Trùng Sinh 2000: Từ Truy Cầu Ngây Ngô Giáo Hoa Ngồi Cùng Bàn Bắt Đầu

Chương 174: Ta thật là đi ngang qua

Chương 174: Ta thật sự là đi ngang qua
Trần Phàm cuối cùng vẫn không thể nào làm trái ý Mã Tiểu Soái.
Ăn xong bữa tối liền bị gia hỏa này kéo đi lên lớp tự chọn.
Mã Tiểu Soái nói nhất định phải để Trần Phàm được mở mang tầm mắt, thế nào mới thật sự là mỹ nữ khí chất.
Còn vỗ ngực cam đoan, nếu Trần Phàm gặp lão sư xong mà dám nói không xinh đẹp, hắn Mã Tiểu Soái sẽ lộn ngược ăn cứt.
Thấy gia hỏa này nói chắc như đinh đóng cột, tự tin như vậy, Trần Phàm ngược lại càng thêm tò mò.
Vừa tiến vào phòng học lớn kiểu giảng đường, chao ôi, Trần Phàm suýt chút nữa bị âm thanh ồn ào vang dội làm cho chấn động đến ngây người.
Phòng học có thể chứa được hai, ba trăm người, chỗ ngồi xếp theo hình bậc thang, không còn một chỗ trống.
Ngay cả hành lang bốn phía cũng đầy ắp người.
Mà quan sát cẩn thận liền sẽ phát hiện, nơi này 80% học sinh đều là nam sinh.
Trần Phàm chậc chậc cảm thán.
“Thế này thì quá mức rồi.”
Mã Tiểu Soái vỗ vỗ vai Trần Phàm, “Hiện tại biết lợi hại chưa?”
“Dùng lời của Kiệt ca để hình dung sự chen chúc ở nơi này chính là, lão sư này nếu mà từ trên bục giảng ngã xuống, là có thể lập tức mang thai.”
Trần Phàm gật gật đầu, “Ân, lời này đúng là phong cách của Kiệt ca.”
“Bất quá ở đây không có chỗ ngồi, chúng ta trở lại làm gì?”
Mã Tiểu Soái cười hắc hắc, “Đi theo ta.”
Hai người xuyên qua đám người đi về phía sau, bên cạnh một người anh em lập tức thần thần bí bí mà hỏi thăm.
“Anh em, có muốn chỗ ngồi không? 20 một cái.”
“Chỉ cần 20 đồng. Liền có thể đến gần nghe giảng.”
Trần Phàm trừng lớn mắt, còn có thể như vậy.
Dựa vào, gia hỏa này nhất định là dân quản lý, so với chính mình còn biết kiếm tiền hơn.
“Đừng để ý đến hắn.”
Mã Tiểu Soái trực tiếp lôi kéo Trần Phàm đi vào giữa phòng học, Trần Phàm rốt cục cũng nhìn thấy người quen.
Ngô Địch, Tôn Hạo cùng Hàn Húc, mấy người trong phòng ngủ trừ La Văn Kiệt, tất cả đều đến đông đủ.
Tôn Hạo cười vẫy tay, “Hai người các ngươi nếu mà còn không đến, chỗ ngồi này ta liền không giữ được nữa.”
“Vừa rồi có mấy nam sinh ra giá ba mươi đồng muốn chỗ ngồi này, ta suýt chút nữa đã không nhịn được.”
“Hảo huynh đệ, chúc mừng ngươi cuối cùng không có bị tiền tài đánh bại.”
Mấy người cười toe toét, Trần Phàm lúc này mới nhớ tới mở miệng hỏi.
“Nói đến cùng thì tiết tự chọn này của chúng ta là học cái gì?”
Mã Tiểu Soái cười giải thích nói: “Biên kịch truyền hình điện ảnh và giám thưởng phim truyền hình điện ảnh kinh điển nước ngoài.”
Trần Phàm cười, “Là loại truyền hình điện ảnh mà ta đang nghĩ sao?”
Mã Tiểu Soái trêu ghẹo nói: “Ngươi cũng sắp bị Kiệt ca làm ô nhiễm rồi.”
Đang nói, trong phòng học truyền đến một trận ồn ào náo động.
Một bóng người xinh đẹp đi vào cửa phòng học.
Phòng học lớn kiểu giảng đường vốn đang ồn ào lập tức trở nên yên tĩnh trở lại.
Tiếng kim rơi cũng có thể nghe được.
Chỉ thấy một người phụ nữ mặc áo khoác dài bằng nhung dê màu nâu nhạt, chống gậy, khập khiễng đi vào phòng học.
Người phụ nữ này tóc dài xõa vai, mềm mại như một thác nước màu đen.
Áo khoác che phần lớn thân thể. Phần eo được thắt một dải lụa thành hình nơ con bướm, tôn lên vòng eo tinh tế, nhỏ nhắn, vừa thời thượng lại hào phóng.
Không trang điểm đậm, không đeo đồ trang sức, chỉ là một cách ăn mặc nhẹ nhàng, tùy ý, nhưng lại toát ra mị lực mười phần.
Trong phòng học vang lên từng đợt âm thanh cảm thán. Có người lén lút lấy điện thoại di động ra bắt đầu chụp ảnh.
Nữ lão sư này đi đến bục giảng, nhẹ nhàng đặt gậy chống sang một bên, mở máy tính đa phương tiện.
“Tốt, mọi người im lặng một chút, hôm nay chúng ta bắt đầu lên lớp......”
Từ đầu đến cuối, đều không có ngẩng đầu lên.
Trần Phàm ngồi ở dưới đài, biểu lộ ngây ngốc, miệng phảng phất như nuốt phải một quả trứng gà.
Trong kinh ngạc lại có một chút dở khóc dở cười.
Mã Tiểu Soái ở bên cạnh không nhịn được lén chọc chọc Trần Phàm.
“Thế nào? Có phải hay không ta không có lừa ngươi?”
“Khí chất của lão sư này, chỉ cần đứng ở đó thôi, căn bản không phải mấy cô nàng bình thường có thể so sánh được.”
Thấy Trần Phàm đờ đẫn, phảng phất như nhìn đến ngây người.
Mã Tiểu Soái không nhịn được trêu ghẹo nói: “Ta nói cũng không cần phải lộ vẻ mê gái như thế chứ?”
Ngô Địch cười hắc hắc, “Vẻ mặt này của lão Trần có giống lần trước Kiệt ca lần đầu tiên trông thấy Ôn lão sư không.”
Trần Phàm dở khóc dở cười.
Ôn Uyển.
Chính mình làm sao lại xui xẻo chọn đúng lớp của Ôn Uyển.
Mà quan trọng nhất là mình và nàng ở cùng một chỗ lâu như vậy, Trần Phàm vậy mà không hề hỏi Ôn Uyển dạy môn gì.
Nếu như lần trước, khi Phương Linh giới thiệu Ôn Uyển với mình, nếu mình suy nghĩ nhiều một chút, kỳ thật cũng nên sớm đoán được.
Dù sao có thể được cả phòng ngủ 519 đánh giá là nữ lão sư xinh đẹp có khí chất tốt nhất toàn trường, có thể có mấy ai đâu.
Ngô Địch cười và cùng Mã Tiểu Soái trêu ghẹo nói: “Lúc trước sống chết không chịu đến, kết quả tới một cái liền biến thành như thế này.”
“Ai, đàn ông a......”
Trần Phàm nhìn chằm chằm Ôn Uyển trên bục giảng, nhìn hồi lâu mới khôi phục lại.
Mã Tiểu Soái cười cười, “Thế nào? Xinh đẹp đúng không?”
“Vô luận là dáng người hay là khuôn mặt, tất cả đều có thể nói là hoàn mỹ.”
Trần Phàm cười gật gật đầu, “xác thực rất xinh đẹp.”
“Nghe nói Ôn lão sư là năm ngoái mới được điều đến trường chúng ta, trước đó người ta dạy học ở đại học kinh thành, học chuyên ngành diễn viên và biên kịch.”
“Ta còn nghe nói Ôn lão sư năm đó từng đóng phim.”
Trần Phàm tò mò liếc nhìn Ôn Uyển trên đài, biểu lộ hơi kinh ngạc.
Nàng lại còn từng làm diễn viên?
Bất quá ngẫm lại cũng đúng, khuôn mặt xinh đẹp như vậy, ngoại hình đẹp mắt như vậy, điều kiện này nếu không làm diễn viên thì thật sự là quá phí của trời.
Trên bục giảng, Ôn Uyển đang cho mọi người xem bộ phim kinh điển nước ngoài cũ « Roman Holiday ». Đến những đoạn mấu chốt, nàng sẽ tạm dừng, từ góc độ của biên kịch và đạo diễn để đánh giá xem bộ phim này đặc sắc ở điểm nào.
Bất quá phần lớn sinh viên ở dưới không có tâm tư nghe những điều này, mục đích mọi người đến đây thực chất là để thư giãn và ngắm mỹ nữ.
Ôn Uyển cũng không để ý, dù sao đây cũng chỉ là một tiết tự chọn, mọi người cũng không quá coi trọng.
Tuy nhiên, Ôn Uyển lại rất chuyên tâm, mỗi tiết học đều giảng rất chăm chú.
Trong lúc đang xem phim, Ôn Uyển ngẩng đầu lên, vận động một chút bả vai có chút mỏi nhừ.
Kết quả ánh mắt lơ đãng thoáng nhìn, biểu lộ trong nháy mắt sửng sốt.
Trần Phàm?
Hắn tại sao lại ở chỗ này?
Ôn Uyển thậm chí hoài nghi mình nhìn lầm, lặng lẽ liếc mắt nhìn lại.
Chính là Trần Phàm.
Gia hỏa này đang ngồi ở dưới đài, bốn mắt nhìn nhau, cả hai tựa hồ đều biết đối phương đang nhìn mình.
Trần Phàm thậm chí còn gật đầu cười.
Sắc mặt Ôn Uyển trong nháy mắt đỏ lên, vội vàng cúi đầu, có chút khẩn trương lúng túng.
Lặng lẽ tìm danh sách học sinh, quả nhiên tìm được tên Trần Phàm ở trong đó.
Gia hỏa này vậy mà lại chọn lớp học của mình? Là cố ý hay là trùng hợp?
Trước đó làm sao chưa từng nói với mình.
Tiết học tiếp theo, Ôn Uyển phảng phất có tâm sự, giảng bài không được trôi chảy như trước.
Bởi vì nàng luôn cảm giác có một đôi mắt ở dưới đài đang nhìn chằm chằm mình.
Thật vất vả mới nhịn đến lúc tan học, Ôn Uyển thở một hơi dài nhẹ nhõm.
Giả bộ chỉnh lý bút ký, ánh mắt hướng xuống dưới đài quét qua.
Trần Phàm đã đi.
Còn tốt, nàng thật lo lắng Trần Phàm sẽ tới chào hỏi mình.
Đi là tốt rồi.
Ôn Uyển thu thập xong bút ký cùng tài liệu giảng dạy, cất vào trong túi xách, chống gậy đi ra khỏi phòng học.
“Ôn lão sư, tan học rồi?”
Một giọng nói đột nhiên từ phía sau lưng truyền đến, tiếp đó một nam thanh niên mặc âu phục cười ha hả đi tới.
“Ta tới giúp cô.”
Ôn Uyển vội vàng từ chối.
“Không cần. Tôi tự làm được.”
“Lưu lão sư, anh cứ đi làm việc của mình đi.”
Lưu lão sư này cũng là một giáo viên của Đại học Vân Hải, nhưng là dạy thể dục.
Nam thanh niên cười ha ha, “Dù sao thì ta cũng không có việc gì, ta đưa cô đi.”
“Không cần.”
Nhìn thấy thái độ lạnh nhạt của Ôn Uyển, nam giáo sư này biểu lộ có chút xấu hổ.
“Ôn Uyển, kỳ thật cô nên hiểu rõ tâm tư của ta đối với cô.”
“Ta đối với cô là thật lòng, ta chỉ mong cô cho ta một cơ hội theo đuổi cô, để ta chứng minh cho cô thấy, có được không?”
Ôn Uyển vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng.
“Lưu lão sư, anh hiểu lầm rồi. Tạm thời tôi không có ý định này......”
Đang nói, biểu lộ Ôn Uyển đột nhiên cứng đờ.
Bởi vì nàng phát hiện ở cửa nhà vệ sinh nam bên hành lang, Trần Phàm đang đứng đó với vẻ mặt lúng túng.
Bị bắt gặp.
Trần Phàm ngượng ngùng hất hất nước đọng trên tay.
“Cái kia...... Có thể nhường đường được không? Chặn đường tôi rồi......”
Bạn cần đăng nhập để bình luận