Trùng Sinh 2000: Từ Truy Cầu Ngây Ngô Giáo Hoa Ngồi Cùng Bàn Bắt Đầu

Chương 836: Ăn bám cũng là một loại thực lực

**Chương 836: Ăn bám cũng là một loại thực lực**
"Ha ha, Trần Phàm huynh ở đâu cao liền a? Làm cái gì ngành nghề?"
Cao Minh Thu cười ha hả hỏi một câu, nghiễm nhiên mang một bộ thái độ ở tr·ê·n cao nhìn xuống.
Trần Phàm còn chưa mở miệng, bên cạnh Mạc Tư Vũ đột nhiên tiến lên một bước, giữ c·h·ặ·t cánh tay Trần Phàm.
"Đừng để ý đến hắn. Chúng ta đi."
Nhìn thấy Mạc Tư Vũ giữ c·h·ặ·t tay Trần Phàm, Cao Minh Thu khẽ híp mắt lại.
"Hẳn là hai vị...... Không thể nào. Tư Vũ, chẳng lẽ đây là bạn trai cô?"
"Liên quan gì đến ngươi!"
Cao Minh Thu sửng sốt một chút, sau đó cười ha hả nói.
"Không nghĩ tới đều tốt nghiệp lâu như vậy, tính tình của cô vẫn nóng nảy như vậy."
"Ban đầu ở trường học ta đã bảo cô đổi, không ngờ cô vẫn như vậy."
"Ai, tính tình này của cô, trừ ta, rất ít nam nhân có thể chịu được a."
Mạc Tư Vũ lộ vẻ buồn n·ô·n.
"Ta chính là tính cách này. Vì sao phải đổi? Ngươi cho rằng ngươi là ai a?"
"Lại nói, hai ta đã chia tay, ngươi dựa vào cái gì mà chỉ tay múa chân với ta."
"Ta lúc đầu thật sự là mắt c·h·ó đui mù, coi trọng một kẻ như ngươi."
Cao Minh Thu sắc mặt có chút khó coi, đang chuẩn bị nói chuyện, sau lưng tiệm lẩu có một nữ nhân đi tới.
"Thân yêu, anh cùng ai nói chuyện phiếm vậy."
Cao Minh Thu liền vội vàng xoay người nhanh c·h·óng nghênh đón.
"Thân yêu, em đã thanh toán xong?"
"Anh gặp một bạn học cũ, cùng bọn họ nói chuyện phiếm vài câu."
Trần Phàm hiếu kỳ nhìn ra, biểu lộ của cô gái này đột nhiên có chút cổ quái.
Mặc dù người phụ nữ này tr·ê·n mặt thoa son phấn thật dày, ăn mặc thập phần thành thục, nhưng người sáng suốt có thể nhìn ra ngay, tuổi của người phụ nữ này ít nhất cũng phải gần bốn mươi.
Hai người này đứng chung một chỗ, mở miệng một tiếng "thân yêu", làm sao lại...... không cân đối như vậy.
Mạc Tư Vũ cũng chú ý tới một màn này, nhịn không được lắc đầu.
Nghĩ thầm lúc trước mình thật sự là mắt c·h·ó đui mù, sao lại chung tình với một kẻ như vậy.
Cũng may sau đó đã chia tay.
"Bạn học cũ? Sao không giới t·h·iệu cho em một chút?"
Nữ nhân này k·é·o cánh tay Cao Minh Thu, cảnh giác nhìn Mạc Tư Vũ.
"Không phải là cố ý t·r·ố·n tránh em đấy chứ?"
"Không có."
Cao Minh Thu vội vàng k·é·o đối phương đi tới.
"Thân yêu, anh giới t·h·iệu cho em một chút, đây là Mạc Tư Vũ, là bạn học thời đại học của anh. Khụ khụ, cũng là bạn gái trước của anh."
"Tư Vũ, đây là bạn gái của anh, Ưu Trân đăng sức Tôn Tổng."
"Ưu Trân là làm buôn bán đồ trang sức, mở một nhà máy sản xuất đồ trang sức."
Nói đến vị bạn gái này của mình, Cao Minh Thu n·g·ư·ợ·c lại lộ vẻ đắc ý.
"Tư Vũ, nếu cô về nước không có việc làm, có muốn bạn gái anh giới t·h·iệu cho cô một cái không?"
"Cô ấy ở Vân Hải thương quyển giao t·h·iệp rộng, giới t·h·iệu cho cô một việc làm rất dễ dàng."
Tựa vào trong n·g·ự·c Cao Minh Thu, vị Tôn Tổng này quan sát Mạc Tư Vũ từ tr·ê·n xuống dưới, đột nhiên cười hỏi.
"Bạn gái trước của anh rất xinh đẹp, bạn gái xinh đẹp như vậy, sao anh lại chia tay người ta."
Cao Minh Thu cười giải t·h·í·c·h nói: "Xinh đẹp có ích gì. Tính tình cô ấy không tốt. Lại nói, trong mắt anh, cô ấy không xinh đẹp bằng em, không có tài trí ưu nhã như em."
Nữ nhân mỉm cười: "Chỉ mình anh biết dỗ dành người."
Nhìn hai người này c·ô·ng khai "**", Mạc Tư Vũ thật sự không chịu n·ổi, chuẩn bị lôi k·é·o Trần Phàm rời đi.
Lên đại học, khi đó Cao Minh Thu đã luôn muốn k·i·ế·m nhiều tiền, trong đầu toàn là các loại ý tưởng k·i·ế·m lời nhanh.
Chỉ là gia hỏa này điều kiện gia đình bình thường, còn có chút mơ tưởng xa vời.
Chỉ là khi đó Mạc Tư Vũ đang yêu đương mù quáng nên căn bản không để ý đến những điều này.
Điều làm nàng không ngờ là, sau khi chia tay với mình, gia hỏa này không những trở thành kẻ phụ bạc, vì muốn sống sung sướng, lại còn đi đường tắt, trở thành trai bao.
"Chúng ta đi."
Mạc Tư Vũ lôi k·é·o Trần Phàm muốn đi.
Không ngờ Cao Minh Thu lại đột nhiên cười nói một câu: "Tư Vũ, đừng không có ý tứ."
"Hiện tại du học sinh cũng không đáng tiền. Trở về còn không phải đi làm c·ô·ng cho người ta."
"Nếu cô thật sự không tìm được việc làm, trong xưởng của bạn gái anh còn tuyển người, hay là anh bảo cô ấy sắp xếp cho cô một công việc."
"Đúng rồi, còn có bạn trai của cô, tên...... Gọi Trần Phàm đúng không."
"Nếu anh cũng không có việc làm, anh cũng có thể giúp đỡ giới t·h·iệu việc làm."
Cao Minh Thu nghiễm nhiên nhìn hai người với thái độ của một kẻ bề tr·ê·n.
"Lúc trước chia tay, anh đã nói với em, với tính tình này của em, cả đời cũng không tìm được người đàn ông tốt."
"Thật sự là không ngờ. Em cho dù không tìm được người đàn ông tốt, cũng không cần cam chịu tìm một kẻ......"
"Trần tổng?"
"Ân?"
Cao Minh Thu đang thể hiện, bạn gái trong n·g·ự·c hắn đột nhiên kinh ngạc hô một tiếng, làm thanh âm của Cao Minh Thu im bặt lại.
Vị Tôn Tổng này đột nhiên k·í·c·h· ·đ·ộ·n·g từ trong n·g·ự·c Cao Minh Thu xông ra, sau đó vọt tới trước mặt Trần Phàm.
"Ai nha. Thật sự là Trần tổng a. Vừa rồi tôi không có chú ý."
Trần Phàm không đưa tay, nhìn đối phương hiếu kỳ hỏi.
"Cô biết tôi?"
Nữ nhân cười cười: "Trần tổng nói đùa. Tại toàn bộ Vân Hải, người làm ăn ai không biết Trần tổng a."
"Tôi là hội viên thẻ vàng của câu lạc bộ chúng ta. Trước đó câu lạc bộ tổ chức party cho hội viên, tôi đã tham gia và từng nhìn thấy Trần tổng từ xa."
Trần Phàm giật mình, thì ra là thế.
Bất quá hắn thật sự không có bất kỳ ấn tượng nào về vị Tôn Tổng này.
Đoán chừng thực lực của đối phương còn chưa đủ để Trần Phàm nhớ kỹ cô ta.
Cao Minh Thu thì biểu lộ c·ứ·n·g ngắc, ánh mắt ngây ngốc nhìn Trần Phàm.
Trần tổng?
Trần tổng nào?
Tiểu t·ử này lại là ông chủ?
Làm sao có thể!
Nữ nhân thay đổi thái độ vừa rồi, trở nên mặt mày hớn hở.
"Thật sự là không nghĩ tới ở chỗ này lại đụng tới Trần tổng, ngài đây là cùng bạn gái ra ngoài dạo phố?"
Trần Phàm thản nhiên nói: "Hai chúng tôi đều tốt nghiệp Đại học Vân Hải, đưa cô ấy đến đây dạo chơi một chút."
"Thì ra là thế......"
Nữ nhân còn muốn nói điều gì, Trần Phàm lại không hề do dự mở miệng nói.
"Tôi còn có việc. Xin phép đi trước."
"Không có vấn đề, không có vấn đề......"
Nữ nhân một mặt nhiệt tình lùi về phía sau hai bước, sau đó nhìn chăm chú Trần Phàm cùng Mạc Tư Vũ lên chiếc xe bên cạnh.
Vậy mà lại là một chiếc Land Rover Range Rover.
Cao Minh Thu triệt để tuyệt vọng rồi.
Gia hỏa này lái xe còn đắt hơn chiếc BMW của bạn gái mình.
Đưa mắt nhìn hai người lái xe rời đi, Cao Minh Thu thực sự nhịn không được.
"Gia hỏa này rốt cuộc là ai?"
Bạn gái liếc qua người bạn trai nhỏ này của mình.
"Anh ngay cả hắn cũng không nh·ậ·n ra?"
"Xem ra bạn gái trước này của anh cũng không phải nhân vật đơn giản a, thậm chí ngay cả Trần tổng cũng quen biết."
Cao Minh Thu có chút nóng nảy: "Hắn rốt cuộc là ai?"
"Trần Phàm. Người giàu nhất Vân Hải. Người sáng lập Nhược Phàm tập đoàn. Chút việc làm ăn của tôi, trong mắt người ta chẳng là gì cả."
"Nhược Phàm tập đoàn...... Người giàu nhất Vân Hải."
Mấy chữ vừa ra tới, đầu Cao Minh Thu oanh một tiếng, triệt để c·hết trân tại chỗ.
Mạc Tư Vũ vậy mà quen biết người giàu nhất Vân Hải.
Cái này...... Làm sao có thể?
Ngồi tr·ê·n xe, Trần Phàm thấy Mạc Tư Vũ mặt âm trầm không nói một lời, nhịn không được mở miệng trước.
"Đây chính là kẻ khiến cô phải ra nước ngoài học?"
"Đừng nhắc tới hắn."
Mạc Tư Vũ tức giận nói lầm b·ầ·m: "Lão nương cả đời này hối h·ậ·n nhất chính là đã mù mắt coi trọng hắn."
"Lãng phí hơn hai năm thanh xuân một cách vô ích, đúng là cho c·h·ó ăn."
Trần Phàm cười trêu ghẹo: "Không thể nói như vậy, kỳ thật người anh em này rất đẹp trai. Mà lại rất thông minh, cô cho rằng ai cũng có thể làm trai bao à."
Mạc Tư Vũ quay đầu nhìn chằm chằm Trần Phàm.
"Có ý tứ gì? Nhìn biểu lộ của anh, hình như còn rất hâm mộ hắn, anh cũng muốn ăn bám?"
Trần Phàm cảm khái nói: "Ăn bám cũng là một loại thực lực, cô cho rằng ai cũng tài giỏi à."
"Như tôi hồi còn đi học, nếu đột nhiên xuất hiện một phú bà, có thể làm tôi lập tức t·h·iếu phấn đấu 30 năm, nói không chừng tôi thật sự sẽ c·ắ·n răng ăn bám một chút."
Mạc Tư Vũ tức đến bật cười.
"Thôi đi, dung mạo anh cũng không tính là đẹp trai, anh cho rằng phú bà mắt bị mù coi trọng anh à."
"A, cô đây là c·ô·ng kích cá nhân rồi. Lại nói, phú bà tìm bạn trai cũng không chỉ nhìn nhan sắc."
Mạc Tư Vũ không phục: "Không nhìn nhan sắc thì nhìn cái gì?"
"Nhìn......"
Trần Phàm muốn mở miệng, chỉ thấy bên người Mạc Tư Vũ đột nhiên sắc mặt đại biến.
"Coi chừng!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận