứ gọi..."
Lý Vi đang chuẩn bị khách sáo một câu rồi rời đi.
Kết quả Trần Phàm lại đột nhiên chỉ một ngón tay.
"Căn hộ này đã bán chưa?"
Lý Vi sửng sốt, ánh mắt nhìn theo hướng Trần Phàm chỉ.
Nhà số 10, căn hộ 5, tầng 5, hướng Đông.
Lý Vi vội vàng nói: "Căn hộ này tạm thời vẫn chưa bán."
"Tiên sinh, ngài có cần tôi giới thiệu một chút không? Tòa nhà này của tiểu khu chúng ta do nhà thiết kế nổi tiếng quốc tế thiết kế, khỏi phải nói, chỉ riêng tỷ lệ cây xanh của khu nhà này, toàn bộ Vân Hải độc nhất vô nhị..."
Lý Vi bắt đầu tuyên truyền, giới thiệu theo như những gì đã được huấn luyện, kết quả vừa nói được hai câu liền bị Trần Phàm cắt ngang.
"Không cần giới thiệu. Có thể dẫn tôi đi xem căn hộ này không?"
Lý Vi sửng sốt, "Ngài... Muốn đi xem nhà sao?"
Trần Phàm gật đầu, "Không thể xem sao?"
"Không phải vậy." Lý Vi có chút xấu hổ, nhỏ giọng nói: "Ngài không muốn tìm hiểu thông tin tòa nhà của chúng ta trước sao?"
Trần Phàm thậm chí đến nhìn cũng chưa từng nhìn liền trực tiếp muốn đi xem nhà, Lý Vi lo lắng gia hỏa này đang đùa giỡn mình.
Trần Phàm không hề nghĩ ngợi nói: "Ta trước đó đã từng đến, cho nên cũng coi như hiểu rõ."
Thì ra là thế.
Lý Vi lập tức tin.
"Tiên sinh chờ một chút, tôi đi tìm chủ quản lấy chìa khóa."
"Ân."
Trần Phàm gật đầu, ngồi xuống bên cạnh, cầm lấy một bản thiết kế bắt đầu nghiên cứu.
Lý Vi không trực tiếp rời đi, mà là lấy cho Trần Phàm một ly nước chanh, lúc này mới xoay người đi tìm chủ quản xin chìa khóa.
Qua hai phút, Lý Vi quay lại, sau lưng còn đi theo hai nhân viên công tác.
Trần Phàm ngẩng đầu nhìn lên, nghi ngờ nói: "Sao xem nhà còn cần ba người dẫn đi?"
Lúc này chủ quản sau lưng Lý Vi mở miệng cười nói: "Tiên sinh nói đùa."
"Tôi tới là muốn hỏi một chút, tiên sinh là dự định mua nhà sao?"
Trần Phàm hơi nhướng mày: "Còn chưa xem, làm sao tôi xác định có mua hay không?"
Chủ quản có chút ngượng ngùng, cười ha hả: "Vi Vi là nhân viên mới vừa đến chỗ chúng ta, lo lắng phục vụ không tốt, giải thích không rõ ràng, cho nên tôi mới tới hỏi thêm một câu. Xin hỏi tiên sinh mua nhà là cho chính mình hay là người nhà muốn mua?"
"Đương nhiên là tôi tự mua."
Tựa hồ lại nghĩ tới cái gì, Trần Phàm hỏi tiếp: "Đúng rồi, giá nhà khu này của các ngươi bao nhiêu?"
Nghe những lời này, vị chủ quản thở phào nhẹ nhõm.
Trời ạ, cuối cùng ngươi cũng mở miệng hỏi giá tiền.
"Giá nhà của tòa nhà tiểu khu chúng ta là 2600 tệ trở lên, một số tầng đặc biệt có thể đắt hơn một chút."
Nói xong giá cả, vị chủ quản này phát hiện trên mặt Trần Phàm không có chút cảm xúc nào biến hóa.
Căn bản không thể phán đoán được tiểu tử này là chột dạ hay là đang bình tĩnh.
Trần Phàm thì nghĩ thầm giá này so với khu nhà phía trước rẻ hơn một chút, bất quá so với giá cả toàn bộ Vân Hải Thị vẫn cao hơn không ít.
Dù sao hiện tại là năm 2001, giá nhà trung bình toàn bộ Vân Hải Thị mới khoảng 1700 tệ.
Bất quá mặc kệ đắt cỡ nào, căn hộ này Trần Phàm chắc chắn phải mua.
Chỉ cần mua được chính là kiếm được.
Gặp Trần Phàm không mở miệng, chủ quản lại dò hỏi.
"Tiên sinh, ngài vay hay là trả toàn bộ."
Trần Phàm thản nhiên nói: "Trả toàn bộ."
Nghe những lời này, nhân viên tiêu thụ xinh đẹp Miêu Miêu vốn đến xem náo nhiệt lập tức đứng dậy.
"Tiên sinh, ánh mắt thật tốt, chỉ riêng tòa nhà này của chúng ta, đặt ở toàn bộ Vân Hải cũng tuyệt đối là số một số hai."
"Tôi là Miêu Miêu, tiên sinh, tôi hiện tại liền dẫn ngài đi xem nhà."
Nói rồi nháy mắt với chủ quản, nam chủ quản này cũng không có cự tuyệt, trực tiếp đưa chìa khóa cho nàng.
Lý Vi ở bên cạnh thấy cảnh này, há to miệng, cuối cùng không nói gì.
Trần Phàm đứng dậy.
Miêu Miêu lập tức cười mỉm tiến đến, vô tình hay cố ý đến gần Trần Phàm, để Trần Phàm có thể ngửi được mùi nước hoa Chanel trên người mình.
"Tiên sinh, mời..."
Trần Phàm căn bản không nhìn nàng, mà là chỉ Lý Vi.
"Để cô ấy dẫn tôi đi."
"A?"
Miêu Miêu ngây ngẩn cả người, bàn tay đang vươn ra dừng giữa không trung.
Chủ quản cũng có chút mộng.
Trần Phàm mở miệng: "Vừa rồi chính là vị mỹ nữ kia giúp tôi giới thiệu, để cô ấy dẫn tôi đi xem nhà không được sao?"
Chủ quản liền vội vàng gật đầu.
"Được! Đương nhiên có thể."
"Vi Vi à, ngươi nhất định phải dẫn vị tiên sinh này đi dạo một vòng thật tốt, không chỉ xem nhà, thuận tiện xem cả môi trường xung quanh tòa nhà của ta nữa..."
Nực cười, ai lại đi gây khó dễ với tiền.
Đừng nói Trần Phàm chỉ đích danh để Lý Vi tiếp đãi, cho dù để hắn - vị chủ quản này tự mình tiếp đãi, hắn cũng không có bất cứ ý kiến gì.
"Vậy thì đi thôi."
Trần Phàm liếc nhìn Lý Vi, cất bước đi về phía cửa phòng tiêu thụ.
Lý Vi do dự một chút, đi đến trước mặt Miêu Miêu.
"Chị Miêu Miêu, chìa khóa..."
"A? A..."
Mặt Miêu Miêu một mảng hồng, một mảng trắng, lúng túng đưa chìa khóa cho đối phương.
Đợi hai người đi ra ngoài, Miêu Miêu quay đầu nhìn về phía đối diện.
Mấy đồng nghiệp lập tức giả bộ có việc, cúi đầu bận rộn, chỉ là ý cười nơi khóe miệng đã không nhịn được.
Giờ khắc này, nàng hận không thể tìm được một cái lỗ để chui vào.
Thật là gặp quỷ.
Chiêu thức lần nào cũng đúng của mình vậy mà mất hiệu lực.
Đi ra khỏi phòng tiêu thụ, Lý Vi rất hưng phấn, vốn còn muốn dẫn Trần Phàm đi dạo một vòng quanh khu nhà, giới thiệu một chút về môi trường xung quanh.
Kết quả Trần Phàm lại yêu cầu trực tiếp đi xem nhà.
Mở khóa, đẩy cửa nhà.
Căn hộ thô trống trơn, không có gì đáng xem.
Nhưng Lý Vi lại kinh ngạc phát hiện, người trẻ tuổi này từ khi bước vào căn phòng này, thần sắc tựa hồ có chút khác biệt.
Trần Phàm đứng ở phòng khách, nhìn nơi quen thuộc này.
Hồi ức kiếp trước từng màn ùa về.
Mặc dù bây giờ chỉ là một căn hộ thô, nhưng trong đầu Trần Phàm, hắn nhớ rõ ràng từng vị trí bày trí đồ dùng trong nhà của căn hộ này.
Sau khi tốt nghiệp, mình và Nhược Sơ đã thuê ở đây ba năm lẻ hai tháng mười tám ngày.
Cho đến khi Nhược Sơ rời xa mình.
Trần Phàm có chút kích động, ánh mắt hoảng hốt.
Trong tầm mắt, phảng phất thấy được mình kiếp trước cùng Nhược Sơ.
Hai người cùng nhau nấu cơm trong phòng bếp, cùng nhau ăn cơm xem tivi ở phòng khách, sau khi ăn xong ngồi trên ban công ăn đồ ăn vặt, ngắm sao trời...
TV phòng khách là đồ cũ hai người mua lại, bên phải cửa ra vào có tủ giày và giá treo quần áo...
Cống thoát nước phòng bếp thường xuyên bị tắc, cửa sổ toilet không đóng kín...
"Tiên sinh, tiên sinh..."
Lý Vi nhẹ nhàng gọi hai tiếng, kéo Trần Phàm từ trong hồi ức trở về hiện thực.
Lý Vi vẻ mặt vô cùng nghi hoặc nhìn Trần Phàm.
Mình vào nghề mấy tháng, đã tiếp đãi không ít khách hàng.
Đây là lần đầu tiên gặp được khách hàng như vậy, nhìn một căn hộ thô mà suýt chút nữa khiến mình rơi nước mắt...
Thật là một người kỳ quái.
"Tiên sinh, tôi giới thiệu cho ngài một chút bố cục của căn hộ này nhé?"
Trần Phàm đã điều chỉnh tốt cảm xúc, cười cười.
"Không cần."
Mình đã ở trong nơi này lâu như vậy, không ai hiểu rõ căn hộ này hơn hắn.
Trần Phàm một mình đi quanh nhà một vòng, sau đó quay lại trước mặt Lý Vi.
"Chúng ta đi thôi."
"A?"
Lý Vi ngây ngẩn cả người.
Hôm nay thật sự là mở rộng tầm mắt.
Nói là xem nhà, kết quả toàn bộ quá trình không đến năm phút.
Vậy là xem xong.
Lý Vi có chút thất vọng, cảm thấy cuộc mua bán này có lẽ sẽ thất bại.
Nhưng ai ngờ một giây sau, giọng nói Trần Phàm vang lên lần nữa.
"Đi thôi. Tôi muốn căn hộ này."
Bạn cần đăng nhập để bình luận